Xế chiều, Huyết Hạo Hiên rời khỏi công ty.
Thiệu Kha:"Thiếu gia, theo lịch thì bây giờ ngài sẽ tới nhà hàng Vindyard để hẹn gặp đối tác ở bên nước ngoài."
Huyết Hạo Hiên:"Hủy cuộc hẹn đi!"
Thiệu Kha:"Dạ???"
Huyết Hạo Hiên:"Cậu nói với họ là tôi không đến được rồi hẹn ngày khác cho tôi."
"Vâng."
Huyết Hạo Hiên vội vàng bước chân ra đến cổng công ty thì thấy bóng người đứng đợi ở đó. Hắn nhíu mày, giọng khó chịu:"Trịnh Nhã Đình?"
Trịnh Nhã Đình đứng xoay lưng về phía anh, nghe gọi ả ta lập tức ngoảnh đầu lại.
Ả cười:"Chào anh."
Huyết Hạo Hiên thẳng thừng hừ một tiếng:"Cô làm gì ở đây?"
"Tất nhiên là để gặp anh rồi."
Huyết Hạo Hiên lạnh nhạt:"Tránh ra, tôi đang vội."
Trịnh Nhã Đình đứng chắn trước mặt Huyết Hạo Hiên, giọng uất ức:"Em đứng đây được một lúc lâu rồi, sao anh chẳng chịu ngó ngàng gì đến em thế?"
"Có ai bắt cô làm thế không?"
Dây dưa một hồi lâu, ả cũng vào thẳng vấn đề:"Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
Huyết Hạo Hiên không đáp lại, hắn cũng chẳng thèm bố thí cho ả một cái liếc nhìn.
Ả nói:"Rốt cuộc, thằng nhóc tên Dương Niệm đó có quan hệ gì với anh."
Huyết Hạo Hiên trầm giọng:"Chẳng phải tôi đã nói là hàng xóm."
"Anh đùa đúng không? Nó là em một người bạn đã mất của anh, anh thay người đó chăm sóc..."
Chưa nói hết câu, Huyết Hạo Hiên cắt lời:"Cô dám điều tra tôi?"
Ngữ khí có phần tức giận, Trịnh Nhã Đình cũng phải sợ:"À, không... em chỉ điều tra thân thế của thằng nhóc đó?"
"Cô rảnh rỗi quá à?"
"Anh đừng giận em. Thật sự chuyện này quan trọng lắm. Đã bao giờ anh gặp cha mẹ thằng nhóc chưa?"
"Tôi không hiểu cô đang lảm nhảm cái gì?"
"Ý em là thằng nhóc vốn không có quan hệ anh em gì với người bạn đã mất của anh cả."
Dù Trịnh Nhã Đình có ra sức thuyết phục đến đâu thì cũng chỉ làm Huyết Hạo Hiên thêm căm ghét mà thôi.
"Nói chuyện với cô chẳng được tích sự gì lại tốn thời gian. Tôi nói cho cô biết hai điều. Thứ nhất, người bạn đã mất của tôi là Tống Diệc Vũ, cũng chính là người duy nhất tôi yêu, tôi sẽ không rung động trước bất kì ai nên cô cũng đừng vọng tưởng rồi tới làm phiền tôi. Thứ hai, chính Tiểu Vũ đã nói Dương Niệm con của chú và dì của cậu ấy. Cậu ấy muốn tôi chăm sóc Dương Niệm, thế nên tôi cấm cô điều tra thân thế của nó."
Trịnh Nhã Đình hai tay nắm lấy khủy tay hắn:"Em điều tra nó cũng chỉ vì anh thôi. Anh sống chung với một đứa vốn không quen biết gì cả, em sợ đến một ngày nó sẽ hại anh..."
Huyết Hạo Hiên không biểu tình, hất tay ả ra rồi thong thả đút tay vào túi quần quay lưng bước đi.
Trịnh Nhã Đình gào lên:"Huyết Hạo Hiên, em thật lòng yêu anh, em chỉ muốn tốt cho anh. Anh không thể cho em một cơ hội sao?"
Nói xong, Huyết Hạo Hiên bỗng dừng chân. Vẻ mặt ả lóe lên chút hy vọng tưởng rằng hắn sẽ suy nghĩ lại.
Nhưng không, Huyết Hạo Hiên không quay mặt mà nói:"Phải rồi, cô nhắc tôi mới nhớ."
"Hả?" Trịnh Nhã Đình không hiểu hắn đang nói đến chuyện gì.
"Đây là lần thứ hai tôi chạm mặt cô nhưng nhiêu đó cũng đủ để tôi đoán được cô là loại người thế nào. Cô là hạng người đủ mưu đủ kế rất thích hãm hại người khác phải không?"
"Sao anh lại nói như vậy?" Ả bắt đầu nhõng nhẽo.
"Suy từ bụng ta ra bụng người mà, cô nói Dương Niệm sẽ hại tôi. Lòng dạ cô như thế nào thì cũng nghĩ người khác ý hệt thế!"
Ả bất chợt im bặt đi. Huyết Hạo Hiên thừa biết hắn nói đúng liền nhếch miệng cười:"Cô làm gì thì làm nhưng đừng có lôi tôi vào cuộc cũng đừng có dính líu gì đến những người thân của tôi. Tiện thể tôi cảnh cáo cô, dù tôi không muốn thừa nhận nhưng lại là sự thật. Cô về nói với cha cô hãy tránh xa lão già nhà tôi ra xa một chút. Lão ta không có gì tốt đẹp để các người hợp tác cùng nhau đâu."
Nói xong, Huyết Hạo Hiên rời đi bỏ lại một mình ả đang bực bội, xấu hổ đứng trông theo với ánh mắt đầy đố kị, ghen tức. Lần nào gặp Huyết Hạo Hiên, ả đều bị hẳn đấu khẩu đến bẽ mặt. Ả nghĩ tất cả chỉ vì Dương Niệm. Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Trịnh Nhã Đình bỏ qua mọi cảnh cáo của Huyết Hạo Hiên mà thầm lên kế hoạch hãm hại Dương Niệm...
...
Hơn 7 giờ tối, Dương Niệm ngồi chăm chú đọc sách trong phòng. Lúc này cậu nghe tiếng xe của Huyết Hạo Hiên thì thấy lạ, bởi hôm nay hắn về sớm hơn mọi ngày.
Huyết Hạo Hiên bước chân vào nhà. Hắn tháo cà vạt rồi cởi áo khoác ngoài tùy tiện ném chúng lên sofa trong phòng khách. Dương Niệm chạy xuống tầng:"Hạo Hiên, anh mới về."
Huyết Hạo Hiên giật đầu:"Ừ! Em hết sốt chưa?"
"Rồi ạ! Thuốc của quản gia đưa cho hiệu quả lắm, cảm ơn anh!"
Dương Niệm vui vẻ cúi đầu.
"Vậy à!" Huyết Hạo Hiên vẻ mặt mong chờ:"Vậy thì em pha cho tôi ly cafe, loại nào cũng được."
Dương Niệm có chút bất ngờ:"Vâng ạ. Phải rồi, anh ăn tối chưa?"
"Chưa." Hắn lắc đầu.
"Thế thì anh ngồi đợi chút, em sẽ chuẩn bị cafe với đồ ăn cho anh."
"Được."
...
20 phút sau, Huyết Hạo Hiên từ phòng tắm bước ra. Hắn khoác trên người bộ áo ngủ màu đen thoải mái hở lồng ngực càng làm thêm phần ma mị ở cơ thể nam tính cường tráng của hắn!
Hắn đi vào phòng bếp vừa lúc Dương Niệm chuẩn bị xong thức ăn và đồ uống cho hắn. Hắn kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
" Chúc anh ăn ngon miệng!"
Dương Niệm nói xong liền rời khỏi nhưng Huyết Hạo Hiên gọi lại:" Em ăn chưa?"
"Rồi ạ."
"Cứ ngồi xuống đây ăn với tôi đi, nhiều đồ ăn như vậy một mình tôi ăn không hết đâu. Với lại, tôi cũng có chuyện cần hỏi em."
Dương Niệm hay chột dạ, lo lắng khi phải đối diện với Huyết Hạo Hiên nhưng cũng không thể từ chối.
Cậu ngồi xuống ghế giọng không được tự nhiên:" Anh muốn hỏi điều gì?"
Huyết Hạo Hiên thấy rõ vẻ mặt lo lắng của cậu. Hắn nói:" Ăn trước rồi anh sẽ hỏi."
Nói rồi hắn cầm đũa gắp đồ ăn, cậu cũng vâng lời nghe theo. Ăn được một lúc, hắn đặt ly cafe lên miệng thưởng thức.
Ly cafe có vị bạc hà mát lạnh giúp hắn thu giãn đầu óc sau một ngày nóng nực, căng thẳng. Hương vị thơm phức, tuyệt vời không chê vào đâu được! Rất giống mùi vị cafe mà Tống Diệc Vũ từng pha cho hắn uống.
Hắn đã thưởng thức xong ly cafe, chợt thấy Dương Niệm với ánh mắt tròn xoe nhìn hắn, miệng mấp máy điều gì đó.
Hắn cảm giác có chút buồn cười:" Sao em lại nhìn tôi như vậy!"
"À, là do..." Dương Niệm lúng túng.
"Có chuyện gì cứ nói đi!"
" Thật ra uống cafe vào buổi tối không tốt... à nhưng anh không cần lo, thỉnh thoảng uống thì cũng không sao..."
Huyết Hạo Hiên mỉm cười:" Em lo cho tôi? Vậy sao không nói ngay từ đầu?"
Dương Niệm nhất thời không biết diễn tả lời nói như thế nào...
"Đồ ăn ngon lắm! Ly cafe còn tuyệt hơn nữa, cảm ơn em."
"Vâng... nhưng chuyện anh muốn hỏi em là gì?" Dương Niệm cảm thấy bồn chồn không yên.
"Tôi sẽ nói thẳng. Em có chuyện gì giấu tôi không?"
Giọng hắn trở nên trầm thấp đến đáng sợ...
Giọng cậu run run:"Không có... em thực sự không có."
"Tôi tin em mà." Hắn vẻ mặt không đổi:"Em có muốn gặp cha mẹ mình không?"
Cơ thể cậu khựng lại, một nỗi sợ hãi bủa vây xung quanh cậu. Một câu hỏi như lưỡi dao sắc nhọn cứa vào trái tim nhỏ bé của cậu.
Dương Niệm hai mắt ướt át sắp khóc tới nơi:"Sao...sao anh lại hỏi như vậy..."
Huyết Hạo Hiên kinh ngạc nhìn cậu. Cậu lấy tay che đi những giọt nước mắt chuẩn bị tuôn ra...
Mình chọc em ấy khóc sao??? Chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân tồi tệ như thế này.
Hắn không biết làm thế nào vội nói:"Em sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc???"
"Anh... muốn đuổi em đi sao?" Giọng cậu rất nhỏ nhẹ nhưng hắn cũng nghe được.
"Không phải, tôi không có ý đó!"
Cậu vẫn đỏ hoe đôi mắt sụt sùi.
"Tôi chỉ buột miệng hỏi thôi... Vậy tôi không nhắc tới nữa. Em yên tâm, tôi sẽ không đuổi em ra khỏi nhà đâu!"
"Anh nói thật chứ?"
"Thật!"
...
Mất hơn một tiếng đồng hồ, hắn mới trấn an được cậu.
Hiện tại hắn ở thư phòng hút thuốc, cậu đã vào phòng ngủ. Dù đã nói không nhắc đến chuyện đó nữa nhưng hắn cảm thấy có quá nhiều nghi vấn ở đây. Hương vị cafe quen thuộc mà Tống Diệc Vũ làm cho hắn, hắn không quên, hắn cảm giác mùi vị cafe Dương Niệm pha không khác một chút nào. Còn nữa, về thân thế của Dương Niệm, hắn đã nghi ngờ. Ban đầu hắn chỉ hỏi thử lòng cậu chút thôi, không ngờ cậu phản ứng dữ dội như vậy. Hắn lại nhớ tới lúc Dương Niệm cầu xin hắn cho ở lại đây, cậu nói bản thân mình không có chỗ nào để về nữa, cứ như là Tống Diệc Vũ là người thân duy nhất của cậu, Tống Diệc Vũ mất, cậu hoàn toàn không còn nơi nương tựa...
Haizzz! Huyết Hạo Hiên vừa nghĩ vừa gãi đầu! Xem ra vụ này rắc rối đây!!!
...