Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 27: Gặp lại Lập Nhã

Ánh nắng của sáng chiếu vào, căn phòng bỗng chốc bừng lên. Minh Kỳ tỉnh dậy, khẽ xoa mái tóc bị xù của mình. Đêm qua xem phim rồi ngủ từ lúc nào cậu cũng không rõ nữa, trong cơn mơ màng hình như có ai bế lên thì phải.

Minh Kỳ để ý thấy chăn đắp lên người mình nhìn là lạ, cậu giật mình nhìn xung quanh phòng, rõ ràng đây không phải chỗ ở của cậu.

Vội vàng xuống giường, Minh Kỳ ra bên ngoài nhìn xem. Này là chỗ của Đỗ Hàn mà, sao cậu lại nằm trên giường của hắn cơ chứ?

Đúng rồi, hôm qua Đỗ Hàn có bảo sẽ đi công tác vài ngày, không nghĩ tới sẽ đi sớm như vậy. Trên bàn có một mẩu giấy kèm chìa khoá, Minh Kỳ tò mò cầm lên xem. Trên đó ghi vài dòng chữ, hàm ý chính là đưa cho cậu chìa khoá dự phòng, ở cuối còn kèm thêm số điện thoại. Cậu vội vàng lưu số của hắn vào, sau đó run tay thử bấm gọi.

Điện thoại kêu một lúc mới có người bắt máy.

"Ai vậy?" Giọng nói trong điện thoại có vẻ trầm hơn bên ngoài rất nhiều, khiến cho Minh Kỳ càng hồi hộp.

"Tôi là Minh Kỳ."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, hình như đang nói chuyện với ai thì phải.

"Chú đang bận sao?" Minh Kỳ thử dò hỏi.

"Không có gì, đang họp thôi."

Nghe hắn nói thế Minh Kỳ liền ngẩn người, sau đó lập tức vội đáp, "Vậy chú họp đi, tôi không quấy rầy nữa."

"Ừ, mấy ngày này nhờ cậu xem giúp chỗ của tôi." Mơ hồ trong giọng nói ẩn chứa tia dịu dàng.

Minh Kỳ tắt máy rồi cảm thán. Hàn có phải quá tin người hay không, thoải mái đưa phòng cho cậu như vậy, hắn không sợ cậu sẽ làm loạn sao?!

Nhìn căn phòng vắng vẻ này, Minh Kỳ cảm thấy không quen cho lắm. Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi, bây giờ phải nhanh đến gặp Thẩm Xuyên.

Khoá cửa phòng cho Đỗ Hàn lại cẩn thận, lại kiểm tra hết mọi thứ, Minh Kỳ mới leo sang nhà mình sửa soạn lại một chút. Thay một bộ quần áo thể thao thoải mái, cậu liền bắt xe đi.

Thẩm Xuyên đã đi ra bên ngoài từ lâu, thấy cậu liền vẫy vẫy tay, "Ăn gì chưa?"

Minh Kỳ lắc đầu.

"Vậy ăn tạm ở quán bên cạnh đi."

Nói rồi hai người cùng gọi một bát cháo vừa, ngồi ngắm người đi lại. Buổi sáng lúc nào cũng tập nập người, đang là ngày nghỉ nên càng đông hơn.

"Thật sự là không có chuyện gì chứ, về gấp như vậy." Mình Kỳ uống nước, vẫn thấy hơi thắc mắc.

"Không có gì đâu, chút chuyên riêng của tao thôi." Thẩm Xuyên cười trừ, nhanh miệng lái qua chuyện khác, "Mà cái ông kế bên phòng mày làm việc gì vậy, sao tao cứ thấy nguy hiểm?"

"Không biết." Minh Kỳ lắc đầu, nói mới nhớ lúc sáng tỉnh lại ở trong phòng Đỗ Hàn cậu có liếc qua bàn làn việc của hắn. Trên đó có rất nhiều tập giấy lẫn một đống sách chủ đề khác nhau. Có điều cậu cảm thấy sẽ xâm phạm quyền riêng tư nên không đi lại xem kỹ.

"Gì! Vậy mày phải cẩn thận. Không khéo một ngày đó bị ăn mất đó." Thẩm Xuyên làm bộ hù doạ, cậu ta vẫn còn hơi ớn ánh mắt của người đó.

Minh Kỳ nghe vậy bật cười, "Tưởng tượng của mày cũng cao đó, suốt ngày chỉ lo nghĩ lung tung."

Người ngoài nhìn vào có thể thấy hắn khó gần, thế nhưng Minh Kỳ đã tiếp xúc được bao lâu rồi, Đỗ Hàn cũng chỉ là một người bình thường thôi. Có lẽ hắn không thích biểu hiện nhiều qua cơ mặt, thế nhưng bản chất lại là một người tốt.

Thẩm Xuyên "xùy" một cái, không thèm nói nữa. Thức ăn vừa lên đã thu hút sự tập trung của cả hai. Trong lúc đang ăn hăng say, đột nhiên ghế bên cạnh được kéo ra, tiếp theo có một người ngồi vào.

Minh Kỳ không tiện ngẩng đầu, chỉ nghe thấy âm thanh kinh ngạc của Thẩm Xuyên.

"Ơ Lập Nhã, cậu cũng tới đây à?"

Lập Nhã ăn mặc nghiêm chỉnh ngồi đó, gương mặt cười tươi như nắng mùa xuân. Cô nhìn Minh Kỳ đang cúi đầu, cảm thấy thật may vì bản thân đến đây.

Lau miệng, Minh Kỳ nhìn sang rồi gật đầu chào cô.

"Không ngờ đó!" Thẩm Xuyên liếc nhìn Minh Kỳ rồi lại nhìn Lập Nhã, vẫn không ngừng kinh ngạc.

"Ừ, tôi cũng không nghĩ cậu sẽ ở thành phố này." Lập Nhã bình thản đáp lại Thẩm Xuyên.

"Tôi chỉ đến đây thăm tên này thôi, chiều sẽ về."

"Vậy sao, nhà cậu ở gần đây à?" Cố nén vẻ mặt chờ mong, Lập Nhã quay sang hỏi Minh Kỳ.

Thế nhưng không đợi Minh Kỳ trả lời, Thẩm Xuyên đã nhanh chóng cướp lời, "Cách đây không quá xa, nối liền hai con phố, để ý chút là thấy."

Cậu lập tức cho cậu ta một cái lườm cháy mặt, lúc nào cũng lắm chuyện như vậy. Thẩm Xuyên không hiểu ánh mắt đó, cười nhe răng đáp lại.

Biết được địa chỉ, Lập Nhã liền ghi sâu trong đầu, lại có hơi ngượng ngùng khi bắt gặp ánh mắt của Minh Kỳ.

Quá trưa, một chiếc ô tô đến đón Lập Nhã rời đi, cô vẫn còn lưu luyến muốn ở lại thêm lúc nữa, thế nhưng không còn cách nào khác. Thôi vậy, có được chỗ ở rồi thì không sợ không tìm thấy người.

Chờ cho Lập Nhã đi rồi, Minh Kỳ mới đánh lên đầu Thẩm Xuyên mấy cú đau điếng.

"Au, mày làm cái gì vậy?!" Cậu ta phẫn nộ kêu lên.

"Cái tội lắm miệng." Không thèm để ý vẻ mặt ai oán đó, cậu nhấc chân bước đi.

"Tao đang giúp mày mà, nhìn là biết cô ấy có tình cảm với mày,"

"Nhưng tao thì không, vậy nên chuyện này chỉ khiến đôi bên khó xử thôi." Lại đánh cho tên đó thêm cái nữa, Minh Kỳ hận không thể khoét cái đầu của Thẩm Xuyên ra xem trong đó chứa gì.

"Ê đừng giận mà, không muốn thì thôi." Thẩm Xuyên khoác vai cậu, song song đi cạnh bên. Vừa đi vừa chỉ trỏ lung tung.

Minh Kỳ cũng lười làm bộ tức giận với cậu ta, ban nãy đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh nghiêm túc của Đỗ Hàn.