Mirabelle!

Chương 6

Việc tôi hay theo anh trai ra sân tập cũng trở nên quen thuộc với đội bóng rổ rồi. Hôm nào không thấy mặt tôi còn hỏi tôi đâu rồi, sao không thấy tôi đâu các thứ.

Tôi hay ra ngồi xem, thỉnh thoảng anh cũng hay ra nói chuyện với tôi. Trông anh vậy chứ thân thiện lắm, nói một chút là anh sẵn sàng kể tôi nghe nhiều chuyện về anh luôn.

Anh kể tôi nghe có một lần anh theo đuổi một bà mê đam. Anh đã phải ôm một ông con trai ở trước mặt bà ấy chỉ để lấy chút sự chú ý.

Được bà chị nớ chú ý rồi anh mới quay qua tán đổ người ta. Được mấy hôm lại bỏ vì lí do chị ni chỉ mê đam quá, toàn ghép anh cho mấy ông con trai, anh tức thế là anh bỏ luôn.

Tôi nghe rồi bật cười bảo anh, "chịu chơi thế á, mấy trò thế cũng dám nghĩ ra à?"

Anh bĩu môi, "chuyện!"

Một lần khác nữa tôi theo anh trai ra sân ngồi.

Lần đó mọi người nghỉ sớm, lôi nhau ra ngoài căn-tin ngồi uống nước ngoài đấy.

Anh lấy cho tôi một hộp sữa dâu, tôi cũng vui vẻ nhận lấy.

Anh kể tôi, rằng ước gì con gái ai cũng thích dâu như tôi thì anh dễ trong việc tán gái rồi!

Tôi cười cười đứng dậy lấy một hộp milo, cắm ống hút rồi đưa lên miệng cắn ống.

- Em có bảo em thích dâu khi nào à?

Anh hơi bất ngờ nhìn tôi, anh nói lần nào anh cho tôi cũng nhận nên tưởng tôi thích dâu.

Tôi lắc đầu. Tôi cầm hộp sữa dâu qua cho anh trai tôi, ông ấy lấy còn giỡn tôi nay tốt bụng thế, tôi bảo đồ anh cho chứ không phải tôi tốt bụng.

Anh tôi à ờ quay qua cảm ơn anh, anh cười.

Tôi quay lại ngồi với anh, tôi nói, "nhận vì em biết anh cũng không thích dâu, đem về kiểu gì cũng vứt lăn lóc một góc không đụng tới. Trùng hợp, anh trai em lại rất thích dâu, vậy thôi!"

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh mấy giây thôi rồi quay đi nhìn hướng khác. Hộp milo trong tay tôi hết từ lâu rồi, tôi lại mê cắn ống nên cứ cầm cắn như thế.

Mấy hôm sau, tôi đi từ sân trường lên cầu thang tầng ba. Suốt đoạn đường tôi chỉ nhìn xuống dưới chân, tôi thấy một đôi giày quen lắm rồi ngẩng đầu lên.

Đúng là anh thật này!

Anh đang nói chuyện với bạn ngoài hành lang, thấy tôi anh giơ tay chào một tiếng. Tôi cũng gật đầu chào lại rồi đi qua.

Đi qua anh được mấy bước lại thấy anh đi lên cạnh tôi. Anh đưa tôi hộp sữa milo, tôi nhìn sữa rồi lại nhìn anh.

- Không cho dâu nữa à?

- Em có thích dâu đâu.

- Anh cho em vẫn lấy mà?

- Nhưng anh đưa em chứ đâu vỗ béo thằng anh em!

Tôi nín cười. Đúng là dạo này nhờ anh mà ông anh tôi hơi bụ bẫm lên một xíu rồi.

Ông ấy còn đang ca tôi sáng giờ vì bữa giờ cứ nhồi một đống toàn dâu vô người ổng xong giờ trông không khác gì con heo quay.

Tôi nhận sữa từ tay anh rồi chào anh đi vào lớp. Tôi không biết, tự dưng thấy nay thích anh hơn bình thường.

Thêm mấy hôm sau nữa, tôi đứng ở hành lang lớp tôi nhìn qua lớp anh thấy đàn chị lớp trên đứng tỏ tình anh ngoài cửa lớp.

Tôi nhìn khỏi nghe câu trả lời của anh tôi cũng biết anh đồng ý.

Thích anh chừng này lâu chẳng lẽ vẫn không biết ý anh như nào à? Thế thì cũng chẳng đáng xíu nào đâu.

Nhưng anh với người chị đó lại chẳng được bao lâu đã dừng lại. Tôi chẹp miệng lắc đầu, tình cũng chóng tàn quá rồi.

Từ lúc nào đó, mỗi lần tôi rảnh đều ra sân bóng ngồi, kể cả hôm đấy có ai ngoài sân tập hay không.

Trùng hợp, anh cũng có thói quen mỗi khi vừa chia tay hay có chuyện không vui gì đều sẽ ra sân tập một mình.

Tôi với anh ngồi ngoài sân bóng, anh tập, tôi ngồi xem anh tập.

Tôi một câu, anh một câu. Cứ thể thời gian cũng trôi đi chầm chậm.

Anh hỏi tôi thích ai chưa, tôi nhìn anh nghĩ một lát rồi lắc đầu bảo chưa.

Anh còn nói sẽ làm mai cho tôi, còn tôi lắc đầu từ chối.

Tôi giỡn anh, "làm mai anh cho em cũng được!"

Anh cười, "em thích anh tặng anh cho em luôn."

Tôi đáp lại bảo tôi giỡn thôi, anh có cho tôi cũng không lấy đâu.

Rồi anh cười.

Thời gian sẽ nói cho chúng ta biết, người hiểu mình là người ấm áp nhất; người luôn bên mình là người yêu mình nhất; mối tình bình dị và lâu dài nhất là tình bạn bè.