Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 4

Có thêm một thú vui nhỏ là viết truyện, nên dạo gần đây Minh Kỳ hay vùi đầu vào tìm hiểu. Nhất là tin nhắn, thỉnh thoảng cậu vẫn nói chuyện qua lại với Đỗ Hàn. Tuy chỉ vài mẩu nho nhỏ mà thôi nhưng cũng xem như là chuyện tốt.

[Mồn ngáo]: Tao muốn viết quá đi.

[Bún]: Thôi mày im đi, lúc nào cũng kêu câu này.

[Mồn ngáo]: Lần này tao nói thật mà, tao sẽ kiên trì.

[Nhấng]: Chắc tin.

[Thú già]: Mức độ kiên trì của nó tỉ lệ thuận với độ thông minh của nó vậy.

[Mồn ngáo]: Ơ chúng mày ác độc.

Tin nhắn nhảy lên không ngừng, Minh Kỳ cười cười, cũng tham gia vào một chút.

[Minh Kỳ]: Tôi cũng muốn thử viết.

[Tuyết]: Thử đi, hình như dạo gần đây có thử thách viết truyện ngắn gì đó thì phải.

[Minh Kỳ]: Vậy sao.

[Táo zì]: Đúng rồi, em còn biết ai chấm nè.

[Tuyết]: Ai thế?

[Táo zì]: Ông boss Đỗ Hàn của bọn mình chứ ai.

[Nhấng]: Biết ngay.

Minh Kỳ nhờ Tuyết gửi cho mình xem, quả thật có, hạn là hết tuần này, chủ đề cũng tự do. Nhớ không nhầm thì tuần này không cần phải thi môn nào, chắc cũng giành được chút thời gian để tham gia.

Nghĩ vậy cậu liền nhắn tin cho Đỗ Hàn thử, để nắm bắt rõ quy tắc.

[Minh Kỳ]: Chào.

Đối phương vẫn chưa hiển thị đã xem tin, chắc đang bận gì đó. Minh Kỳ cất máy, cầm cuốn sách lên đọc một chút. Cũng sắp đến cuối cấp, thế nên cậu không tự tạo áp lực cho mình, thỉnh thoảng thích thì đi chơi đọc truyện.

Nói mới nhớ cậu không biết Đỗ Hàn bao nhiêu tuổi cả, bình thường vẫn xưng hô lịch sự, có khả năng trẻ hơn cậu không nhỉ?

Sức nhớ ra bản thân vừa quên một chuyện, Minh Kỳ lập tức mở máy ra. Cái bản thảo mà Đỗ Hàn gửi vẫn còn đang nằm trong góc.

Cậu chuyển lên máy tính rồi ấn vào để xem thử, sau đó ngồi đọc chăm chú. Câu chuyện này nói về một đứa bé bị hội chứng sợ xã hội, không dám tiếp xúc với một ai ngoài gia đình của mình. Nó luôn tìm cách né tránh người khác, lo sợ sẽ bị nhìn, sẽ bị chỉ trích. Vậy nên chỉ dám sống xung quanh bốn bức tường lạnh lẽo.

Câu chuyện khá u ám nhưng cũng rất đáng thương. Tất cả mọi thứ đều bắt đầu bằng chữ "không" mà thôi.

Minh Kỳ như bị cuốn vào, tâm trạng cũng trở nên nặng nề hơn, thế nhưng khó có thể dứt ra nổi. Cái hay của tác giả chính là khiến người đọc tự hoà mình vào câu chuyện của họ. Mắt cậu đỏ ửng lúc nào không hay.

Tiểu thuyết này vẫn chưa hoàn thành, Minh Kỳ quả thật rất mong đợi xem nó sẽ diễn biến ra sao. Lâu lắm rồi mới bắt gặp được bộ truyện ưng ý thế này.

Tiếng chuông điện thoại rung lên, Minh Kỳ thoát cảm xúc, lấy nó để xem. Là tin nhắn từ Đỗ Hàn, bây giờ mới trả lời.

[Đỗ Hàn]: Xin lỗi, ban nãy có chút chuyện.

[Minh Kỳ]: Không sao.

Cậu vội vàng đáp lại.

[Đỗ Hàn]: Có chuyện gì sao?

Lúc này Minh Kỳ mới sức nhớ ra mình muốn hỏi cái gì, ban nãy đọc truyện nên quên mất tiêu.

[Minh Kỳ]: À, tôi chỉ muốn hỏi chút về quy tắc trong cuộc thi viết truyện ngắn kia thôi.

[Đỗ Hàn]: Cậu muốn tham gia?

[Minh Kỳ]: Ừm.

[Đỗ Hàn]: Đợi tôi chút.

Đỗ Hàn im lặng một lúc lâu, chắc là đi tìm kiếm tư liệu. Minh Kỳ đang chán, ngồi trên ghế xoay xoay. Lòng cũng có chút phân vân, nếu tham gia thì viết về chủ đề gì đây?

Tiếng thông báo tới nữa, Minh Kỳ thẳng lưng.

[Đỗ Hàn]: Đây là những tài liệu để viết truyện ngắn, tham gia cũng khá đơn giản.

Hắn lập tức gửi một mẫu đăng ký cho Minh Kỳ, sau đó còn kèm hướng dẫn cách viết truyện ngắn thế nào nữa, thật nhiệt tình. Minh Kỳ đoán người này ngoài đời cũng như vậy, tốt bụng, lại hay giúp đỡ người khác.

Thực ra điểm văn trên lớp của cậu không tồi, vẫn được khá, chỉ là chưa từng thử viết gì ngoài phân tích mấy bài văn thôi.

[Minh Kỳ]: Cảm ơn.

Người kia trả lời một tiếng sau đó liền thôi, Minh Kỳ vui vẻ mở tài liệu lên, cái hắn đưa hướng dẫn rất đầy đủ cụ thể, cách tạo dựng cốt truyện, tuyến nhân vật, sáng tạo cao trào và ti tỉ thứ khác nữa. Nghe thì phức tạp nhưng quả thật rất thú vị.

Minh Kỳ ngồi cả mấy tiếng đồng hồ trên bàn, mặt mày cặm cụi cầm bút. Những tờ giấy bỏ đi là minh chứng cho việc cậu chưa biết phải viết gì.

"Minh Kỳ, ra giúp mẹ cái nào!" Tiếng mẹ vọng từ bếp lên, Minh Kỳ uể oải rời bàn học.

"Minh Kỳ!"

"Con đây!" Cậu lập tức nhanh chân chạy xuống, sợ nhất là khả năng bắn rap nhanh như gió của mẹ.

...

"Nào thi nữa vậy?" Thẩm Xuyên ngắc ngoải như sắp chết đến nơi, vừa nhận cái điểm số không yêu thương nổi, mặt mày tái xanh.

Minh Kỳ khá hài lòng về điểm mà bản thân vừa được trả, cất tập kiểm tra vào ngăn bàn. "Khoảng hai tuần nữa."

"A, chết mất!" Thẩm Xuyên than thở.

"Sao không nhờ bí thư kèm cho, dạo gần đây thấy hai người thân lắm mà."

"Thân gì cơ chứ, người kia chính là sứ giả của ác quỷ phái xuống đày đọa tao đó." Cậu ta khóc không ra nước mắt, nhìn bí thư hiền hiền vậy thôi chứ thủ đoạn thì không ai bằng. Cậu ta cũng bị gương mặt đó lừa.

"Mà sao nhìn trầm tư thế kia, tao để ý dạo này may cứ tâm hồn treo ngược cành cây lắm."

Minh Kỳ cười cười trả lời, "Tao định thử viết truyện ngắn, mà chưa biết viết sao nữa."

"Truyện ngắn hả, thích gì thì viết đi, thấy mày cũng có khiếu lắm mà." Thẩm Xuyên nhếch môi, vô tư mà nói ra.

"Có khiếu nhưng bị bí đây." Cậu chán nản than thở, nghịch nghịch chiếc bút trong tay.

Chẳng biết liệu hỏi Đỗ Hàn thì có xem như gian lận không nhỉ. Nghĩ rồi lại lắc đầu, bản thân cũng làm phiền người ta quá. Không nên lợi dụng việc họ tốt rồi đòi hỏi nhiều.

Nghĩ đến câu chuyện mà hắn gửi cho xem, Minh Kỳ cũng muốn được như vậy. Đành phải cố gắng vậy, chỉ còn vài ngày để nghĩ mà thôi.