Món Quà Vô Giá

Chương 12: Phẫn nộ

Tại một nhà kho bỏ hoang.

"Đến rồi sao?" Trịnh Nhã Đình cười nham hiểm.

Dương Niệm hớt hải chạy vào:"Cô muốn nói chuyện gì?"

"Kế hoạch có chút thay đổi ấy mà!"

Trịnh Nhã Đình ngồi trên ghế, vắt chéo chân, sau lưng là bốn, năm tên vệ sĩ to lớn đăm đăm nhìn vào cậu.

Dương Niệm hoàn toàn không nhận ra được âm mưu của Trịnh Nhã Đình.

"Ban đầu tao nghĩ sẽ để mày rời khỏi đây nhưng mày đã ở cùng Huyết Hạo Hiên một thời gian dài đúng không?"

"Chuyện đó... thì liên quan gì?"

Ả trợn mắt quát:"Chính vì thế nên tao sẽ không để mày sống yên ổn nữa đâu!"

"Cô có ý gì?" Dương Niệm sợ hãi lùi về phía sau.

"Vẫn chưa hiểu sao?... Chúng mày chơi nó đi!" Ả vẫy tay, cả năm tên vệ sĩ kia từ từ bước về phía cậu.

"Không!" Dương Niệm quay đầu bỏ chạy nhưng bước hai bước đã bị một tên vệ sĩ túm tóc, ấn ngã xuống mặt đất.

"Thả tôi ra!" Cậu đau đớn hét lên.

Dương Niệm vùng vẫy, cật lực nâng nửa người trên, muốn bò lên, một tên vệ sĩ khác lại dùng chân đạp lên lưng cậu, áp cậu nằm sấp lại mặt đất.

"Mày có kêu cứu cũng vô ích, nơi này cách xa trung tâm thành phố, sẽ chẳng có ai tới cứu mày đâu. Để dành âm thanh trong cổ họng của mày rên rỉ cho tao hả cơn giận, mày sẽ được chết toàn thây!"

Tâm địa ả vốn tàn ác phun ra những lời nói rắn độc, Dương Niệm nghe xong bất giác rùng mình, dùng hết sức lực giãy dụa để thoát thân.

"Tiểu thư, thằng nhóc này rắc rối quá! Chúng tôi bẻ gãy hết chân tay nó được chứ?"

"Tất nhiên rồi! Để lại cho nó cái miệng, ta muốn nghe những lời van xin của nó!"

"Rõ!"

Nói xong, cả năm tên tụm lại, hai tay chúng giữ chặt chân tay cậu rồi xoay một cái rất mạnh!

Rắc! Âm thanh vang lên bốn lần cùng với tiếng hét thảm thiết của cậu.

Dương Niệm nằm gục trên mặt đất, đồng tử giãn ra, những giọt mồ hôi đổ xuống. Chân tay của cậu đều gãy hết rồi.

"Đáng đời mày! Mau, tiếp tục đi!" Trịnh Nhã Đình cười trên nỗi đau của cậu, ả tàn ác ra lệnh.

Nước mắt tuôn rơi, cậu nhìn Trịnh Nhã Đình qua màn nước mắt, yếu ớt van xin:"Dừng lại đi... xin cô... tha cho tôi... làm ơn..."

Trịnh Nhã Đình bước tới hung hăng nắm tóc cậu lên rồi cho cậu một bạt tai...

Khuôn mặt cậu lại đổ ập xuống mặt đất, má phải in năm dấu ngón tay đỏ rực. Cậu không kịp kêu lên thì hai mắt đã trở nên tối sầm.

"Khiến nó tỉnh lại rồi hành hạ nó đi!"

...

Chết tiệt!

Huyết Hạo Hiên dừng xe tại một góc phố. Cả người hắn đầy rẫy mồ hôi. Hắn đã lái xe khắp mấy vòng quanh thành phố cũng không tìm được Dương Niệm.

Hắn lập tức mở điện thoại gọi Lục Nam Thần.

"Hạo Hiên?"

Hắn vội vã:"Nam Thần, Dương Niệm có tới chỗ cậu không?"

"Không có, sao vậy?"

"Cậu lập tức tới nhà tôi đi!"

"Hả..."

Lục Nam Thần còn chưa hiểu tình hình thì hắn đã tắt máy.

Điện thoại hẳn reo lên, Thiệu Kha gọi.

"Thiếu gia, chúng tôi đã phái người tìm nhưng không được. Rất có khả năng là cậu ấy không ở trong thành phố này."

"Vậy thì mở rộng phạm vi tìm kiếm cho tôi! Trong thời gian ngắn ngủi như vậy Dương Niệm không thể đi xa được! Dù có phải lật tung mấy cái thành phố xung quanh đây cũng phải tìm được em ấy!"

"Vâng!"

Tắt máy, Huyết Hạo Hiên lại một mạch lái xe về nhà.

...

"Dừng lại..."

Âm thanh thều thào phát ra từ đôi môi nứt nẻ của cậu, có cũng như không.

Dương Niệm một thân trần trụi, quần áo đã bị chúng xé rách hết.

Chân tay cậu đã vô lực, không có chút cảm giác gì để chống cự nữa, chỉ có thể khóc lóc van xin.

Mỗi một giờ khắc trôi qua là một cực hình đối với cậu. Năm tên vệ sĩ kia luân phiên nhau cưỡng hiếp cậu.

"Sướng thật đấy, không ngờ nó còn là xử nam!" Bọn chúng sảng khoái ra vào trong cơ thể cậu.

Máu từ nơi đó đang không ngừng chảy ra mang theo bao nỗi nhục nhã, đau thương của cậu.

Không chỉ có thế, thắt lưng mảnh khảnh của cậu bị chúng gắt gao đè chặt xuống nền đất, động tác của chúng quá thô bạo khiến xương sườn của gần gãy rạn...

Đau! Đau! Chỉ có đau đớn.

Dương Niệm bị làm đến choáng váng đầu óc, hai mắt ngấn nước nhìn lên trần nhà. Cơn đau từ nơi đó truyền lên, xương sườn cũng gãy tiếp theo cậu cảm thấy tê buốt sống lưng...

Đã qua bao lâu rồi, cảm giác thời gian dài đằng đẵng như cả một thế kỉ. Hai hàng nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt đáng thương, như vậy cũng không làm giảm được đau đớn...

Một kẻ tiếp tục nắm chặt bắp đùi mở rộng ra để "thứ đó" của hắn tiến vào... Hắn thúc thật mạnh rồi phóng ra ngay bên trong cậu. Hỗn hợp máu cùng tinh dịch hòa với nhau chảy dọc theo bắp đùi cậu...

Dương Niệm nhăn mày thống khổ kêu rên...

Trịnh Nhã Đình yên vị ngồi trên ghế, tay cầm máy quay hướng thẳng về phía Dương Niệm.

Tiếng kêu la thảm thiết cùng cơ thể gầy yếu của Dương Niệm đang bị hành hạ đến thê thảm, tất cả đều được thu vào camera.

Đủ loại tư thế và mọi kiểu đùa bỡn nhục nhã, từng ngóc ngách cơ thể, tiếng rên nghe nhói lòng xen lẫn những lời van xin, ngay cả ánh mắt ai oán tuyệt vọng của cậu, tất cả biểu tình đó đều không bị bỏ sót!

...

"Hạo Hiên, cậu bình tĩnh! Cậu không thể chỉ vì một bức tượng vỡ mà khẳng định em ấy đang gặp nguy hiểm được!"

Lục Nam Thần cố trấn an Huyết Hạo Hiên đang đứng ngồi không yên.

"Linh cảm của tôi là đúng. Hơn nữa Dương Niệm đến giờ này vẫn chưa về nhà... Những người tôi cử đi tìm kiếm đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích của em ấy! Cậu nghĩ tôi không thể không lo lắng sao?"

Huyết Hạo Hiên vò đầu bứt tóc đến điên đảo. Tây trang của hắn đã nhàu nhĩ hết, tóc cũng rối bời, gương mặt cau có... hoàn toàn mất hình tượng của một vị tổng tài tiêu sái. Nhưng bây giờ hắn không thèm quan tâm chuyện đó.

"Cậu gọi được cho Tiểu Niệm không?"

"Có gọi được, nhưng nó không bắt máy!"

"Cậu thử gọi lại lần nữa đi!"

Huyết Hạo Hiên kiên nhẫn gọi lại lần nữa. Âm thanh điện thoại gần một gần.

Hai người ngạc nhiên.

Lục Nam Thần:"Tiếng điện thoại?"

Huyết Hạo Hiên nghe thấy lập tức chạy đến phòng của cậu. Hắn lật tung tấm chăn lên thấy điện thoại của cậu đang đổ chuông!

"Đùa à! Nó đi đâu mà lại không đem theo điện thoại!"

Huyết Hạo Hiên không nói gì nhưng hắn giơ chân đạp đổ cái ghế cạnh bàn học để hả giận!

Lục Nam Thần cầm điện thoại lên, vẻ mặt kinh ngạc: hơn 107 cuộc gọi nhỡ trong 6 giờ, người gọi là Huyết Hạo Hiên!

Lục Nam Thần lướt điện thoại phát hiện ra một tin nhắn.

"Hạo Hiên, xem này!"

Tin nhắn không biết ai gửi:"Lập tức đến địa điểm hôm qua! Đến muộn thì đừng có hối hận!"

Huyết Hạo Hiên trầm giọng:"Thời gian tin nhắn gửi đến đúng bằng lúc Dương Niệm ra ngoài!"

"Vậy là... nhưng chúng ta không biết ai đã gửi... mà khoan, số điện thoại này trông quen quen..."

"Cậu biết!" Huyết Hạo Hiên dựng đứng người.

"Hình như tôi thấy ở đâu rồi... A, là của cô Trịnh tiểu thư!" Lục Nam Thần reo lên.

Trịnh Nhãn Đình! Huyết Hạo Hiên nghe cái tên này thì càng tin vào linh cảm của hắn hơn.

Hắn tức tối rời khỏi phòng, Lục Nam Thần lạ lùng:"Cậu đi đâu vậy?"

Huyết Hạo Hiên không quay đầu lại, lạnh lùng thốt ra ba từ:"Tới, Trịnh, gia!"

...

Vừa đặt chân tới cổng, Huyết Hạo Hiên dữ tợn giáng cho vệ sĩ đứng gác một quyền.

Vệ sĩ xấu số kia bị đánh đến nước bọt văng ra, ngã phịch trên mặt đất...

Thấy cảnh tượng đó, những người cảnh vệ khác cũng xông tới, bao quanh Huyết Hạo Hiên.

Huyết Hạo Hiên giọng đe dọa:"Trịnh Nhã Đình đang ở đâu?"

Lời nói của hắn lạnh như băng khiến bọn chúng phải run sợ, nhưng chúng không thể trả lời câu hỏi của hắn.

Sắc mặt bọn chúng đều hốt hoảng, không nghe được câu trả lời, Huyết Hạo Hiên trợn mắt lao đến đá bay một người ngã đập vào tường. Một người khác muốn từ phía sau bất ngờ đánh Huyết Hạo Hiên, không ngờ động tác Huyết Hạo Hiên so với người đó còn nhanh hơn, tung một đấm vào mặt, người này này lập tức lún một mảng lớn, cả miệng cũng không há ra được. Người đó ngã vào góc tường muốn hô to, Huyết Hạo Hiên giơ chân lên hung hăng hướng cổ họng hắn đạp xuống, chỉ nghe răng rắc một tiếng, người kia cũng không thể ngẩng đầu lên nữa.

Chứng kiến Huyết Hạo Hiên một mình hạ gục ba người đại khái là được huấn luyện có trình độ, những người còn lại biết tự lực sức không dám tùy tiện xông lên nữa...

Hắn lặp lại, ánh mắt hắn dữ tợn như một con quỷ chốn địa ngục:"Trịnh Nhã Đình đang ở đâu?"

"Chuyện này... bọn tôi không thể tiết lộ!"

"Thế à???" Huyết Hạo Hiên nhếch miệng cười, xoa cổ tay rồi bẻ khớp ngón tay sau đó rút ra một con dao ngắn. Huyết Hạo Hiên vung dao giữa không trung, một tay nhanh nhẹn túm tóc một người rồi đá người đó ngã lăn ra đất. Người kia định gượng dậy thì... Huyết Hạo Hiên ngồi xổm xuống, cắm dao vào giữa hai chân hắn... Mặt mày người đó tái mét, những người khác hoảng sợ không nói được tiếng nào.

Chỉ nghe tiếng Huyết Hạo Hiên:"Chúng mày có biết con gà trống bị thiến sẽ như thế nào không?"

Một giây sau, Huyết Hạo Hiên rút dao lên đâm thẳng vào thứ giữa hai chân người kia. Người đó sửng sốt hét lên:"Tôi nói, tiểu thư ở nhà kho bỏ hoang số 5 của phía bắc thành phố!"

Vừa nói xong, mũi dao dừng lại ngay sát đũng quần, người kia vẻ mặt đầm đìa mồ hôi rồi ngất xỉu... Huyết Hạo Hiên thu tay về rồi lên xe rời đi.

...

"Mày biết không? Đoạn phim này mà bán ở chợ đen cho mấy gã biến thái thì sẽ được nhiều tiến lắm đó!"

Trịnh Nhã Đình gỡ máy quay lên nói.

Dương Niệm đã chẳng còn chút sức lực nào để van xin nữa, cậu thậm chí còn khản tiếng rồi!

Trịnh Nhã Đình ra lệnh cho bọn chúng dừng lại, cậu nằm đó như một xác không hồn...

Bỗng nhiên ả nghe thấy tiếng xe từ xa vọng lại ngày càng gần thì lo sợ:" Chuyện gì vậy? Hai ngươi mau ra ngoài xem xét!"

Bọn chúng đều đã mặc quần áo gọn ngàng, hai tên đi cửa.

Một lúc sau, hai tên vệ sĩ đó hét lên, bên ngoài có tiếng đánh nhau.

Trịnh Nhã Đình hoảng hốt nấp sau lưng vệ sĩ.

Ngay sau đó một thân ảnh cao lớn bước vào. Người đó hai tay kéo lê hai cái xác không biết còn sống hay không, chỉ biết mặt mũi chúng đã méo mó biến dạng.

Huyết Hạo Hiên từ từ buông hai cái xác ra rồi ngẩng đầu lên.

Trịnh Nhã Đình kinh ngạc:" Hạo Hiên??? Sao anh lại ở đây?"

Ả ta cùng vệ sĩ đứng chắn trước Dương Niệm.

Huyết Hạo Hiện nghi hoặc nhìn đống quần áo bị xé rách còn vương vãi trên sàn nhà mà tơ máu nổi lên chằng chịt.

"Tránh ra!" Hai từ ngắn gọn nhưng đủ để cho biết Huyết Hạo Hiên đang phẫn nộ như thế nào.

Lục Nam Thần cũng chạy vào:" Trịnh Nhã Đình, Dương Niệm ở chỗ cô đúng không?"

Ả đổ mồ hôi mà run sợ:" Hai người nói gì thế, tôi không hiểu???"

" Nam Thần, trong khi tôi hạ gục ba tên kia thì cậu chạy ra phía sau cô ta..."

Huyết Hạo Hiên thì thầm, giọng hắn cực kì nghiêm túc kiến Lục Nam Thần cũng phải nghe theo.

Cả hai lao tới, ba tên vệ sĩ kia không phải đối thủ của Huyết Hạo Hiên, rất nhanh đã bị hạ gục.

Lục Nam Thần nhanh như chớp chạy tới đẩy Trịnh Nhã Đình ra. Anh kinh hoàng khi thấy Dương Niệm như vậy...

Anh quỳ một chân xuống, lay nhẹ thân thể cậu.

" Tiểu Niệm! Em sao vậy, tỉnh lại đi!"

Dương Niệm hoàn toàn không nhúc nhích.

Lục Nam Thần tức giận gào to:" Trịnh Nhã Đình! Là cô hại em ấy sao!"

Ánh mắt Huyết Hạo Hiên ngừng lại trên thân thể yếu ớt kia một lúc lâu rồi sau đó rút súng ra nhắm vào chân ba tên vệ sĩ mà bắn!

Trịnh Nhã Đình mặt cắt không còn giọt máu:"Hạo Hiên, anh nghe em nói..."

Chưa nói xong, Huyết Hạo Hiên đã bước tới vung tay cho ả cái tát!

Ả ngã xuống ôm mặt rên rỉ. Sau đó ả muốn bỏ chạy, hắn không do dự dùng súng bắn vào chân ả ta!

Ả đau đớn đến mức không ngẩng đầu lên được.

Huyết Hạo Hiên bước tới cởi áo khoác ra đắp lên người cậu.

" Nam Thần, cậu đưa em ấy tới bệnh viện giúp tôi!"

Lục Nam Thần cũng có ý định như vậy. Dù cơ thể cậu có bẩn đến đâu, anh cũng không ngần ngại bế cậu lên.

" Còn cậu?" Anh hỏi Huyết Hạo Hiên.

"Cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng?"

Lục Nam Thần thấy ánh mắt Huyết Hạo Hiên đã lên đến tột cùng của sự phẫn nộ.

Bây giờ không gì có thể cản Huyết Hạo Hiên nữa.

"Tình trạng của em ấy thế nào cứ gọi điện báo cho tôi!"

"Được!"

Không thể chậm trễ, Lục Nam Thần nhanh chóng ôm cậu lên xe rời đi.

Huyết Hạo Hiên nhìn mấy cái xác trên sàn nhà, vẻ mặt hắn như ác quỷ muốn xé xác chúng...

Hắn gằn lên từng chữ:" Cơn tức giận của tao đã lên đến đỉnh điểm, để tao cho bọn mày biết... tao... đáng sợ cỡ nào!"