Trong phòng không bật đèn, không nhìn thấy được hoàn cảnh bên trong, chỉ có một bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, nhẹ nhàng đung đưa sau lưng ghế sô pha.
Hơi thở Lâm Yến cứng lại trong chớp mắt, tay phải siết chặt, anh không nói gì, cúi người nhặt túi xách trên đất lên, nương theo ánh sáng hành lang, nhặt từng món đồ rơi vãi dưới đất, bỏ lại vào túi.
Người đứng ở bên kia thấy hành động của anh thì vui vẻ nở nụ cười, “Lâm Yến, cậu thật đúng là lần nào cũng có thể mang đến cho tôi một niềm vui bất ngờ.”
Lâm Yến treo túi lên tay nắm cửa, tay phải anh vỗ lên tường, “Tách tách tách” mấy cái, căn phòng vốn tối tăm bỗng chốc sáng sủa hẳn lên, Lâm Yến nhìn thấy rõ người đàn ông cao lớn đứng sau sô pha, mặc quần áo lao động của nhân viên vệ sinh, ngũ quan mạnh mẽ cường tráng, dáng người cao lớn rắn rỏi.
Con ngươi đen láy của anh tối xuống, giọng điệu gần như lạnh băng, “Rốt cuộc là anh muốn sao?”
Hoàng Khải Bình không đáp lời, vẻ tươi cười trên mặt càng rõ, “Chẳng phải là cậu nên hỏi tôi xem người phụ nữ của cậu đang ở đâu trước hay sao?”
Lâm Yến vẫn đứng ở huyền quan, ánh mắt lạnh như băng, “Chúng ta đang chung đường, chắc là anh biết nếu như Trình Thư Nặc xảy ra chuyện gì, quan hệ của chúng ta cũng dừng ở đây, hôm nay anh cũng đừng hòng đi được, tôi sẽ bảo Phó Duyên…”
Hoàng Khải Bình nghe thấy cái tên quen thuộc thì thẳng thừng cắt ngang, “Phó Duyên hả? Cậu không đoán được sao? Nếu không phải tôi cố ý để lộ dấu vết thì đám người ăn bám* ở cục cảnh sát kia có thể tìm được tôi sao?”
(*) Nguyên văn là “ăn cơm mềm”: ý chỉ sự dựa dẫm.
Hắn ta hơi dừng, có chút hả hê: “Đội trưởng Phó còn tin tưởng cậu được sao? Hôm nay chỉ cần tôi rời khỏi nơi này an toàn, cậu sẽ càng không phủi sạch được quan hệ với tôi, cho dù tình bạn giữa Phó Duyên và cậu có thân thiết thì cũng chỉ xem cậu như người ngoài.”
Lâm Yến bước hai bước lên trước, tầm mắt dừng trên khuôn mặt Hoàng Khải Bình, giọng nói của anh cũng lạnh lẽo, “Vụ án của Hạ Thanh, là do chính anh không nắm chặt thời cơ lấy được chứng cứ, từ bỏ lần kháng án thứ hai, rõ ràng có thể đi ra một cách đàng hoàng, vì sao lại muốn biến chuyện thành tình cảnh như bây giờ!”
Khoé mắt Hoàng Khải Bình lướt qua mặt đồng hồ, hắn ta ngồi xuống sô pha, giọng điệu thản nhiên, “Hạ Thanh muốn mọi người cho rằng tôi giết cô ấy, tôi chỉ làm như những gì cô ấy mong muốn thôi.”
Lâm Yến chú ý tới hành động nhìn giờ của hắn ta, anh lơ đãng nhìn hắn ta, không chút nhượng bộ: “Cuối cùng Hạ Thanh vẫn mềm lòng, anh rất rõ ràng.”
Hoàng Khải Bình không tiếp lời anh, hắn ta nhướng mày nhìn Lâm Yến, dừng một hồi lâu, hỏi sâu xa: “Lâm Yến, chúng ta cũng đã quen biết được mấy năm rồi nhỉ.”
“Bốn năm.”
“Bốn năm rồi, tôi vẫn còn nhớ rõ lần trước khi anh tới tìm tôi, xin tôi giúp đỡ, mấy năm nay thế nhưng tôi có làm chuyện gì có lỗi với anh không?”
“Không có.”
“Bây giờ tôi là tội phạm giết người đang lẩn trốn, anh là đại luật sư mà vẫn còn bằng lòng làm bạn bè với loại người như tôi sao?”
“Anh không giết người.”
Lâm Yến nói ngắn gọn, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu lại nghiêm chỉnh, Hoàng Khải Bình nghe xong lại cười, hắn ta lại đứng lên, đi lướt qua bàn trà, bước đến trước mặt Lâm Yến, khi chỉ còn cách nửa thước thì dừng lại. Dáng người hai người cao lớn, vẻ ngoài cũng anh tuấn, một người tuấn tú, một người rắn rỏi, vốn nên phải là cảnh đẹp ý vui, nhưng lại cứ phải giống như đang đối chọi nhau.
Ánh mắt tiếp xúc, mặt Lâm Yến vô cảm, quanh thân toàn là khí lạnh, khoé miệng Hoàng Khải Bình vẫn luôn vương nụ cười thản nhiên từ đầu tới cuối, vừa tao nhã vừa khéo léo.
Bầu không khí xung quanh ngưng đọng, ánh mắt Lâm Yến càng thêm lạnh lẽo, Hoàng Khải Bình lại đột ngột giơ tay, sửa lại cổ áo sơ mi bị lệch thay Lâm Yến, giọng điệu hắn ta bình thường: “Lâm Yến, tôi hiểu cậu hơn Phó Duyên, nếu làm theo quy tắc của tên Phó Duyên kia, vụ án của bố cậu…”
Hắn ta cố ý dừng lại, trong giọng nói có ý mỉa mai thấp thoáng, “Có lẽ đến tận giờ Lâm Nghị cũng chỉ có một cái thanh danh dễ nghe mà thôi, được gắn nhãn hy sinh vì nhiệm vụ, lấy một cái huân chương liệt sĩ, còn cậu ấy à, là người thân của liệt sĩ.”
Hắn ta nhắc tới chuyện cũ năm xưa, vẻ mặt Lâm Yến không thay đổi, chỉ hỏi: “Trình Thư Nặc ở đâu?”
Hoàng Khải Bình nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Lâm Yến, có hơi bất mãn nói: “Cậu vẫn còn quan tâm đến cô ta như vậy sao, tôi còn tưởng rằng trước đây cậu bằng lòng đi thủ đô với tôi tức là đã hết hi vọng với cô ta, chẳng phải chỉ là một người phụ nữ đã đá cậu thôi sao? Có cái gì tốt đâu?”
Giọng điệu hắn ta không nhanh không chậm, Lâm Yến lại hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh xách thẳng cổ áo Hoàng Khải Bình lên, gằn từng chữ một nói: “Rốt cuộc là ở đâu?”
Hoàng Khải Bình chẳng thấy bất ngờ chút nào, cũng không tức giận, “Nếu cô ta biết cậu và tôi đã làm những chuyện đó thì còn bằng lòng ở bên cậu sao?”
(Mẫn: Má tui thề sao hai cái người này nói chuyện dễ gây hiểu lần thế? =))))
Đáy mắt Lâm Yến thay đổi, tiếng nói trở nên tàn nhẫn, “Tôi tự nhận không thẹn với lương tâm!”
Hoàng Khải Bình cười nói: “Tốt nhất là cậu không thẹn với lương tâm.”
Lâm Yến ném người kia xuống, Hoàng Khải Bình không phản kháng, bị anh đẩy lùi ra sau, chật vật ngã lên bàn trà, một quyền của Lâm Yến giơ lên đấm xuống người hắn ta, Hoàng Khải Bình không né, nắm đấm của Lâm Yến vừa khéo sượt qua bên má trái của hắn ra, nện “rầm” một tiếng lên bàn trà.
Dường như Hoàng Khải Bình đã dự đoán được, hắn đẩy Lâm Yến ra đứng lên, tự mình sửa sang lại cổ áo, “Lâm Yến, chúng ta là người đi chung đường.”
Hắn ta với cái mũ lưỡi trai trên đất đội lên đầu, vừa đi về phía cửa vừa nói: “Nếu Phó Duyên tới, nhớ thay tôi chào hỏi một tiếng, người phụ nữ của cậu không sao, chỉ là tôi không nhìn nổi nên giúp cậu dạy dỗ thôi.”
Theo lời nói của hắn ta, cửa lớn bị đóng sầm một tiếng “rầm.”
Vì dùng sức quá mạnh mà khớp xương Lâm Yến sưng đỏ lên trong nháy mắt, anh không rảnh để ý đến đau đớn, Hoàng Khải Bình không đến mức hoàn toàn xé rách mặt với anh, đương nhiên sẽ không dám làm gì Trình Thư Nặc, nhưng rốt cuộc là Trình Thư Nặc đang ở đâu!
Trình Thư Nặc đi WC, trừ phi là cô chủ động đi theo Hoàng Khải Bình, nếu không thì không thể đột nhiên biến mất trước mắt bao nhiêu người ở chỗ công cộng được.
Chỉ có thể là Trình Thư Nặc chủ động rời đi cùng Hoàng Khải Bình, cô vốn không quen biết Hoàng Khải Bình, nhưng lại đi theo Hoàng Khải Bình rời khỏi thì chỉ có một khả năng.
Chắc chắn là Hoàng Khải Bình đã nói gì đó về anh nên Trình Thư Nặc mới có thể bị Hoàng Khải Bình dẫn đi một cách bị động như vậy.
Đầu óc Lâm Yến đang rất loạn, anh không biết rốt cuộc Hoàng Khải Bình đang lên cơn điên gì.
Vụ án của Hạ Thanh, có chuyện gì xảy ra, anh cũng rất rõ ràng.
Hạ Thanh là bạn gái của Hoàng Khải Bình, một năm trước chết trong biệt thự của Hoàng Khải Bình, mọi chứng cứ lấy được từ hiện trường đều chỉ ra rằng Hoàng Khải Bình dẫn dụ Hạ Thanh tự sát, trong điều luật việc dẫn dụ người khác tự sát cũng giống như cố ý giết người, đều là mưu sát.
Nhưng Hoàng Khải Bình không giết người, Lâm Yến rất chắc chắn điểm này, anh và Hoàng Khải Bình đã quen biết nhiều năm như vậy nên rất hiểu hắn ta.
Đúng là Hạ Thanh tự sát, cô ta nguỵ tạo chứng cứ, để lại di thư, chỉ ra và xác nhận Hoàng Khải Bình, đây là vu oan.
Ban đầu Hoàng Khải Bình cố hết sức biện bạch cho mình, Lâm Yến cũng cố hết sức giúp hắn ta, bước ngoặt xảy ra vào một ngày trước khi Hoàng Khải Bình bị bắt.
Hoàng Khải Bình tìm được chứng cứ mấu chốt có thể chứng minh Hạ Thanh thật sự tự sát, nhưng không hiểu sao Hoàng Khải Bình lại không muốn đưa ra, hắn ta chủ động tự thú, cho dù anh khuyên thế nào, Hoàng Khải Bình cũng không muốn lấy chứng cứ mấu chốt ra, vào phiên thẩm vấn đầu tiên phán quyết được đưa ra, thậm chí còn từ bỏ việc chống án, quả quyết nhận tội danh này, nhưng không hiểu sao lại bỏ trốn lúc đang trên đường chuyển giao đến trại giam.
Lâm Yến hoàn toàn không thể giải thích được, rốt cuộc là Hoàng Khải Bình muốn làm gì, một hình ảnh nào đó chợt loé lên trong đầu, Lâm Yến bỗng nhớ tới nơi cuối cùng phát hiện Hạ Thanh…
Cả người anh chấn động, ngay sau đó có tiếng vang rất nhỏ truyền ra từ phòng tắm.
Hai chân Lâm Yến run rẩy, anh lảo đảo, ép bản thân đứng vững, quay đầu chạy về phía phòng tắm, dùng thân mình phá cửa, nhìn thấy cả người Trình Thư Nặc ướt sũng nằm trong bồn tắm, miệng bị nhét khăn lông, đôi tay bị túi rác đen cột ra sau, dường như cô vừa mới tỉnh, chỉ lo giãy giụa bò ra khỏi bồn tắm.
Trình Thư Nặc nghe thấy tiếng động ở cửa, đầu tiên là cô hoảng sợ, sợ hãi trốn ra sau, sau đó nhìn thấy Lâm Yến thì hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt như thoát khỏi giam cầm, chảy xuống.
Trái tim Lâm Yến như bị nã một phát súng, anh xông lên, nhưng mỗi một bước đi đều nặng nề như sắp đè sụp lấy anh, Trình Thư Nặc cũng khó khăn đứng lên, cô nhào vào lòng Lâm Yến, nước mắt rơi càng nhiều.
Lâm Yến căn bản không dám nhìn cô, tay run rẩy lấy khăn lông trong miệng cô ra, rồi hoảng loạn cởi dây túi rác trên tay cô.
Thấy cổ tay trắng nõn của cô bị siết chặt hằn ra hai lằn đỏ sậm, hàng mày lập tức nhíu chặt lại, đôi tay Trình Thư Nặc không còn bị trói, sợ hãi ôm lấy người trước mặt, cánh tay vòng chặt lấy eo anh, khuôn mặt vùi sâu vào ngực người đàn ông.
Lâm Yến ôm Trình Thư Nặc càng thêm chặt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, Trình Thư Nặc cứ khóc mãi, cả người run lên, Lâm Yến vùi đầu vào hõm vai cô, giọng nói gần như nghẹn ngào, “Tiểu Nặc đừng sợ, không sao, không sao rồi…”
Tuy rằng Trình Thư Nặc sợ hãi, càng có nhiều cảm xúc không thể gọi tên nơi đáy lòng, lúc nhìn thấy Lâm Yến vọt vào thì bỗng rất muốn bật khóc, muốn ôm lấy anh, mạnh mẽ phát tiết một hồi, những lời mà cô không thể nói ra bỗng cuồn cuộn, vào khoảnh khắc này, cô không muốn giấu diếm, cũng không muốn trốn nữa.
Trình Thư Nặc khóc đến mức bả vai run lên, đáy lòng Lâm Yến như bị giẫm lên, anh không biết phải nói gì, đành phải kéo Trình Thư Nặc vào lòng ôm chặt hơn, khẽ giọng vỗ về bên tai cô.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Trình Thư Nặc cũng chịu buông lỏng một chút, cô chậm rãi ngẩng đầu từ trong ngực Lâm Yến, hai mắt đẫm lệ mịt mờ nhìn về phía Lâm Yến.
Lâm Yến bị cái liếc mắt này nhìn đến mức đau lòng vô cùng, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng không ngừng thấp xuống, “Thật xin lỗi…đều là anh không tốt, đều tại anh…”
Trình Thư Nặc hít hít cái mũi, cô nhìn đôi con ngươi đen láy kia của Lâm Yến, không biết nói gì, cũng không biết hỏi gì.
Thế nhưng Lâm Yến lại bình tĩnh trước, anh ôm lấy mặt cô, dịu dàng hỏi: “Có bị thương không?”
Trình Thư Nặc lắc đầu, có hơi nghẹn ngào đáp lời: “Không sao.” Cô hơi dừng, không nhịn được run lập cập, “Có hơi lạnh.”
Lâm Yến thấy cô gần như là ướt sũng từ đầu tới chân, nhanh chóng nương theo tư thế của cô ôm lên, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Trình Thư Nặc đưa tay vòng lấy cổ anh theo bản năng, chỉ vài bước, Lâm Yến đã sắp đi tới mép giường, anh muốn buông Trình Thư Nặc ra, nhưng Trình Thư Nặc lại ôm anh không chịu buông tay, Lâm Yến nhìn vào đôi mắt cô.
Trình Thư Nặc đỏ hốc mắt đối diện với anh, run giọng hỏi: “Hoàng Khải Bình đâu rồi?”
Lâm Yến đang nâng cánh tay của cô khẽ run lên, anh sợ Hoàng Khải Bình đã nói gì đó, cũng sợ Trình Thư Nặc biết được, vì vậy trả lời đơn giản: “Đi rồi.”
“Sao lại để hắn ta đi mất?”
Lâm Yến dừng lại, không đáp.Trình Thư Nặc chỉ hơi do dự, rồi buông anh ra, cánh tay rút về rũ xuống bên người.
Lâm Yến chưa nói gì, đặt Trình Thư Nặc lên giường, rồi lại đến trước ngăn tủ, lấy một bộ quần áo sạch sẽ ra từ trong va li của Trình Thư Nặc, đặt bên cạnh Trình Thư Nặc, thấp giọng nói: “Em đi thay quần áo trước đi, anh ra ngoài gọi điện thoại, Tống Diệc Dương bọn họ còn đang tìm em.”
Trình Thư Nặc gật đầu, Lâm Yến xoay người đi ra ngoài, Trình Thư Nặc cởi quần áo ướt ra, rồi lại mặc quần áo sạch sẽ vào, cô vừa mới thay quần áo xong, còn chưa kịp đứng lên thì Lâm Yến đã nhanh chóng trở về, tầm mắt anh dừng trên người Trình Thư Nặc một giây, rồi lại đi vào phòng tắm, lúc đi ra thì cầm một chiếc khăn lông sạch sẽ trong tay.
Lâm Yến ngồi xuống bên cạnh Trình Thư Nặc, anh duỗi tay tháo dây buộc tóc của Trình Thư Nặc ra, mái tóc ướt xoã xuống, dừng trên vai, Lâm Yến ngồi gần hơn một chút, dùng khăn lông cẩn thận lau tóc cho Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc không ngăn cản, mặc cho anh lau.
Động tác của Lâm Yến rất nhẹ nhàng, giọng nói cũng thấp xuống, “Sao lại thành ra thế này?”
Trình Thư Nặc nhìn anh, nói đúng sự thật: “Hắn dùng vòi nước phun vào người em.”
Cánh tay Lâm Yến run lên, rồi lại gắng gượng bình tĩnh, không chắc chắn hỏi lại lần nữa: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Trình Thư Nặc vẫn lắc đầu, thấy vẻ mặt Lâm Yến căng chặt, sắc mặt khó coi thì cố gắng nói đơn giản: “Hắn ta cũng không làm gì, có lẽ là cảm thấy em quá ầm ĩ, đập em một cái, em liền ngất đi, vừa mới tỉnh lại thì anh đã đến rồi, thật sự không sao.”
Giọng điệu Trình Thư Nặc rất thản nhiên, giống như đang nói về một chuyện vặt vãnh, động tác tay của Lâm Yến dừng lại, đối diện với đôi mắt Trình Thư Nặc, bởi vì khóc nên đôi mắt cô vẫn còn đỏ, cũng có hơi sưng lên, vừa nãy anh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy rất rõ ràng sự sợ hãi nơi đáy mắt Trình Thư Nặc, bây giờ cô lại cho qua một cách hời hợt như thế.
Thật ra là Lâm Yến muốn Trình Thư Nặc trách anh, mắng anh hơn, Trình Thư Nặc càng giả vờ như không sao thì anh lại càng khó chịu, anh lại tiếp tục lau tóc cho Trình Thư Nặc, cũng nói nghiêm túc: “Quan hệ giữa anh và Hoàng Khải Bình vẫn luôn không tệ, trước đây ở thủ đô, từng nhắc đến em trước mặt anh ta, anh ta vẫn luôn biết em.”
Tuy rằng anh không biết vì sao Hoàng Khải Bình lại muốn tìm Trình Thư Nặc, nhưng anh ta tìm tới Trình Thư Nặc chỉ có thể là vì mình.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, hai tay Trình Thư Nặc để giữa hai chân, ngón tay đan vào nhau, “Nhắc đến em?”
Lâm Yến thản nhiên “Ừ” một tiếng, không nói chi tiết, anh lau phần tóc trên vai Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc vừa khéo nhìn thấy vết máu đọng và sưng đỏ trên tay phải anh, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Động tác tay của Lâm Yến vẫn không dừng, trả lời một cách hời hợt: “Không sao.”
Trình Thư Nặc nghĩ nghĩ, cô giơ tay, cầm cổ tay phải của Lâm Yến, cô thấp giọng gọi một tiếng, “Lâm Yến.”
“Ừ?”
Anh cũng thấp giọng trả lời.
“Anh biết em không thích điểm gì nhất ở anh không?” Trình Thư Nặc nhìn xoáy vào anh, giọng điệu chậm rãi, “Anh chẳng nói gì hết, trước đây cũng vậy, luôn xem em như người dưng.”
Lòng dạ Lâm Yến căng chặt, cũng không biết là nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt anh có hơi lạnh lùng, “Anh coi em như người dưng, nhưng em vẫn xảy ra chuyện vì anh, chứng tỏ điều gì?”
Anh tự giễu cười, nhìn Trình Thư Nặc trước mắt, ánh mắt nặng nề, tiếng nói nghẹn ngào, “Em nói đúng, em nên chia tay với anh, nên cách xa loại người như anh một chút, mãi mãi mãi mãi đừng mềm lòng với anh.”
Trình Thư Nặc ngẩn ra một lát, hoàn toàn không ngờ tới sẽ nghe thấy Lâm Yến nói ra lời như vậy, lòng cô cũng bị nhấc lên, cứ suy nghĩ mãi, bàn tay đặt lên mu bàn tay Lâm Yến, lẳng lặng nhìn vào mắt anh, im lặng, lẩm bẩm rất khẽ, “A Yến.”
Giọng nói của cô rất khẽ rất khẽ, cũng dịu dàng, tựa như một cơn gió, thổi qua đáy lòng, ngứa ran.
Khi Lâm Yến nghe thấy tiếng gọi “A Yến” thì tựa như đã cách một đời, trái tim anh run rẩy không thôi, nghi ngờ bản thân nghe lầm, kinh ngạc nhìn Trình Thư Nặc, không hề chớp mắt.
Trình Thư Nặc hít vào một hơi thật sâu, lát sau mới có dũng khí nói tiếp, nhưng lời cô mới vừa bật ra thì bên ngoài bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, cùng lúc đó nhóm người Tống Diệc Dương liền xuất hiện trong tầm nhìn.
Lời đã tới bên miệng lại bị Trình Thư Nặc nuốt xuống.
Tống Diệc Dương và Tô Hàng thấy Trình Thư Nặc không sao thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hai người đẩy Lâm Yến ra, ngồi xuống bên cạnh Trình Thư Nặc, ánh mắt cứ chần chừ nhìn Trình Thư Nặc mãi, Trình Thư Nặc cho rằng cậu ta lo lắng, nhanh chóng nói: “Tôi không sao.”
Tống Diệc Dương lại trừng cô, giọng điệu không tốt, “Trình Thư Nặc chị là heo à? Sao lại không cẩn thận thế, Tôn Ngộ bảo nếu chị xảy ra chuyện gì thì cậu ta sẽ không tha cho tôi, nếu chị thiếu một sợi tóc, cậu ta sẽ phế một cái chân của tôi, làm tôi sợ chết đi được!”
Trình Thư Nặc: “…”
Tô Hàng cũng căng thẳng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy, tuổi chị cũng sắp ngang bà dì rồi, sao lại còn đi theo người xấu vậy, tôi thấy đầu óc chị bị nước vào thì có.”
Cậu ta dừng lại, khoé mắt liếc đến một toán đồ trên chiếc chăn trắng, vẻ mặt trở nên rất khó coi, Tống Diệc Dương cũng nhìn thấy, khoé miệng run run, “ĐM! sao chị rụng nhiều tóc thế? Từng này là bao nhiêu cái chân của tôi đây!”
Trình Thư Nặc: “…”
Trước đây vì sao cô lại thấy hai người này đáng yêu vậy nhỉ?
Đâu chỉ mỗi nhìn lầm, phải là bị mù mới đúng.
Lâm Yến nhìn hai người tới nên định tạm tránh đi, nhưng anh còn chưa xoay người thì Lâm Hủ cũng đã về, cậu vừa vào cửa đã vội nói với Lâm Yến: “Cháu đã đến phòng giám sát, người phụ trách bảo giữa trưa camera đã hỏng rồi, bọn họ vẫn chưa tìm người đến sửa, cháu tin lí do của bọn họ, đứng đợi ở cửa, rồi người bên cục cảnh sát cũng tới, khách sạn vẫn lấy cái lí do thoái thác giống như vậy.”
Lâm Yến không bất ngờ, tính cách Hoàng Khải Bình cẩn thận, làm việc kín kẽ không để lọt một giọt nước, nếu hắn ta dám trắng trợn tìm tới cửa thì đã có chuẩn bị chu toàn.
Anh dừng một giây, bình tĩnh hỏi: “Người bên cục cảnh sát đâu?”
Lâm Hủ nói chậm lại: “Đang điều tra từng người trong khách sạn, các cửa ra vào đều tạm thời bị phong toả, không cho người khác ra ngoài, chắc là sẽ có người đến đây ngay.”
Lâm Yến nhẹ nhàng gật gật đầu, Lâm Hủ lại căng thẳng tóm lấy cánh tay Lâm Yến, “Chú nhỏ, chuyện này có liên quan gì đến chú không vậy?”
Ánh mắt Lâm Yến di chuyển, đuôi mắt thản nhiên lướt qua Trình Thư Nặc, rồi mới hoàn toàn nhìn về phía Lâm Hủ, anh im lặng không nói.
Lâm Hủ lại căng thẳng nói tiếp: “Vu Thi đang tiếp đón dưới tầng, cậu ta bảo chờ cục trưởng đến, nếu tội phạm truy nã đã bỏ chạy thì bọn họ sẽ áp giải chú về.”
Cậu ta nói xong lời cuối cùng thì giọng cũng run lên.
Tô Hàng và Tống Diệc Dương vốn đang nói líu ríu không ngừng trong phòng cũng trở nên yên tĩnh, Lâm Hủ vẫn luôn tóm lấy cánh tay Lâm Yến, dùng rất nhiều sức, “Chú nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến chú, có đúng không ạ?”
Giọng cậu hơi thấp xuống, Lâm Yến lại cứ im lặng, mặt mày sâu xa, đôi mắt sâu như hồ, anh không nhìn Lâm Hủ mà nghiêng mắt nhìn về phía Trình Thư Nặc ở bên cạnh.
Trong tích tắc khi anh nhìn sang, Trình Thư Nặc cũng từ từ đứng dậy khỏi giường, cùng lúc đó, bên ngoài lại truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, Tôn Ngộ bôn ba vất vả đi vào từ bên ngoài, rõ ràng là cậu ta rất sốt ruột, thở hổn hển, tóc rối bù, trên người chỉ mặc một cái áo lông dệt kim mỏng manh, cũng không mặc áo khoác.
Cậu ta nhìn Trình Thư Nặc, thấy cô không sao cả đứng đó, sắc mặt cậu ta thoáng thả lỏng, giây kế tiếp tầm mắt lại chuyển sang người Lâm Yến, sắc mặt ngưng thành băng trong nháy mắt, cậu đi nhanh lên trước, rút cái còng tay bên hông ra.
Một tiếng “Lạch cạch”, cài vào cổ tay Lâm Yến, còng tay nhanh chóng khoá lại.
Giọng nói của Tôn Ngộ không chút ấm áp, rõ ràng là đang nói với Lâm Yến, nhưng cậu lại nhìn Trình Thư Nặc, gằn từng chữ một: “Tội chứa chấp không cần tôi phải giải thích nữa đúng không, thời hạn là ba năm tù, nếu tình hình nghiêm trọng thì thời hạn từ ba đến dưới năm năm tù, nếu trước đó có tiền án thông đồng thì được xem như tòng phạm.”*
“Đại luật sư Lâm, phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Tác giả có lời muốn nói: Mười năm sau, Lâm Yến ra tù, hôm đó thời tiết rất đẹp, trời rất xanh, gió rất nhẹ.
Anh nhìn thấy Trình Thư Nặc tới đón anh, anh cũng đã 60 tuổi, nhưng lại giống một đứa trẻ bật khóc giữa biển người tấp nập.
Cô gái của anh vẫn còn ở đây, thật tốt quá.
Bỗng nhiên, Trình Thư Nặc kéo một bé trai ở sau lưng ra, cười nói: “Bé cưng à con xem, đây là bạn trai trước đây của mẹ, chính là làm chuyện xấu nên bị bắt, nhìn rõ chưa, làm một người như vậy đúng là quá thất bại.”
Đứa bé trai: “Mẹ, người lớn khóc kìa, thật đáng sợ, chúng ta mau lên xe tìm ba thôi.”
Phần tình cảm cũng kha khá rồi, tôi cảm thấy hôm nay cũng rất ngọt ngào mà. Hôm nay cũng có bao lì xì nha.
Phần chú thích (*) tham khảo từ bộ luật hình sự điều thứ 310, nếu có vấn đề về bản quyền sẽ xoá ngay.