Hôm sau đi học, hai người cũng không nói với nhau lời nào. Mãi đến lúc trưa, Tống Diệc Vũ nghe tin Huyết Hạo Hiên lại xích mích với mấy anh lớp trên. Anh nghe mấy đứa bạn trong lớp bàn tán:"Học sinh vừa chuyển trường, tức Huyết Hạo Hiên đang gặp phiền phức. Lần này rất nhiều thằng cầm gậy đánh cậu ta!". Lúc đầu anh làm bộ không quan tâm nhưng khi nhớ đến bộ dạng tối qua của Huyết Hạo Hiên thì anh cảm thấy áy náy. Tống Diệc Vũ vội chạy đến chỗ Huyết Hạo Hiên. Đập vào mắt anh là một Huyết Hạo Hiên yếu ớt cuộn tròn trên đất, tóc hỗn loạn rũ trên mặt, thoạt trông chật vật vô cùng.
Một đám con trai vây quanh mắng hắn bằng lời lẽ thô tục: "Thằng kém cỏi, đúng là có mẹ sinh mà không được mẹ dạy dỗ! Dậy đi", vừa nói đứa con trai tung chân đạp mạnh vào bụng hắn.
Không thể để tiếp tục như vậy, anh hét to:"Thầy tới! Mấy người cứ tiếp tục đánh đi!"
Bốn thằng con trai đã hoảng hốt càng hoảng hốt hơn. Thời còn là học sinh tiểu học, thầy cô đối với chúng vẫn vô cùng sợ hãi, lũ đó vội kéo nhau bỏ chạy.
Tống Diệc Vũ chạy tới đỡ hắn lên. Hắn ngay lập tức gạt tay anh ra:"Cậu tới làm gì? Tôi lần này không phải vì muốn sự chú ý của cậu mà đánh nhau."
Tống Diệc Vũ thở dài:"Cậu đúng là cố chấp."
Một lần nữa Tống Diệc Vũ lại đưa hắn về nhà. Thả hắn ở trước cổng xong, anh đạp xe rời đi nhưng không nhích nổi một ly. Quay đầu lại thấy Huyết Hạo Hiên một tay giữ chặt xe.
"Làm gì vậy?", anh có chút giận dữ.
Hắn im lặng không nhúc nhích.
Tống Diệc Vũ dùng hết sức nhưng vẫn đứng yên một chỗ. Nhìn hắn cứ cúi đầu như vậy, anh hiểu ý của hắn:"Được rồi! Tôi vào chơi với cậu"
Huyết Hạo Hiên vẫn vẻ mặt đó, buông tay ra. Hai người vào nhà. Huyết Hạo Hiên thì lên phòng trước, anh thì ở dưới chuẩn bị đem đồ uống lên. Trong lúc đó, anh nghe được tiếng ông quản gia:"Cháu là Tống Diệc Vũ phải không?"
"Vâng!"
Quản gia mỉm cười:"Tiểu Vũ à! Ông thấy thiếu gia rất muốn chơi với cháu đấy, ông mong cháu sẽ làm bạn tốt của nó đến suốt đời!"
Anh cười khổ:"Cháu sao...một người không có cha mẹ chỉ biết học với một thiếu gia giàu có suốt ngày chỉ đi đánh lộn..."
"Cháu đừng nói vậy...Huyết thiếu gia cũng không có mẹ, cậu ấy đã phải chịu vết thương lòng rất lớn..."
Anh có chút tò mò. Quản gia nói tiếp:
- Cháu biết đấy. Cha của thiếu gia là người buôn bán lớn ở Mỹ nên nhanh chóng giàu có. Điều này làm cho những người xung quanh luôn dòm ngó ... Khi thiếu gia mới năm tuổi đã bị bắt cóc bởi bọn giai nhân trong nhà, chúng muốn tài sản của Huyết gia. Chúng đã yêu cầu phu nhân một mình mang số tiền chuộc đến. Oái oăm thay, kẻ bắt cóc thiếu gia là ả hầu gái suốt ngày ở chăm sóc bên ngài ấy khi cha mẹ không ở nhà. Thiếu gia đã tin tưởng ả vậy mà ả đi cấu kết với mấy kẻ khác bắt cóc ngài để đòi tiền chuộc. Phu nhân vì muốn cứu thiếu gia mà đã hy sinh. Trước khi ả chết đã nói với thiếu gia:"Người như cậu đừng mong có được sự yêu thương, đừng mong có được bạn bè có trách thì trách cha của cậu đi...", quả thật như vậy, ở bên Mỹ thiếu gia không hề có lấy một người bạn...
Tống Diệc Vũ nghe đến đây cảm giác như có bàn tay nắm chặt trái tim anh...Giờ anh đã biết Huyết Hạo Hiên đã phải đau khổ thế nào.
Mở cửa phòng Huyết Hạo Hiên, anh thấy hắn ôm chân ngồi lủi thủi trên giường. Thấy anh vào, hắn lên tiếng:"Lâu quá!"
Anh bước vào, đặt đồ uống lên bàn.
Huyết Hạo Hiên nhỏ giọng:"Xin lỗi"
Anh bất ngờ:"Cậu xin lỗi chuyện gì?"
"Tôi...chuyện hôm qua, lẽ ra tôi không nên so sánh cậu với những người khác..."
"Không sao!"
"Cậu biết vì sao hôm nay tôi lại đánh nhau không?", hắn hỏi.
Anh lắc đầu.
"Vì bọn chúng nói tôi là đồ con hoang không có mẹ!"
Tống Diệc Vũ im lặng không biết nói gì. Hắn nói tiếp:"Tôi muốn cậu ở lại đây?"
"Tại sao?"
"Hôm nay...", hắn ấp úng:"là sinh nhật tôi"
Tống Diệc Vũ cảm thấy chuyện này không đúng. Nếu hôm nay sinh nhật hắn vậy mà sao đôi mắt kia lại thấm đậm nỗi buồn đến như vậy?
Hắn trầm giọng:"Cũng là...ngày mẹ sang thế giới bên kia"
Quả nhiên! Tống Diệc Vũ giờ đã hiểu con người Huyết Hạo Hiên.
"Sinh nhật tôi, không bao giờ có sự xuất hiện của cha. Chỉ có người giúp việc trong nhà, tôi và mẹ. Đêm đến, trên chiếc giường này, mẹ tôi một tay âu yếm xoa đầu tôi, một tay cầm cuốn sách đọc, ru tôi vào giấc ngủ. Cảm giác lúc đó thật thích biết bao! Nhưng hiện giờ tôi chỉ có một mình..."
Nói đến đây, đôi mắt hắn đỏ rực. Hắn khóc! Cũng đúng thôi, trái tim con người mong manh, yếu ớt lắm!...Cái chết để lại một trái tim đau đớn không ai có thể chữa lành, tình yêu ra đi để lại một vùng ký ức không ai có thể đánh cắp.
Tống Diệc Vũ bước nhanh chóng cầm lấy tay hắn, điều anh có thể làm cho Huyết Hạo Hiên cũng chỉ có như vậy. Nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ kia, anh nói: "Huyết Hạo Hiên, cậu có chấp nhận người bạn như tôi không?"
Huyết Hạo Hiên tròn xoe mắt, ngơ ngác nhìn anh. Bộ dạng lúc khóc của hắn cũng vô cùng đáng yêu.
"Cậu biết không? Là bạn bè thì sẽ vĩnh viễn ở bên nhau đấy!"
"Thật...thật không?"
"THẬT!"
Thấy Huyết Hạo Hiên vẫn còn ngơ ngác không tin vào sự thật, anh chỉ tay về hướng đóa hoa nở rộ ở phía cửa sổ kia:
- Cậu thấy đóa hoa tươi kia đằng kia không?
Huyết Hạo Hiên gật đầu. Tống Diệc Vũ nói:
- Tình bạn cũng giống như những đóa hoa vậy. Trong sự cô đơn, trong đau ốm, trong bối rối – nhận thức về tình bạn khiến ta có thể bước tiếp, thậm chí ngay cả khi bạn ta bất lực không thể giúp ta. Họ ở đó là đủ rồi. Tình bạn không phai nhạt bởi không gian hay thời gian, bởi sự giam cầm của chiến tranh, bởi khổ đau hay sự im lặng. Chính trong những thứ đó mà nó bắt rễ sâu nhất. Chính từ những thứ đó mà nó nở hoa.
Đây là lần đầu tiên Tống Diệc Vũ an ủi người khác. Anh là một người bạn tốt. Lúc mẹ anh còn sống, bà đã dạy anh rằng:" Hãy quý trọng những người coi con là bạn. Hãy đặt họ về phía ánh sáng. Nếu như con thấy họ không có nụ cười, hãy lấy nụ cười của con cho người đó. Bởi vì họ xứng đáng!"
Tống Diệc Vũ hiểu được câu nói đó. Anh giống như một thiên sứ chân thành ở bên người Huyết Hạo Hiên. Là vĩnh viễn sao? Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh... Giai điệu của bản giao hưởng động lòng vang lên trong màn đêm thâm thuý lại êm tai lạ lùng. Xa xôi vọng về, âu yếm trái tim. Đời người biến động, mãi không xa rời.
"Tống Diệc Vũ, vĩnh viễn bên tôi, cậu không hối hận sao?"
"Huyết Hạo Hiên, cả đời là bạn, cậu không muốn sao?"
"Muốn! Tôi rất muốn!"
"Vậy nín đi!"
"ỪM!"
Lần đầu tiên hắn tìm được một người bạn thật lòng với hắn. Nhưng có đúng là bạn không? Là bạn hay là tình. Tống Diệc Vũ không hề biết lúc này, trong lòng Huyết Hạo Hiên đã nảy nở tình yêu đối với anh. Đúng vậy, tình yêu là thứ duy nhất con người ta có thể mang theo mình khi ra đi, và nó khiến kết thúc trở thành dễ dàng."Tôi yêu cậu, Tiểu Vũ!"...