Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 26: Xem phim

Chưa kịp nhìn tấm ảnh mà Minh Kỳ đưa thì đột nhiên điện thoại trên tay Đỗ Hàn reo lên. Hắn nhìn người vừa gọi, trong mắt hiện rõ hai chữ "phiền phức". Hắn đứng dậy, gật đầu với Minh Kỳ một cái rồi đi ra ngoài.

"Có chuyện gì không?"

"Có chút chuyện, ngày mai anh phải sang thành phố Z mấy ngày." Giọng nam bên trong nói nhanh.

"Tại sao?" Đỗ Hàn hơi nhíu mày.

"Bên đó tổ chức buổi gặp mặt thảo luận, anh bắt buộc phải đi."

"Không đi." Đỗ Hàn từ chối không chút do dự, chuẩn bị tắt máy.

"Khoan, khoan, xem như nể mặt biên tập viên của anh đi, em cũng sắp bị chèn ép điên lên rồi. Hơn nữa tiểu thuyết của anh sắp xuất bản, đừng để bản thân đắc tội lung tung." Biên tập viên vội vàng kéo hắn lại.

Đỗ Hàn trầm mặc, trong lòng ngẫm nghĩ. Đó giờ hắn ít khi đi mấy cái sự kiện này, hắn ghét mấy chỗ ồn ào. Hơn nữa còn phải đối mặt với đống rắc rối, thà làm một nhà văn bình thường còn hơn. Tuy nghĩ là thế, nhưng mà đã quyết định đi con đường này, cũng không thể tùy hứng được.

"Có thể sẽ có ích cho anh không biết chừng, thật đó, chỉ vài ngày thôi, cũng đâu có phiền hà lắm đâu. Anh cứ xem như nghỉ ngơi một bữa là được."

Nghe giọng đã biết biên tập viên cuống lắm rồi, Đỗ Hàn cũng không thuộc kiểu hay làm khó người khác, hắn liếc nhìn vào trong bếp, sau đó mới thở dài trong lòng đáp lời.

"Được rồi."

Biên tập viên mừng rỡ khi thấy Đỗ Hàn đồng ý, có trời mới biết ban nãy cậu đã phải chuẩn bị hết toàn bộ lời lẽ để thuyết phục được người này. Thuyết phục được hắn khó ngang ngửa với lên trời, may mà Đỗ Hàn vẫn giữ cho cậu chút mặt mũi.

Vội vội vàng vàng cúp máy, cậu sợ lát nữa Đỗ Hàn đổi ý thì khổ.

Minh Kỳ nhìn thấy Đỗ Hàn bước vào thì nhanh chóng cất bát vừa rửa sạch lên trên giàn, cậu lau sạch tay mình sau đó gọt một đĩa hoa quả.

Nhìn dáng vẻ thuần thục này, đáy mắt Đỗ Hàn hiện ra vài tia sáng khác lạ.

"Vài ngày nữa cậu không cần sang đây nấu nữa đâu."

Minh Kỳ ngạc nhiên, quay đầu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

Hắn bổ sung thêm, "Tôi phải đi công tác, khoảng ba ngày sau sẽ về."

"À." Minh Kỳ gật gật đầu, không nói gì thêm, chỉ là trong lòng có hơi mất mát.

"Tiền lương vẫn sẽ tính đủ."

Nghe đến đây cậu liền đưa tay lên rồi lắc đầu lia lịa, "Không cần đâu, chú cứ đi đi, tiền trả thế nào cũng được."

Đỗ Hàn gật đầu, ánh mắt chứa ý cười. Không hiểu sao nhìn dáng vẻ này của Minh Kỳ rất thú vị, nhìn vào là muốn trêu chọc. Có điều đây hình như không phải tác phong của hắn, Đỗ Hàn kìm lại, có chút khó hiểu vì suy nghĩ dạo gần đây của bản thân.

Do đã hoàn thành xong chỉ tiêu công việc, hiện tại Đỗ Hàn cảm thấy rất nhàn nhã. Hắn ngồi xuống ghế, bật ti vi lên xem. Liên tục chuyển mấy kênh liền, hôm nay không có gì thú vị cả.

Minh Kỳ từ bên trong bê ra một đĩa trái cây cắt đẹp mắt đặt lên trên bàn. Cậu ngồi xuống bên cạnh, nhìn theo cử động của Đỗ Hàn.

"Cậu muốn xem gì thì cứ tự nhiên." Chuyển kênh một hồi, cuối cùng Đỗ Hàn đưa điều khiển sang cho Minh Kỳ.

"Tôi không có." Cậu lắc đầu, cắn một miếng táo, vị ngọt thanh thanh lan đến đầu lưỡi.

"Vậy, xem phim không?" Ngẫm nghĩ vài giây, đột nhiên Đỗ Hàn cất lời đề nghị.

Minh Kỳ nghe vậy hơi bất ngờ sau đó lập tức gật đầu. Bây giờ mà về phòng cũng chẳng có gì để làm cả, ở đây lại có người xem phim cùng thì việc gì phải chịu tội.

Thế là Đỗ Hàn lục lọi ở trong ngăn tủ được đặt gần đấy một lúc, vừa lục vừa kể, "Bạn của tôi rất thích xem phim, bữa nọ còn đem tặng một đống bảo xem dần. Có điều tôi không có thời gian, hiện tại có vẻ như đúng dịp."

Đĩa phim mà bạn Đỗ Hàn đưa toàn là phim kinh dị, phim hành động Âu Mỹ. Cậu cầm lên nhìn một lúc, sau đó chọn bừa một cái. Minh Kỳ hiếm khi ngồi xem phim, vậy nên cũng không rõ phim gì với phim gì. Cậu cùng Đỗ Hàn đều là những người không đam mê công nghệ cho lắm. Cho đến khi quen ít bạn trên mạng thì Minh Kỳ mới có dịp ngó qua chiếc điện thoại ngàn năm phủ bụi của mình.

Phim mà Minh Kỳ chọn hoá ra lại là phim kinh dị, phim này đáng sợ ở chỗ toàn những phân cảnh hồi hộp, đã thế lại còn kết hợp âm thanh hình ảnh tinh xảo. Minh Kỳ tập trung vào xem, cậu vốn dĩ không sợ ma bởi vì không tin vào mấy thứ ma quái tồn tại trên đời.

"Sợ không?" Đỗ Hàn liếc sang, hỏi nhẹ.

Minh Kỳ lắc đầu, cười cười, "Cũng không hẳn, nhưng mà nội dung phim này khá hay."

Cả hai im lặng không nói gì nữa, đêm đó ngồi yên trên ghế xem phim. Căn phòng tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh đáng sợ rùng rợn. Minh Kỳ xem, sau đó ngủ lúc nào không hay. Trong cơn mơ màng có cảm giác ấm áp truyền tới, cậu bất giác lại gần hơi ấm ấy một chút, khoé môi treo lên nụ cười.