Mỉm Cười Bước Lên Phía Trước

Chương 5

Kết quả Minh Kỳ vẫn đến buổi học chung kia, thực ra phần lớn cũng do sự xúi giục của cái tên Thẩm Xuyên, cậu ta cố chấp muốn Minh Kỳ đi bằng được. Cậu thực sự hoài nghi xem đây có phải là hành vi bán bạn hay không. Mà thôi, nhân dịp này ra ngoài giải toả học tập chút cũng tốt.

Truyện ngắn của cậu đã hoàn thành rồi, lúc gửi bài còn cảm thấy hơi run.  Nghĩ đi nghĩ lại, Minh Kỳ vẫn quyết định chọn chủ đề an toàn rồi viết, chính là kể về một kỷ niệm xưa cũ.

Mặc một chiếc áo phông thoải mái kết hợp quần đen, Minh Kỳ cầm vài cuốn sách, cây bút cùng máy tính, sau đó chào tạm biệt người nhà và đi ra ngoài.

Hít nhẹ khí trời ấm áp, Minh Kỳ thong dong đi bộ trên phố. Chủ nhật nên người đổ xô ra đường rất đông, mặt mày ai nấy tràn đầy háo hức.

Địa điểm để đến không xa lắm, trong thư viện ở gần bờ hồ. Thư viện này gần trung tâm thành phố nên rất rộng, ở đó có một lượng sách đồ sộ, vậy nên cậu thường hay đến tìm sách tham khảo.

Minh Kỳ thành thạo đi vào bên trong, sau đó liếc mắt tìm kiếm vị trí cần ngồi.

"Cậu đến rồi." Một giọng nói khe khẽ nhẹ nhàng vang lên bên tai, Minh Kỳ cúi đầu, bắt gặp gương mặt Lập Nhã gần sát.

Nơi này rất yên tĩnh nên khi nói chuyện cũng bất giác hạ thấp giọng, là nơi lý tưởng để chuyên tâm.

"Đi theo mình." Lập Nhã nói rồi đi trước dẫn đường, nơi bọn họ ngồi khá khuất nhưng gần cửa sổ.

Ở đó đã có sẵn bốn người, hai nam hai nữ, thêm Minh Kỳ và Lập Nhã nữa là đủ, chỗ ngồi cũng được xếp gần nhau.

"Giới thiệu với cậu chút, đây là Diêu Phương và Thanh Hoa." Tay cô chỉ vào một nam một nữ kế bên. Người nữ Thanh Hoa vui vẻ mỉm cười chào cậu.

"Còn kia là Sở Thiên và Lý Lạc." Lập Nhã chỉ về hai người đối diện.

Mình Kỳ gật đầu, cũng nói tên mình ra, "Xin chào, tôi là Minh Kỳ."

"Tôi biết cậu mà, Lập Nhã nhắc đến suốt." Lý Lạc cười khúc khích, trêu cho Lập Nhã phải đỏ mặt.

"Cậu im đi!" Vì đang trong thư viện nên không thể hét to, Lập Nhã trợn mắt với bạn mình.

"Thôi thôi, bắt đầu nào." Thanh Hoa cũng cười, nhanh chóng lên tiếng cắt đứt. Nếu cứ thế này thì sẽ không xong việc mất.

Tiếng bút ghi trên giấy vang lên loạt soạt, không khí rơi vào im lặng. Thỉnh thoảng vang lên tiếng thảo luận nho nhỏ. Minh Kỳ nhìn tập đề cương trước mặt, tập trung làm, một khi cậu rơi vào trạng thái thì sẽ khó có thể dứt ra được.

Lập Nhã bên cạnh thấy thế thất thần, sau đó cố gắng dời mắt, vành tai hơi hồng.

"Ừm chỗ này, có thể chỉ cho mình không?" Cô chỉ vào một bài toán, sau đó nhỏ giọng hỏi.

Minh Kỳ liếc qua bài đó một chút, sau đó hơi nghiêng đầu."Bài này nhìn thế chứ thực ra đơn giản, chỉ cần dùng công thức này và này là đủ rồi."

Lập Nhã không biết chuyên tâm nghe được bao nhiêu, thế nhưng tai càng đỏ hơn.

"Hiểu chưa?" Thấy cô im lặng, Minh Kỳ lấy làm lạ nhìn sang. Ngay lập tức Lập Nhã liền cúi sâu che đi lúng túng của mình.

"Hiểu rồi."

Minh Kỳ gật đầu, sau đó tiếp tục quay lại làm bài tiếp.

Lâu lâu sẽ có người sang hỏi cậu, ban đầu còn hơi dè chừng, sau đó lập tức trở nên thoải mái.

"Nhìn không ra đấy, cậu cũng dễ tính ghê."

Lúc Minh Kỳ tính cất sách vở chuẩn bị về thì có người bắt chuyện. Sở Thiên vắt chéo hai tay ngã người, khuôn mặt mang vẻ biếng nhác nói tiếp, "Tôi cứ nghĩ cậu khó gần khó bắt chuyện lắm."

"Đúng vậy, mới nhìn cứ nghĩ cậu lạnh lùng cơ." Diêu Phương cười cười, hùa theo.

Minh Kỳ cười lại, nhiều người cũng từng nói vậy với cậu rồi, vốn dĩ cậu lười tiếp xúc với mối quan hệ khác mà thôi.

Lúc tạm biệt, Lập Nhã còn định nói gì đó, thế nhưng Minh Kỳ dứt khoát đi thẳng. Nếu cô thật sự thích cậu thì tốt nhất nên cắt đứt hy vọng ngay từ đầu thì hơn.

Đi ngang qua một quán ăn vặt, ngửi thấy hương thơm khiến bụng đột nhiên biểu tình. Minh Kỳ nhìn vào túi của mình xem được bao nhiêu. Còn tốt, vẫn đủ cái bánh bao.

Cầm chiếc bánh nóng hổi trên tay, Minh Kỳ cắn xuống một miếng, vị béo béo của nhân thịt kèm theo các loại nhân khác thật sự rất ngon. Quả nhiên khi đói thì cái gì cũng là sơn hào hải vị.

Điện thoại trong túi rung nhẹ, Minh Kỳ lấy ra xem, của Đỗ Hàn gửi đến.

[Đỗ  Hàn]: Cậu đang làm gì vậy?

Nhìn thấy vậy, không hiểu sao cậu lại cầm chiếc bánh dở lên, rồi chụp một tấm gửi cho hắn.

[Minh Kỳ]: Làm cái này nè.

Đỗ Hàn nhìn tin nhắn, hơi nhướn mày một chút. Cậu trai này đang ở ngoài đường sao.

[Đỗ Hàn]: Bánh bao thịt?

Tức tốc cậu lập tức xấu hổ, chưa thân quen gửi thế này có phải hơi kỳ lạ không? Thế nhưng tin cũng đã xem mất rồi, không tiện gỡ.

[Minh Kỳ]: Ừm.

[Đỗ Hàn]: Trùng hợp ghê, tôi cũng thích bánh bao thịt.

Không ngờ còn nghiêm túc thảo luận vấn đề này, Minh Kỳ chỉ biết ừm, ừ đáp lại mà thôi.

[Minh Kỳ]: Mà có chuyện gì cần tìm tôi sao?

[Đỗ Hàn]: À, quên mất.

Hắn lập tức gửi đến một tệp.

[Đỗ Hàn]: Cái này là diễn biến tiếp của bộ kia, không biết cậu đã đọc chưa.

Nhớ đến bộ đó cậu lập tức trở nên hăng hái, công nhận người này viết cuốn.

[Minh Kỳ]: Tôi đọc rồi, hay lắm. Tôi ít khi khen nhưng mà thực sự rất hay.

Đỗ Hàn hơi nhếch môi, thế nhưng nhìn qua chả có biến đổi gì nhiều. Nếu không phải cực kỳ tinh mắt sẽ không cách gì phát hiện độ cung nho nhỏ ấy.

[Đỗ Hàn]: Cảm ơn.