Mùa Hạ Không Mưa.

Chương 2: Khiếm khuyết.

Hạ bước vào nhà thì mẹ đã dọn cơm sẵn rồi, chỉ chờ mỗi nó về là có thể ăn được. Hôm nay có hẳn món gà chiên mà nó yêu thích, nó vô cùng vui vẻ mà ngồi vào bàn ăn. Mọi suy nghĩ buồn phiền cũng đã quyết định rồi, từ ngày mai mình phải cố gắng học tập thật chăm chỉ, nên sẽ tận hưởng nốt buổi tối hôm nay. Gà đúng thật là ngon mà, nó cười tươi cảm ơn mẹ. Thật tiếc là món ngon nó không thể dành phần hơn khi nó trong vai một người chị cả, bực mình hơn là khi đứa em trai của nó toàn thích ăn những món mà nó thích. Nhiều lúc nó cũng hơi ghen tị với đứa em trai chuẩn bị lên lớp 6 vì sự lém lỉnh cứ làm cho người khác phải bật cười vui vẻ. Suốt ngày giành với Hạ nhưng những lúc nó bệnh lúc nào thằng nhỏ cũng lăn xăn bên cạnh, khóc lóc các thứ, làm nó cảm động muốn rớt nước mắt.

‘Con học nhưng cũng phải dành thời gian để nghỉ ngơi nhé, đừng căng thẳng quá.’ Ba nó dặn dò.

Ba nó nói như thế vì vốn dĩ từ khi nó sinh ra cơ thể đã không được khỏe mạnh, sức đề kháng rất kém, thường xuyên mắc bệnh. Ba mẹ không bao giờ ép nó trong việc học hành, và nó cũng cảm nhận được sự quan tâm của ba mẹ nhiều hơn so với em trai.

Nó ngước lên nhìn vào ba mẹ.

‘Con sẽ thi chuyên ạ.’

Đúng như nó nghĩ, ba mẹ đều bất ngờ trước quyết định của nó. Nhưng cũng không có sự phản đối hay điều gì xảy ra. Hình như mẹ định nói gì đó nhưng ba huých vào tay mẹ, rồi dặn dò nó.

‘Nếu con muốn thì cứ thử, nếu không đậu thì vẫn không mất gì, đáng thử.’

‘Dạ.’

Ăn xong thì nó phụ trách rửa chén, vừa rửa nó vừa suy ngẫm xem mấy quyển sách lí nó vứt ở đâu rồi. Nó dự định mai sẽ đi nhà sách mua thêm một ít sách về giải vậy, có gì làm chung với Linh luôn.

Nó bước ra từ phòng tắm, vừa đúng lúc điện reo, chưa cần nhìn nó cũng biết là Linh gọi, từ trước đến giờ có ai gọi mess cho nó đâu.

[Xin chào cô bé, cô bé đang làm gì đấy?]

‘Đang nghe điện thoại của mày đây.’

[Linh muốn báo cho Hạ một tin vui đây, mẹ Linh đã làm xong đăng kí cho Hạ rồi đó.’]

‘Nhanh thế cơ á?’ Hạ cũng hơi bất ngờ.'

[Uhm, mai 8h tao qua nhà rủ mày đi học ôn thi nhà anh tao nhá, chứ tự ôn thì không ổn tẹo nào.]

‘Tao tưởng mẹ mày dạy cho mày chứ?’

[Mẹ tao bận ôn thi mấy anh chị 12 rồi, yên tâm rằng anh tao dưới sự rèn luyện của mẹ tao đã rất pro nha, hihi.]

‘Uhm, sao cũng được.’

[Thôi tao đi xem nốt bộ phim đây, cô bé ngủ ngon nhé, gửi ngàn nụ hôn đến Hạ nè.]

‘Ngủ đi, nói nhiều.’

Tắt điện thoại rồi Hạ lôi từ trong tủ ra mấy miếng mặt nạ hôm trước Linh tặng, cứ nghĩ sẽ vứt xó ai ngờ hôm nay có tâm trạng để dùng.

‘Ba vào được không.’

‘Dạ, ba vào đi.’

Ba ngồi trên giường, tự dưng nhìn chăm chú vào nó, làm nó thấy kì lạ.

‘Có việc gì hả ba?’

Ba nó từ tốn trả lời nó.

‘Lúc nãy nghe con bảo thi chuyên, con có thực sự muốn không?’

Hạ gật gù, hóa ra là vì việc này.

‘Con thực sự muốn thử sức mình ba ạ.’

Ba nó yên lặng một hồi rồi lắng giọng tâm sự.

‘Ba tin tưởng rằng con gái ba sẽ thi thật tốt. Nhưng ba sợ con sẽ tự tạo áp lực cho bản thân, lỡ như không đỗ sẽ thất vọng. Trường chuyên không phải là không tốt, lúc trước ba cũng thi chuyên, 3 năm cấp 3 làm cho ba nỗ lực và trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng đồng nghĩa với đó sẽ có những áp lực rất lớn từ mọi người xung quanh, từ bạn bè vì chính ngôi trường và lớp mà con học. Học ở trường ngoài cũng có những người bạn của ba vẫn rất thành công, không sao cả. Ba chỉ nói thế thôi, dù con có quyết định thế nào thì ba mẹ vẫn tin tưởng.’

Mắt nó ngân ngấn nước, nó biết ba sợ nó sẽ bệnh, sẽ mệt mỏi nên mới dặn dò như thế. Nhiều lúc nó cũng ghét cái cơ thể yếu ớt này ghê ghớm, hở tí là bệnh. Trong mắt nó, ba là người nó luôn ngưỡng mộ và cố gắng học hỏi. Nó ôm chầm lấy ba, thỏ thẻ nói.

‘Sẽ không sao đâu, ba đừng lo.’

------------------------

‘Chị ơi, dậy đi, mẹ nói hôm nay chị đi học.’

Đang vùi mình trong chăn tự dưng có người lay mình dậy, Hạ xua xua tay.

‘8h cơ, để chị ngủ.’

‘7h 15 rồi đó, chị phải dậy em mới đi đá bóng được, mẹ đi họp sớm rồi.’

Hạ bật mình dậy, mặt vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi mắt..

‘Lấy cho chị.’

Em nó lấy cái kính và hộp đựng máy trợ thính đến cho nó. Nó vén tóc đeo máy trợ thính rồi lại thả tóc xuống che đi, mang kính vào.

‘Rồi, đi đá bóng được rồi đó.’

Đúng rồi đó, nó là Nhật Hạ, Nhật Hạ có cơ thể không được khỏe mạnh và còn bị mắc chứng giảm thính lực. Nó bị hội chứng này từ nhỏ, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh lớn hoặc âm thanh ở rất gần, vì vậy nó phải sống chung với máy trợ thính. Kiểu tóc ngắn xõa ngàn năm không đổi dù nắng hay mưa dù đông hay hè là vậy. Lúc nhỏ, nó cảm thấy nó là đứa trẻ kém may mắn nhất trên đời này, nhưng bây giờ thì không còn nữa, chẳng phải nó còn có cả gia đình sẵn sàng ở bên nó hay sao.

Nó chán chường đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Tối qua tự dưng Linh nhắn bảo diện đồ đôi, nên là ok, thích thì chiều. Hôm nay nó mặc áo sơ mi rộng thùng thình màu hồng cặp với Linh, cộng thêm quần vải màu đen nữa. Hạ lấy sách vở bỏ vào túi tote hay dùng rồi lấy mũ vải xuống lầu ăn sáng đợi Linh luôn.