Món Quà Vô Giá

Chương 11: Tận cùng nỗi sợ

Sáng sớm hôm sau, khi hắn thức dậy rồi ra khỏi phòng đã thấy cậu đang dọn dẹp nhà cửa...

Huyết Hạo Hiên áy náy:"Chuyện tối qua... xin lỗi em nhé!"

Dương Niệm ngại ngùng tránh đi ánh mắt của hắn:"Không sao... em cũng có lỗi."

"Ừm." Hắn bình tĩnh:"Dương Niệm, mỗi buổi sáng đều pha cho anh một ly cafe nhé!"

"Vâng!"

Sau đó cậu đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ uống cho hắn.

Những sự việc sau đó diễn ra rất bình thường như mọi ngày.

...

Ở công ty.

Huyết Hạo Hiên ngồi ở bàn làm việc mà có một số nghi vấn chưa được giải quyết.

Việc cafe Dương Niệm pha giống với hương vị cafe của Tống Diệc Vũ, điều này hắn không còn thắc mắc nữa. Hai người họ là anh em sống cùng nhau, có thể Tống Diệc Vũ đã dạy cho Dương Niệm.

Nhưng cũng không thể khẳng định hai người họ thực sự là anh em. Dương Niệm một mực từ chối không muốn gặp cha mẹ là chú với dì của Tống Diệc Vũ. Điều này quá vô lý. Hơn nữa từ tối qua đến giờ, từ lúc hắn hỏi Dương Niệm thì cậu luôn một mực muốn lảng tránh hắn, không lẽ là vì sợ hắn hỏi về thân thế...

Chuyện này không thể không bỏ qua được, hắn phải điều tra việc này... Dù Dương Niệm không muốn hắn nhắc đến điều này nhưng hắn nhớ lại và để ý mọi phản ứng và hành động của cậu suốt ba năm qua. Hắn cảm nhận được cậu đang giấu giếm điều gì. Chuyện đó khiến lòng cậu luôn thấp thỏm không yên. Cậu gặp hắn là run sợ. Cứ cho là vẻ mặt và hành động thường ngày của hắn khiến cậu phải sợ, nhưng còn một điều gì nữa... Cậu sợ hắn phát hiện ra... Nhưng rốt cuộc là điều gì... Phải chăng là về thân thế của cậu.

Huyết Hạo Hiên nghĩ ngợi một hồi lâu thì Thiệu Kha bước vào.

"Thiếu gia, tôi đã làm theo sự căn dặn của ngài, rốt cuộc thì cũng tìm được nhược điểm của bên Trần gia."

Huyết Hạo Hiên mỉm cười:"Tốt lắm, cứ theo tiến trình này thì cả cổ phần bên đó sẽ vào tay chúng ta."

"Vâng."

"Còn chuyện này tôi muốn cậu điều tra!"

"Vâng, ngài cứ căn dặn!"

"Điều tra về thân thế của Dương Niệm cho tôi, có đúng cha mẹ của nó là chú dì của Tống Diệc Vũ hay không?"

"Tuân lệnh!"

...

Buổi chiều, Dương Niệm đang trên đường về nhà. Khoảng thời gian gần đây là lúc cậu được nghỉ học để ôn thi. Nhưng cậu chỉ cần chút ít thời gian là có thể nhớ được bài. Quản gia có nhờ cậu đi mua đồ về làm bữa tối.

Đang đi thì bỗng dưng không biết từ đâu, một vài chiếc xe ô tô chặn đường cậu và nổi bật là chiếc xe Ferrari F8 Tributo đỏ rực. Cậu còn nhớ đó là xe của Trịnh Nhã Đình.

Dương Niệm hoảng sợ khi ả ta và mấy tên nam nhân cao to bước ra khỏi xe rồi lại gần chỗ cậu.

Cậu vừa định quay đầu bỏ chạy thì bọn chúng đã vây kín xung quanh cậu.

"Các người... muốn làm gì?" Cậu run run hỏi.

Trịnh Nhã Đình liếc cái ánh mắt khinh thường của ả về phía cậu rồi nói:"Tao chỉ muốn nói chuyện với mày một chút nhưng mà chỗ này không tiện. Mau đi theo tao!"

"Tôi không đi!" Cậu lấy hết can đảm hét.

Ả đe dọa:"Một là đi theo tao, nói xong chuyện tao sẽ thả mày về, hai là tao sẽ nói với Huyết Hạo Hiên về thân thế thực sự của mày!"

Câu nói của ả vang lên như tiếng súng nổ bên tai cậu. Chỉ trong chốc lát, cơ thể cậu run rẩy kịch liệt, vài giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống thấm ướt gương mặt cậu.

Dương Niệm mặt không còn huyết sắc:"Tôi đi..."

...

Trịnh Nhã Đình dẫn cậu đến một nhà kho bỏ hoang, bên trong chỉ có ả với cậu, bọn vệ sĩ của ả ở ngoài canh gác.

Ả nói:"Tao đã điều tra mày, mày vốn không phải em trai của Tống Diệc Vũ... Đến cha mẹ mày là ai mày còn không biết!"

Dương Niệm cúi mặt, cắn chặt môi dưới.

Ả đánh đúng vào tâm lý của cậu. Đây là điều cậu muốn dấu Huyết Hạo Hiên.

"Nhìn bộ dạng cả kinh của mày như thế thì chắc tao đoán đúng rồi nhỉ?"

Trịnh Nhã Đình cười sảng khoái.

"Cô muốn gì?"

Trịnh Nhã Đình đạt được mục đích, ả vui sướng:"Tao muốn mày rời xa Huyết Hạo Hiên."

"Chuyện này..." Cậu do dự.

"Yên tâm, mày không bị thiệt đâu. Tao sẽ cung cấp cho mày một khoản tiền lớn, đủ để mày sống hết quãng đời còn lại đấy!"

Cuộc nói chuyện rất nhanh cũng kết thúc, cậu đã đồng ý.

Điều đơn giản khiến cậu làm vậy là nếu Huyết Hạo Hiên biết được sự thật thì hắn sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà. Cậu đoán vậy.

Trịnh Nhã Đình cho cậu thời hạn đến sáng mai phải rời đi. Hiện tại cậu vẫn về căn biệt thự của Huyết Hạo Hiên...

...

Hơn 8 giờ tối, Huyết Hạo Hiên về nhà. Nhưng hắn thấy lạ vì cậu không ở dưới nhà chờ hắn như mọi khi nữa. Càng kì lạ hơn hắn nhận tin nhắn của cậu:"Xin lỗi, hôm nay em thấy mệt nên không đi ngủ luôn. Đồ ăn tối em đã chuẩn bị hết rồi. Anh ngủ ngon!"

Điều này không đúng chút nào! Huyết Hạo Hiên cảm thấy cậu càng ngày càng kì lạ.

Hắn bước lên phòng cậu, hắn đưa tay ra mở cửa nhưng không mở được. Cửa khóa trái.

Hắn cất tiếng gọi:"Dương Niệm, em ngủ chưa?"

Không có tiếng trả lời. Hắn đứng lúc rồi rồi mới xuống tầng.

Trong căn phòng tối, Dương Niệm vẫn chưa ngủ. Cậu ngồi co ro ở trên giường, trùm chăn kín mít. Cậu hai tay ôm chặt bả vai mà run lên cầm cập, miệng nhẩm bẩm:"Xin lỗi, Diệc Vũ. Em... em không thể giữ lời hứa với anh... thực sự xin lỗi!"

...

Sáng hôm sau, Huyết Hạo Hiên thức dậy rất sớm chỉ vì muốn nhìn thấy cậu. Hắn ngồi ở phòng khách chờ. Nhưng lúc Dương Niệm xuống nhìn thấy hắn thì cứ như bị gặp ma vậy.

Nhìn vẻ mặt sợ sệt của cậu, hắn hỏi:"Em sao vậy? Vẫn còn không được khỏe sao?"

"Không!" Cậu đổ mồ hôi lạnh, kịch liệt lắc đầu.

Một lúc sau, cậu lúng túng:"Em... có việc phải ra ngoài..."

"Sớm vậy sao?" Hắn khó hiểu.

"Vâng, khi trở về em sẽ pha cafe cho anh..."

Nói rồi không chờ hắn trả lời cậu đã chạy vội đi...

Thấy cậu chạy đi mà trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi bồi hồi, nhớ nhung. Hình ảnh cậu chạy đi gợi cho hắn nhớ tới Tống Diệc Vũ.

Không ổn! Không ổn một chút nào! Hắn cảm giác Dương Niệm sẽ không quay lại giống như Tiểu Vũ của hắn!

Không! Sẽ không có chuyện đó, hắn sẽ không để điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa.

"Đợi đã!" Dù bóng hình cậu chạy chạy xa tầm mắt hắn nhưng hắn vẫn đuổi theo cậu.

Hắn chạy quệt một bức tượng ở góc bàn khiến nó đổ vỡ tan tành... Bức tượng đó là hình ảnh một vị thần đại diện cho sự an toàn, chở che. Hắn nghe nói bức tượng đã tồn tại suốt một nghìn năm vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì thế mà bây giờ lại vỡ mất... Hắn thấy sợ, nỗi sợ cứ thế bao trùm hắn. Trong đời hắn, tận cùng của nỗi sợ mà hắn có được là khi Tống Diệc Vũ ra đi. Bây giờ hắn lại tiếp tục đối diện với nỗi sợ đó! Bức tượng vỡ mất rồi, đây là điềm gở! Báo hiệu một người nào đó xung quanh hắn sẽ phải chết.

Dượng Niệm! Tên của cậu luôn thường trực trong đầu óc hắn... Hắn không biết cậu đi đâu nhưng hắn dám khẳng định một điều: Dương Niệm sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!

_____________________________________

PS: Đọc chương này cảm giác tình tiết nó dồn dập nhanh đến chóng mặt nhỉ? Lý do là mình muốn kết thúc truyện sớm!