Đến 7h50 rồi mà vẫn chưa thấy Linh đến. Bình thường Linh đâu có hay đi trễ, mọi hôm chỉ có cảnh Linh gào thét kêu nó đi học chung thôi. Kiểm tra tài khoản điện thoại còn mỗi 1000, hic, là bao nhiêu ngày ngồi trên trường đăng kí mạng đọc truyện chứ sao. Xót tiền nhưng cũng gọi cho Linh. Chưa đầy 5s Linh đã bắt máy.
‘Đến trước cửa nhà mày rồi đây.’
Hạ lấy túi trên ghế sopha chạy ra cửa.
‘Bình thường mày có đi trễ đâu, hay tối qua cày phim à.’
‘Mày nghĩ gì, nhà anh họ tao là sát nhà mày mà.’
Hạ ngây người, ủa hàng xóm nhà mình à, sao mình không biết nhỉ. Lúc trước căn nhà bên cạnh nó chưa ai mua nên bỏ trống, hóa ra bây giờ có người chuyển vào rồi.
‘Anh tao mới chuyển đến ba ngày trước à.’
‘À.’
‘Vào nhà thôi.’
Nhấn chuông cửa thì có một người mà Linh nói là anh họ ra mở cửa. Theo như sự đánh giá của nó thì anh này đúng chuẩn nhẹ nhàng, trầm tính luôn. Nếu là dưới cái mắt nhìn của ba mẹ thì anh xứng đáng với chức danh con nhà người ta. Ở nhà nên anh chỉ mặc đồ thể thao màu trắng, phía sau còn chả thèm in tên hay số.
Tụi nó vào nhà ngồi ở phòng khách, còn anh thì đi lấy nước cho tụi nó. Nhìn xung quanh nhà thì còn khá là bề bộn, và cấu trúc giống y chang nhà nó, chắc là vì chủ đầu tư lười thiết kế nên nhà nào nhìn cũng giống nhà nào. Nó chồm qua hỏi nhỏ vào tai Linh.
‘Anh mày phải cong hông?’
‘Tao cũng nghĩ vậy đó.’
Xong hai đứa ngồi nhìn nhau cười ‘man rợ’.
Anh họ Linh đặt hai Ly nước trên bàn rồi tự giới thiệu bản thân.
‘Anh tên là Gia Huy, đang học lớp 11 chuyên Lí. Anh sẽ nhận kèm thi chuyên Lí 10 cho hai đứa, mong rằng hai đứa hợp tác.’
‘Tụi em giao hết cả tương lai của tụi em cho anh đấy nhá!’ Linh vừa nói vừa cười.
‘Linh không học anh mét mẹ ráng chịu.’
‘Lớn rồi còn chơi trò đó, đồ xấu xa.’ Linh bĩu môi.
Đang cười vui vẻ tự dưng thấy ánh mắt Gia Minh hướng tới mình làm nó cứng miệng, tắt luôn nụ cười, anh có vẻ là người nghiêm túc, không thích đùa, quá đáng sợ.
‘Nghe nói em là hàng xóm nhà anh, em tên gì nhỉ?’ Gia Huy cất giọng hỏi.
‘À, em cũng vừa biết, em tên Nhật Hạ.’ Nó không có cảm giác đang đối thoại với một người chỉ hơn nó một tuổi. Hạ tự dưng lo sợ, thật giống như một vị vua đang hỏi cung một dân thường.
Gia Huy cũng không có ý muốn hỏi gì thêm, chỉ lấy ra hai tờ giấy đặt vào vị trí của nó và Linh, sau đó chậm rãi nói.
‘Bài test, để xem trình độ hai đứa tới đâu còn ôn luyện.’
Gì? Nó có nghe lầm không? Nó vừa thi xong mà. Thề rằng nó ghét nhất mấy loại bài phân loại học sinh như thế này, học rồi biết, cần gì thi với chả thố. Nhưng mà nó lại là ma mới, nên không dám mở miệng than trách, chứ bình thường nó là người nói siêu nhiều luôn đó. Trái ngược với nó an phận chấp nhận sự thật, Linh lại nằm ra ăn vạ.
‘Khỏi làm đi mà, học luôn đi, học nó tự vào đầu à! Được không anh Huy siêu cấp đẹp trai.’
Anh nở một nụ cười trăm phần trăm giả tạo rồi nghiêm mặt.
‘Mẹ em có dặn anh nếu em có điều gì không chấp nhận thì cứ gọi cho mẹ. Hay anh gọi mẹ nhé?’
‘Anh Huy xấu xa.’
Anh bắt đầu bấm giờ làm bài, nó an phận cầm bút lên và bắt đầu triệu hồi bao nhiêu kiến thức vật lý quay về. Mấy câu lý thuyết khá đơn giản thì nó còn nhớ sương sương, chứ câu nào lắt léo một xíu là không tài nào mà nhớ được. Mà đề này không biết ai làm mà toàn mấy bài nâng cao nó được học khi học đội tuyển. Lâu quá không đụng nên nó phải ngồi cắn bút rồi giải từ từ. Linh khều khều nó, thì ra nhỏ cũng quên mấy câu lý thuyết. Vừa mở miệng hỏi thì có người đã ho khan.
‘Linh, không hỏi bài Hạ.’
Nhắc tới Gia Huy, khi tụi nó đang hùng hục làm bài thì anh lại đánh máy trên laptop, cố làm màu mình bận rồi hay vốn dĩ là vậy. Cứ tưởng đi học với người cùng trang lứa sẽ vui, ai ngờ.
Sau khoảng 40 phút thì Gia Huy bảo hết giờ, đưa bài làm cho anh chấm. Nhìn anh dùng bút đỏ chấm bài của nó mà nó hoảng, chẳng nhẽ nó lại sai đến thế sao. Đến bài của Linh thì anh lắc đầu, nghiêm giọng nói.
‘Có thể đậu Lí 2 nhưng Lí 1 thì khó.’
Hai đứa nhìn nhau rồi lại cúi đầu xuống nhìn mặt sàn. Anh có vẻ cũng không muốn tâm trạng tụi nó tệ hơn nên đưa cho tụi nó bài tập để làm.
‘Khó nhưng không phải là không có cơ hội, cố gắng là được. Làm nốt mấy bài đơn giản này rồi nghỉ nhé, anh lên phòng in tờ lí thuyết.’
Bài tập lần này thì chỉ ôn lại kiến thức cơ bản thôi, nhưng chắc sợ tụi nó quên nên bên cạnh còn tổng hợp lại các công thức. Hơi nghiêm túc nhưng nó cảm thấy anh cũng có một chút xíu tốt bụng rồi đó.
Lần này bài làm khá là easy với cả nó và Linh. Nhưng Linh vẫn nhanh hơn nó, đúng là giải nhì cấp thành phố có khác, hic. Đã quyết tâm làm như thế nhưng Gia Huy không thèm chấm bài luôn, chỉ kêu chắc chắn những kiến thức đó không được quên. Còn không quên phát cho hai đứa một sấp lí thuyết và bài tập, nhìn mà hoa cả mắt.
‘Lí thuyết thì học thuộc giúp anh, đừng để sai mấy cái vớ vẩn. Còn bài tập thì anh phân theo dạng, học dạng nào thì làm bài tập dạng đó luôn.’
Một đống lý thuyết đó mà anh kêu là vớ vẩn, đúng là học sinh chuyên có khác. Cũng đến giờ ăn cơm nên nó cắp mông đi về, ra tới cửa thì gặp ngay người mà nó đoán là mẹ của Gia Huy. Mà nhìn cô cũng quen lắm, hình như gặp ở đâu rồi. Giaỉ đáp sự thắc mắc của nó là nụ cười tươi của cô.
‘Cháu là con gái của cô Vân đúng không, lớn thế rồi à!Cô là giáo viên cùng trường mẹ cháu, cô cũng gặp cháu vài lần rồi đó, mà chắc không nhớ cô nhỉ?’
‘Không, cháu vẫn nhớ ạ!’ Nó xua xua tay.
Linh kêu nó về nhà trước đi, Linh ăn cơm nhà Gia Huy rồi sang chơi với nó. Tạm biệt Linh rồi thì nó lết về nhà, không biết mẹ về chưa nhỉ.