Món Quà Vô Giá

Chương 2: Gặp nhau

Huyết Hạo Hiên là đứa con trai độc nhất của một gia đình giàu có nhất thành phố Thanh Oai này. Còn anh chỉ là trẻ mồ côi sống với chú và dì. Hai người gặp nhau học cùng lớp tiểu học.

Khi đó anh là đứa trẻ trầm tính, mọt sách ham học không mấy khi trò chuyện với ai. Trái ngược với anh là Huyết Hạo Hiên - một đứa trẻ nghịch ngợm mà hay quậy phá, thích đánh nhau. Ngay từ lúc bước chân vào lớp, Huyết Hạo Hiên đã tuyên bố mình là đại ca của cái lớp này...

Nhưng kết quả lại là mục tiêu đánh lộn của những đứa bạn cùng lớp và mấy đứa con trai lớp trên. Ấn tượng của anh đối với Huyết Hạo Hiên là ngày nào khuôn mặt cũng bầm dập, xây xát vết thương. Một buổi chiều, cô giáo nhờ anh đưa Huyết Hạo Hiên về nhà. Anh chở hắn ngồi đằng sau xe đạp, nghe hắn lẩm bẩm:"Chết tiệt, cái lũ đó cứ chờ xem mai tao sẽ đánh cho chúng mày lên bờ xuống ruộng!"

Nghe xong câu nói đó anh bật cười thành tiếng. Hắn tức giận:"Cười cái gì!"

Anh đáp:"Không biết lượng sức!"

Huyết Hạo Hiên cau mày:"Im đi!"

Tống Diệc Vũ bình tĩnh đáp:"Cậu đó, suốt ngày đánh nhau không học hành thì sau này làm được gì đây hả?"

"Tôi chả sợ!", Huyết Hạo Hiên cãi.

Tống Diệc Vũ cũng không đôi co với hắn làm gì nữa. Huyết Hạo Hiên vội nói to:"Đến nhà tôi rồi!"

Tống Diệc Vũ ngạc nhiên mở to hai mắt kinh ngạc nhìn về phía trước. Một khu biệt thự được thiết kế theo phong cách Tây Âu nguy nga tráng lệ hiện ra trước mặt.

Thấy Tống Diệc Vũ bất động, ngơ ngác đứng nhìn, Huyết Hạo Hiên cười khúc khích nhắc nhở:"Hìhì...cậu nhìn sắp rớt con mắt ra ngoài rồi kìa!..."

Tống Diệc Vũ nhận ra mình nhìn quá lâu nên xấu hổ cúi gằm mặt xuống, mặc cho Huyết Hạo Hiên đang nhìn mình cười vui vẻ. Lúc sau có một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi gương mặt phúc hậu trong bộ quần áo quản gia đi tới chào:"Thiếu gia, mời cậu vào nhà."

Huyết Hạo Hiên đáp:"Ừ!".Hắn quay sang Tống Diệc Vũ nói tiếp:"Phải rồi vẫn còn sớm mà, cậu vào nhà tôi chơi không?"

"Thôi...tôi không làm phiền đâu!", Tống Diệc Vũ áy náy khó xử vì chưa lần nào cậu vào nhà người khác.

"Đi mà, một chút thôi. Một mình tôi trong phòng chán lắm, chơi một chút thôi cũng được!",Huyết Hạo Hiên ghì lấy bả vai anh, đáng thương năn nỉ.

"Chán thì đi làm bài tập đi, tôi cũng phải về lo việc ở nhà.", anh từ chối.

"Không chịu đâu!", Huyết Hạo Hiên phồng má khó chịu nói to.

"Cháu bé à, cháu là bạn của thiếu gia sao?", ông quản gia nhìn anh hỏi.

"Bạn cùng lớp ạ!", anh trả lời.

Ông quản gia mỉm cười:"Thật tốt quá! Huyết thiếu gia cuối cùng cũng có bạn rồi... cháu bé à, cháu cứ vào nhà chơi một chút đi, thiếu gia cũng chỉ có một mình cô đơn lắm!"

Tống Diệc Vũ ngạc nhiên, hai từ:"cô đơn" đã quá đỗi quen thuộc với anh. Chỉ là anh thắc mắc người giàu có như Huyết Hạo Hiên đây mà cô đơn ư? Anh hỏi:"Cậu chỉ có một mình?"

Huyết Hạo Hiên gật đầu.

"Cha mẹ cậu đâu?"

"Tôi đã không còn mẹ!", hắn buồn bã. Lúc sau lại ngập ngừng nói:"C...Cũng không có cha..."

"Thiếu gia! Cậu không được nói vậy?", ông quản gia nói:"Cháu bé à, mẹ của thiếu gia đã mất, cha của thiếu gia thì ở nước ngoài!"

"Ra vậy!", Tống Diệc Vũ nhìn sang Huyết Hạo Hiên. Anh cảm thấy hắn thật đáng thương, có lẽ do đã quá cô đơn mà hắn đã gây gổ đánh nhau chỉ để gây sự chú ý của những người xung quanh. Tống Diệc Vũ nói:"Được rồi! Tôi sẽ vào nhà chơi với cậu. Một chút thôi đó!"

Nghe xong, sắc mặt Huyết Hạo Hiên tốt hơn nhiều:"Thật sao!"

"Thật!"

Hắn vội kéo Tống Diệc Vũ vào nhà. Cánh cửa lớn mở ra, cảnh vật bên trong nhà lâu đài vậy. Tiếng người giúp việc vang lên:"Thiếu gia đã về!". Tống Diệc Vũ vẫn còn ngạc nhiên, hắn nói:"Mang đồ uống lên phòng cho tôi"

"Vâng, thiếu gia!"

Bước vào căn phòng rộng lớn của hắn, mọi thứ ở đây đều làm bằng chất liệu quý hiếm. Hắn vui vẻ:

"Tống Diệc Vũ! Tôi có nhiều đồ chơi lắm, có hai người cùng chơi chắc chắn sẽ rất vui!"

"Khoan đã!"

Hắn không để ý, rất nhanh đi lấy một đống đồ chơi. Tống Diệc Vũ nhìn hắn cảm thấy Huyết Hạo Hiên nhiều lắm cũng vẫn là một đứa trẻ bảy tuổi ham chơi, không giống như anh chỉ lo học... Tống Diệc Vũ bất đắc dĩ thở dài.

Anh cùng hắn chơi rất nhiều thứ: đánh game, xúc xắc, đua ô tô đồ chơi,... Mãi đến khi Tống Diệc Vũ liếc nhìn đồng hồ thì đã mười chín giờ năm mươi bảy phút, anh hoảng hốt đứng dậy:"Sao muộn vậy? Tôi phải về rồi!"

Hắn ngăn cản:" Đừng mà, chẳng phải đang chơi vui sao!"

"Tôi phải về muộn lắm rồi, bài tập hôm nay còn chưa làm nữa..."

"Học thì có gì vui chứ?", hắn đứng dậy nói to.

"Là để cho tương lai, người như cậu đương nhiên không phải lo lắng chuyện này, tôi thì khác..."

Bỗng nhiên, sắc mặt hắn u ám, ảm đạm. Huyết Hạo Hiên cúi mặt nhìn thẳng xuống sàn nhà, anh cảm thấy bầu không khí thật ngột ngạt. Huyết Hạo Hiên trầm giọng:

- "Người như cậu"?

"Hả?" Tống Diệc Vũ khó hiểu.

Hắn nói không to cũng không nhỏ, đủ để anh phải ghi sâu trong lòng:

- Vậy à? Thì ra cậu cũng như những người khác sao? Cũng đúng thôi, những người chơi với tôi cũng chỉ để nịnh nọt và lấy lòng... Tại sao chứ? Khi mà gặp cậu, thấy vẻ mặt không quan tâm của cậu, tôi rất muốn được làm bạn với cậu, đã mấy lần đánh nhau để được cậu chú ý. Tôi rất vui vì được cậu đưa về, cậu còn vào nhà chơi với tôi mà...Tại sao chứ?

"Không phải? Sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Xin lỗi đã bắt cậu vào đây, cậu về đi!", hắn vẫn cúi mặt nói.

Với tính cách của Tống Diệc Vũ thì anh không nói lời nào nữa, liền ra về.