Trình Thư Nặc đi rồi, Chu Duy liền nhìn chằm chằm quan sát Lâm Yến, anh thản nhiên ngồi, vẫn không nói nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng vẫn đáp vài câu, rất rõ ràng là không phải gặp gỡ mấy người bạn trai cũ của Trình Thư Nặc lần đầu.
Chu Duy thật sự không ngờ được Lâm Yến sẽ chủ động theo đuổi người khác, lại còn là Trình Thư Nặc, thậm chí lại còn có thể chung sống hoà thuận với bạn trai cũ của Trình Thư Nặc, đàn ông luôn hẹp hòi về mặt đó, có ai thích người phụ nữ của mình có một đống bạn trai cũ đâu.
Trong lòng cô ta rất hụt hẫng, nếu là người khác thì có lẽ trong lòng cũng sẽ không bị mất cân bằng như vậy, nhưng nếu là Trình Thư Nặc thì cô ta không phục lắm, trước đây cô ta đã từng nhìn thấy Trình Thư Nặc lì lợm đeo bám như thế nào, một cô gái lại điên rồ đến mức đó, ngay cả cô ta cũng cảm thấy mất mặt thay, huống hồ là Lâm Yến?
Lúc này Trình Thư Nặc đang đi WC, tuy rằng cô ta không quen biết với ba chàng trai kia nhưng vẫn chủ động đáp lời, “Đàn em Thư Nặc lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, yêu đương với em ấy chắc phải vui lắm, sao lại chia tay thế?”
Ban đầu Tô Hàng đang chơi game, nghe cô ta nói thế, nghĩ nghĩ rồi nói: “Không hợp thì chia tay thôi, có liên quan gì đến chuyện xinh đẹp hay không đâu?”
Chu Duy nhìn Tô Hàng, cười nói: “Cũng phải, bây giờ yêu đương cũng khó khăn, không chỉ phải hợp tính, mà cũng phải hợp trong thói quen sinh hoạt, quan trọng nhất là phải hoà hợp trong chuyện phòng the mới được.”
Giọng nói của cô ta thản nhiên, dứt lời thì đuôi mắt liếc về phía Lâm Yến ở đối diện.
Sức chú ý của Tô Hàng đều đặt cả vào trò chơi, căn bản không nghe cẩn thận lời cô ta nói, thuận miệng nói qua loa, “Đúng vậy đúng vậy, dù sao tôi và chị ấy cũng không hợp lắm.”
Cậu ta nói xong, lo là Chu Duy sẽ tiếp tục kéo cậu ta tán gẫu nên đẩy đề tài về phía những người khác, “Bọn tôi không hợp lắm, đúng không, Tống Diệc Dương?”
Tống Diệc Dương nghe thấy Tô Hàng gọi cậu ta, không hề nghĩ ngợi bật thốt ra: “Mặt nào cũng không hợp lắm, chị ấy còn lải nhải nhiều hơn cả mẹ tôi nữa.”
Đôi tay Chu Duy đan vào nhau để trên bàn, nghe xong lời hai người nói, cô ta cười với Lâm Yến, “Cậu đang theo đuổi đàn em Thư Nặc, có lẽ là có thể hiểu biết một chút từ bọn họ, gu yêu thích là gì, thích thể loại vận động gì, sở thích linh tinh, riêng tư hơn một chút thì…”
Giọng nói của cô ta không nhanh không chậm, Vu Thi vốn luôn im lặng ngồi bên cạnh nói thẳng, “Chị muốn nói cái gì?”
Chu Duy nói: “Có nói gì đâu, không phải Lâm Yến đang theo đuổi Thư Nặc sao? Tôi muốn giúp cậu ấy.”
Vu Thi khẽ cười, “Luật sư Lâm có bọn tôi giúp là đủ rồi, hình như chị ấy với chị cũng không thân thiết, chị thì giúp được cái gì?”
Chu Duy bị chặn họng, đành phải ngượng ngùng cười: “Được rồi, do tôi nhiệt tình quá.”
Lâm Yến thản nhiên nhìn về phía Chu Duy, khoé mắt lại lướt qua Vu Thi, sao anh có thể không nghe hiểu những ẩn ý trong lời nói của Chu Duy được, cô ta lòng vòng ám chỉ, Lâm Yến không phải người nói nhiều, cũng lười phải giải thích chuyện riêng tư với người khác, nhưng ý mỉa mai trong lời Chu Duy rất quá đáng, anh nói với Lâm Hủ: “Chẳng phải lần trước cháu hỏi chú và bạn gái cũ có còn liên lạc hay không sao?”
Lâm Hủ suy nghĩ, nhanh chóng gật đầu, lập tức hung tợn nói: “Đúng vậy, chính là người phụ nữ xấu xa bỏ rơi chú kia, cháu nói rồi, sau này thấy một lần thì đánh một lần!”
Lâm Yến: “…”
Lòng Lâm Hủ đầy căm phẫn, lần đầu tiên vẻ mặt Lâm Yến có hơi không nhịn được, nói gì thì cũng là cháu trai anh, sau lại có thể ngốc nghếch thành cái dạng này được chứ, anh khẽ thở dài trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Là thế này, chú chỉ có một người bạn gái cũ, trùng hợp là cháu cũng quen biết.”
Mắt Lâm Hủ trừng lớn, “ĐM, cháu biết á?” Cậu ta tức giận xắn tay áo lên, kích động nói: “Ở đâu? Là ai? Cháu đi giết cô ta!”
Cậu ta vừa dứt lời thì Tống Diệc Dương, Tô Hàng, Vu Thi ở đối diện Lâm Hủ gần như là đứng lên cùng lúc, cũng xắn tay áo, trăm miệng một lời nói: “Cậu muốn giết ai? Lâm Hủ, cậu chán sống rồi hả?”
Lâm Hủ bị thế trận này làm cho không hiểu ra sao, “Ba người các cậu làm gì thế? Không phải vừa nãy còn khen tôi đáng yêu sao! Tống Diệc Dương vừa nãy cậu còn sờ cơ bụng tôi đó, sao các….các cậu lại có thể ‘thoải mái’ xong thì thành người dưng luôn vậy?”
Tống Diệc Dương hoàn toàn không dám gật bừa, “Cậu cũng keo kiệt quá đấy, tôi chỉ sờ thôi, thoải mái cái gì mà thoải mái! Cậu cho mình là ai mà sờ sờ là thoải mái được? Tiên trên trời hả?”
Cậu ta lại chạy sang, Tô Hàng nhanh chóng nhắc nhở, “Tống Diệc Dương, cậu nói chuyện để ý chút đi, cái mồm của cậu cứ oang oang như thế, động tý là lại mở ra, tôi rất sợ sau này cuối cùng không đóng lại được nữa đâu đấy!”
Vu Thi cạn lời, mắt trợn trắng, “Hai người các cậu có thể đừng có lần nào cũng bị lệch trọng tâm không thế! Tôi thấy mệt thật đó, rốt cuộc là vì sao chị lại vừa ý hai tên trắng trẻo ngu ngốc ngọt ngấy như các cậu vậy?”
Có vài người không thể hiểu nổi, trong lòng Chu Duy chửi rủa, mấy tên bạn trai của Trình Thư Nặc thật sự khiến người phải mất mặt*, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười như hoa nói với Lâm Yến: “Bạn gái cũ? Sao mình chưa từng nghe cậu nhắc đến vậy?”
(*) Nguyên văn convert là “không lên được mặt bàn”, không biết mình hiểu thế này đúng không =))).
Giọng điệu Lâm Yến thản nhiên, nói: “Chúng ta cũng không được coi là thân thiết, năm ấy cậu ra nước ngoài, mình và Trình Thư Nặc liền bên nhau.”
Anh chẳng hề chú ý ngữ điệu, vẻ tươi cười trên mặt Chu Duy nhanh chóng lạnh xuống.
Ba chàng trai đã sớm biết quan hệ giữa Lâm Yến và Trình Thư Nặc, nên cũng không bất ngờ, nhưng mà đã thật sự doạ tới Lâm Hủ ở đối diện, cậu ta khiếp sợ nhảy thẳng lên từ trên ghế, cậu chỉ vào Lâm Yến, kích động vung nước miếng tứ tung, “Chú nhỏ! Là chú! Thế mà lại là chú!”
Lâm Yến không ngờ phản ứng của Lâm Hủ lại lớn như vậy, anh khẽ nhíu mày, “Cái gì mà là chú? Cháu ngồi xuống đi.”
Lâm Hủ điên cuồng lắc đầu, cậu tràn ngập căm phẫn, từng chữ vang lên, “Chú chính là mối tình đầu của chị ấy? Tên đàn ông thối tha đáng chết kỹ thuật vừa kém vừa không có trình độ trong truyền thuyết hả?”
Lâm Yến: “…”
Lâm Hủ: “Chú nhỏ à, sao chú không nói cho cháu biết sớm một chút! Từ khi cháu biết chị bị tên đàn ông thối tha tổn thương, ngày nào cháu cũng mắng tên đàn ông đó mấy trăm lần, buổi sáng một trăm lần, trưa một trăm lần, lúc tâm trạng tốt còn tặng thêm cho gã ta một trăm lần! Không phải mắng gã ta ăn phân thì cũng mắng cả nhà gã ta là vương bát đản, bây giờ chú nói cho cháu, vậy là cháu đã mắng cả chú lẫn chính cháu, có tên vương bát đản nào đáng yêu được như cháu sao! Cái này con mẹ có là chuyện hài gì thế này?”
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến hoàn toàn không nghe nổi nữa, tuy là cháu trai anh, nhưng tiếc là một tên ngốc, anh cụp mắt liếc nhìn mặt đồng hồ, đã mười phút rồi mà Trình Thư Nặc vẫn chưa quay lại, anh liền đứng lên, “Tôi cũng đi WC đây.”
Lâm Yến ra ngoài, Lâm Hủ ném đũa về phía đối diện, “Có phải mấy cậu đã biết từ sớm rồi không, vì sao lại không nói cho tôi!”
Tống Diệc Dương bắt được chiếc đũa, “Nói cho cậu làm gì, bởi vì cậu có cơ bụng hả?”
Lâm Hủ trợn mắt: “Còn tốt gấp mấy lần cậu, tên gay chết tiệt! Sau này không bao giờ cho cậu sờ nữa!”
Tô Hàng nhấc tay: “Vậy tôi đây được sờ không?”
Vu Thi: “…”
Mấy người lại ầm ĩ, Lâm Yến đi rồi, Chu Duy cũng không giả bộ nổi nữa, miễn cưỡng nói với Lâm Hủ: “Các cậu ăn đi, chị về phòng trước.”
Cô ta bỏ lại một câu rồi mất kiên nhẫn đẩy ghế ra rời đi.
…
Lâm Yến đứng đợi ở cửa WC, vẫn không thấy người đi ra, chờ có hơi lâu nên gọi một cuộc điện thoại tới, điện thoại không kết nối được, giọng nữ được công thức hoá báo tắt máy.
Lâm Yến cúp điện thoại, anh biết con gái đi WC sẽ khá là lâu, nhưng Trình Thư Nặc đã vào gần hai mươi phút rồi, anh có hơi không yên tâm.
Đúng lúc có người đi từ WC nữ ra, Lâm Yến đi lên trước, lễ phép hỏi: “Xin chào, làm phiền một chút.”
Vóc dáng Lâm Yến cao lớn, lớn lên lại đẹp trai, cô gái nhỏ bất thình lình được anh chàng đẹp trai đến gần, có hơi thẹn thùng, “Sao…sao vậy ạ?”
Giọng nói Lâm Yến lạnh nhạt rõ ràng, thấp giọng nói: “Có thể giúp tôi kêu bạn gái ra không? Cô ấy vào đó lâu lắm rồi, tôi có hơi lo lắng.”
Cô gái nhỏ nghe anh nói bạn gái, có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng lại có hơi hâm mộ, nhiệt tình nói: “Cô ấy tên là gì?”
Đợi một chốc, cô gái nhỏ vội vàng chạy vào rồi lại chạy vội ra, “Trong đó không có ai tên là Trình Thư Nặc cả, chắc là bạn gái anh đã về rồi.”
Lâm Yến ngẩn người, anh nói tiếng cảm ơn rồi xoay người đi về phía nhà hàng, cũng không nhìn thấy Trình Thư Nặc ở chỗ ngồi, anh đứng nói: “Thư Nặc không về đây sao?”
Lâm Hủ vẫn chưa lấy lại tinh thần, lần đầu tiên không muốn phản ứng lại chú nhỏ của mình, Tống Diệc Dương trả lời thay cậu ta: “Không phải chị ấy đi WC sao?”
Tống Diệc Dương nói không chút để ý, đáy lòng Lâm Yến bỗng có chút không yên, “Tôi đi tìm rồi, không có ai cả.”
Tô Hàng thấy giọng điệu anh bất thường, nhưng không nghĩ nhiều, “Chị ấy cũng không phải trẻ con, có gì hay mà lo lắng.”
Lâm Yến im lặng, “Tôi đến phòng khách sạn xem xem, nếu cô ấy đã về thì các cậu gọi điện cho tôi.”
Anh nói xong liền vội vã đi ra ngoài, Vu Thi vừa mới tránh đi cách đó mấy bước để nhận điện thoại vội vàng tóm chặt lấy cánh tay Lâm Yến, Lâm Yến khó hiểu nhìn cậu ta, Vu Thi sốt ruột nói: “Vừa nãy Tôn Ngộ gọi cho tôi, báo là không gọi được vào điện thoại của chị, cậu ta đang trên đường tới, bảo chúng ta đừng tách khỏi Trình Thư Nặc.”
Đáy mắt Lâm Yến khẽ thay đổi, “Cậu có ý gì?”
Vu Thi không biết Lâm Yến biết Tôn Ngộ, nhanh chóng giải thích: “Tôn Ngộ là cảnh sát thành phố, cậu ta vừa mới liên lạc với đồn cảnh sát gần đây hỗ trợ báo động.”
Ánh mắt Lâm Yến lạnh đi, giọng điệu cũng thay đổi, “Tôi không hỏi cái này!”
Vu Thi nói điểm chính, “Cậu ta nói có khả năng Trình Thư Nặc sẽ gặp nguy hiểm.”
Sắc mặt Lâm Yến hoàn toàn sa sầm, “Tôi về phòng xem trước, mấy người các cậu chia nhau ra tìm, Lâm Hủ cháu đến phòng bảo vệ của khách sạn, xem thử xem có thể trích xuất camera giám sát trước khi người bên đồn cảnh sát tới không!”
Lâm Yến nói xong thì chạy đi luôn, thang máy vẫn mãi không xuống, Lâm Yến lại chạy tới cầu thang thoát hiểm, đi lên cầu thang, điện thoại trong túi đúng lúc vang lên, Lâm Yến tưởng là Trình Thư Nặc, nhưng lại thấy hiển thị cuộc gọi là Phó Duyên.
Anh do dự một giây, vừa leo lên cầu thang vừa tiếp điện thoại.
Phó Duyên đi thẳng vào vấn đề, “Chúng tôi đã phát hiện ra tung tích của Hoàng Khải Bình, hôm thứ sau hắn ta ở dưới tầng chung cư cậu, Lâm Yến cậu còn bảo không biết sao! Cậu mẹ nó có biết mình đang làm gì không thế!”
Lâm Yến không kịp giải thích cái gì, hơi thở của anh gấp gáp, “Tôn Ngộ có ý gì, sao lại bảo là Trình Thư Nặc sẽ gặp nguy hiểm!?”
Bên kia Phó Duyên hừ lạnh, “Hoàng Khải Bình làm một cái bằng lái chiếc minibus màu bạc biển số K6XXXX, chúng tôi theo dõi tuyến đường gần một tuần, phát hiện từ thứ hai lúc rời khỏi chung cư của cậu thì hắn vẫn luôn đi theo một chiếc ô tô màu trắng đại chúng, di chuyển giữa tiểu khu và toà nhà làm việc, chúng tôi còn chưa tra ra chủ chiếc xe ô tô thông dụng đó thì Tôn Ngộ đã nhận ra được, chủ xe chính là Trình Thư Nặc trong miệng cậu.”
Mồ hôi lạnh trên trán Lâm Yến túa ra, anh có hơi rối loạn nhưng vẫn có chừng mực, chắc chắn Hoàng Khải Bình tìm Trình Thư Nặc là vì anh, nhưng vì sao hắn ta lại muốn tìm Trình Thư Nặc chứ.
Lâm Yến chưa bao giờ ngờ được sẽ khiến Trình Thư Nặc lâm vào nguy hiểm, vụ án của Lâm Nghị vào ba năm trước phức tạp như vậy, mỗi một bước anh đi đều như bước trên băng mỏng, cũng chưa từng đẩy Trình Thư Nặc đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Trình Thư Nặc cảm thấy anh không quan tâm đến cô, sao lại có thể như vậy được, trước giờ anh luôn không dám, sợ bản thân thể hiện quá để ý thì ngược lại sẽ hại đến cô.
Nếu không phải lần đó ở hội sở nhìn thấy Trình Thư Nặc uống say, bị người khác gây rối, anh sẽ không liều lĩnh tiến đến. Nếu không phải là Trình Thư Nặc uống rượu xong, vừa khóc vừa quấy, lúc kéo anh vẫn cứ khóc mãi, nói rất đáng thương, có lẽ anh sẽ không đau lòng. Nếu không phải Trình Thư Nặc say đến mức mơ hồ, vừa nhiệt tình vừa chủ động, vừa ôm vừa hôn, có lẽ anh còn có thể nhịn một chút, mà không phải càn quấy cùng cô một cách hoang đường như vậy.
Lâm Yến nhớ tới buổi sáng ngày hôm đó, Trình Thư Nặc quấn chăn, hốc mắt đỏ ửng, lòng anh liền mềm mại đến rối tinh rối mù, căn bản không nói nổi lời tuyệt tình gì, đẩy cô ra.
Nhưng hôm nay chuyện này đã định là sẽ xảy ra*, Trình Thư Nặc lại mất tích vì anh, Lâm Yến cảm thấy nếu Trình Thư Nặc gặp phải chút chuyện gì đó thôi, anh cũng sẽ phát điên mất, sẽ không quay đầu lại được mất**.
(*) Gốc convert là “trần ai lạc định”: Ý chỉ mọi chuyện đã định (Cre: leosansutu.wordpress.com)
(**) Gốc convert là “vạn kiếp bất phục”: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Bên kia điện thoại Phó Duyên vẫn còn đang nói gì đó, nhưng Lâm Yến hoàn toàn không nghe vào, anh bỗng lao ra khỏi lối thoát hiểm, chạy như bay về phòng, bất ngờ là cửa phòng Trình Thư Nặc lại được mở ra, lộ một khe hở nhỏ, ánh sáng hành lang rọi vào, kéo ra thành một vệt sáng trong bóng tối.
Lâm Yến bỗng nhớ tới tấm thẻ phòng mà Trình Thư Nặc làm mất lúc trước kia, sau đó là sự sợ hãi tựa như mãnh thú và nước lũ đổ ập vào người anh.
Cánh tay anh run lên, đẩy cửa đi vào, giày da đá phải thứ gì đó, anh cúi đầu nhìn, trong nháy mắt trái tim bị nhấc lên trên không.
Là túi xách của Trình Thư Nặc.
Lâm Yến chưa bao giờ có khoảnh khắc như này, trên trán anh toàn là mồ hôi, gò má tái nhợt như tờ giấy, tựa như một hạt bụi bất lực giữa đất trời.
Anh đứng sững ở huyền quan, trong phòng khách tối đen lại truyền đến một giọng nam quen thuộc.
“Lâm Yến, đã lâu không gặp.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “Tết nhất, tôi muốn đánh người.”
Mỗ Lục: “Đừng sợ, không sao đâu không sao đâu, tôi đây là để sớm cho vợ cậu tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lên giường cậu đó.”
Lâm Yến: “Vợ tôi mà thiếu một sợi tóc thì tôi sẽ đánh gãy một chân bà.”
Mỗ Lục: “??? Hello? Ai cho cậu cái tự tin đó vậy??? Tỉnh táo chút đi, cậu không phải tổng giám đốc bá đạo!”