Mười Năm Xa Cách

Chương 16

Từ Lạc ngẩng cổ nhìn trời. Khi xưa cô thấy bản thân không bằng người khác. Diệp Kha đối với cô mà nói là xa vời vợi. Còn nay anh gần cô kì lạ. Chỉ một cuộc gọi anh sẽ lập tức nghe máy. Tin nhắn anh chưa kịp xem, 12 giờ đêm anh sẽ nhắn lại. Người đàn ông này thật có lòng. Quan trọng hơn cả..... lời nói của Từ Lạc vốn không có trọng lượng, thường thì dù cô có gọi thẳng tên người khác cũng sẽ phớt lờ cô. Còn anh,.... anh chưa bao giờ bỏ quên cô. Từ Lạc thấy mình được tôn trọng.

Đây là điều mấy ai làm được?

Vị bia càng làm đầu óc Từ Lạc tỉnh táo hơn. Cô ngồi trọn 2 tiếng rưỡi, điện thoại để ở chế độ im lặng. Nước mắt chảy xuống cằm, rơi xuống mu bàn tay.

Từ Lạc rất hay khóc, gặp chuyện buồn bực sẽ khóc. Nhưng cô sẽ không khóc trước mặt người khác, không cho người khác thấy sự yếu đuối của mình, khi khóc xong sẽ tự mình giải quyết rắc rối.

- Rắc rối này chỉ cần một cuộc gọi sẽ chấm dứt. Nhưng sao mình cảm thấy khó chịu thế này?- Từ Lạc thì thào.

Từ Lạc mở điện thoại. 12 cuộc gọi, 3 cuộc từ mẹ Từ, còn lại là Diệp Kha.

Điện thoại lại rung lên.

- Alo. Từ Lạc, tôi đây. Cô đang ở đâu?

- Sao anh phải quan tâm? Tôi ở đâu đâu liên quan gì đến anh. - Không hiểu sao Từ Lạc lại thốt ra được câu này.

Diệp Kha ngẩn người.

Sau khi gọi cho Từ Lạc không được, anh không nghĩ đến chuyện lái xe mà chạy ngay đến sở cảnh sát hỏi, sau đó chạy đến bệnh viện tìm cô, cả người Diệp Kha nhễ nhại mồ hôi.

Gọi được cho cô thì cô lại nói những lời này. Diệp Kha thật sự nổi điên, anh vuốt tóc ra sau, cười lạnh, khiến cho mấy y tá rợn tóc gáy:

- Từ Lạc. Tôi quan tâm đến em là việc của tôi. Là quyền của tôi! Em nghe rõ chưa?!!!!!.

Tay cầm điện thoại của Từ Lạc run rẩy.

- Mẹ kiếp. Em lập tức về ngay cho tôi. Hoặc tôi sẽ báo cảnh sát.

*****

Nghe mẹ Từ kể lại mọi chuyện, Từ Lạc mới biết hóa ra Diệp Kha đã tìm cô gần hai tiếng. Từ Lạc cảm thấy rất hổ thẹn. Cô gọi cho anh không được, đành ngồi vò đấu bứt tai.

Cô đưa mẹ Từ ra bến xe. Mẹ T

Lúc ở công ty, Từ Lạc nhắn tin cho Diệp Kha:

" Tôi xin lỗi. Chúng ta có thể gặp nhau không?"

- Ai da!!!

Từ Lạc thấy một cơn quặn thắt ở bụng. Cô ngồi xuống, nhăn nhó ôm bụng.

- Lạc Lạc, em không sao chứ?-Một đồng nghiệp hỏi.

- Không đâu ạ.

Hình như sắp đến tháng rồi...

4 giờ chiều Diệp Kha nhắn lại:

-"4 rưỡi tôi tan làm. Cô đến nhà tôi nhé."

-"Vâng."

Vì vậy tan làm Từ Lạc vội vào siêu thị mua một giỏ hoa quả. Cơn đau bụng mỗi lúc một mạnh hơn.

Đến nhà Diệp Kha mất 10 phút. Nhà anh ở tầng 5.

Đứng trước cửa phòng anh, Từ Lạc nhìn đồng hồ. Chỉnh lại quần áo, nhấn chuông. Sao cô cảm thấy hồi hộp không khác gì lần đầu tiên đi phỏng vấn xin việc.

Một lúc sau, có tiếng mở cửa, Từ Lạc nhìn Diệp Kha mà muốn độn thổ.

Tóc còn ướt, rõ là mới tắm xong, tay Diệp Kha còn cầm khăn bông, có vài giọt nước rơi xuống cái cằm của anh. Trong một thoáng Từ Lạc nhớ đến lần đầu gặp anh....

Mày kiếm hơi nhướn, đôi mắt đen không thấy đáy không thể suy đoán được anh đang nghĩ gì, môi anh hơi mím, người đàn ông này mang theo vị phong trần, thâm trầm của thời gian. Anh mặc một cái áo phông màu xám, lộ ra thể thực sự rất cường tráng. Người cô áp sát vào lồng ngực Diệp Kha. Năm tháng khiến Diệp Kha trưởng thành hơn nhiều.

- Chào.- Môi anh mấp máy. Diệp Kha nhìn Từ Lạc từ phía trên.

- Chào anh.- Từ Lạc cúi gằm. Cô quặn những ngón tay đang cầm giỏ hoa quả.

- Cô vào nhà đi.

- Được.

Anh lại dùng cách xưng hô khác rồi.

Vào trong nhà, Từ Lạc đưa giỏ hoa quả cho Diệp Kha, ngượng ngùng.

- Đây là tấm lòng của tôi, mong anh nhận cho.

Diệp Kha hơi lắc đầu. Trách Từ Lạc quá khách sáo. Anh cầm lấy giỏ hoa quả,

- Ngồi đi. Cô uống gì?

- Cho tôi cốc cà phê đen.

- Chờ tôi một lát.

Diệp Kha vào phòng bếp. Từ Lạc nhìn Tiểu Ca. Nó đi đi lại lại nhìn cô, mắt híp lại. Từ Lạc hắng giọng, sau đó mỉm cười. Tiểu Ca lập tức quay ngoắt đi, đuôi ve vẩy như muốn khiêu khích Từ Lạc vậy.

Con mèo này là đực hay cái vậy trời. Nếu là giống cái còn có thể hiểu được, là đực thì quả thật quá kiêu ngạo rồi. Từ Lạc thực sự không thích mèo cho lắm. Cô nhìn về hướng bếp, bàn tay Diệp Kha rất điêu luyện, cách anh pha cà phê... thật đặc sắc. Từ Lạc không nhìn nữa, cô thầm nghĩ cô không đủ năng lực để đánh giá việc này.

- Bourbon coffee, cô thử xem tay nghề pha chế của tôi thế nào?

Từ Lạc nhìn cà phê được tạo hình rất đẹp mắt, cầm tách cà phê lên, vị chua thanh quyến rũ kích thích mọi giác quan của cô.

- Rất ngon. Bác sĩ Diệp quả là người có tay nghề .

Diệp Kha ngồi đối diện Từ Lạc, hai ngón tay anh đan vào nhau:

- Mỗi lần đi du lịch, tôi lại đến các trang trại cà phê tìm hiểu. Cô thích thì tốt.

Từ Lạc cắn môi dưới:

- Anh Diệp, chuyện hôm qua, là lỗi của tôi, xin lỗi anh. Xin lỗi đã làm phiền đến anh. Chắc là anh rất giận tôi.

Diệp Kha không kiêng nể:

- Đúng là tôi đã rất giận.

Từ Lạc chớp chớp mắt. "Anh có cần thẳng thắn như vậy không trời?"

- Có điều.... mọi chuyện

- Từ Lạc, vậy cô đã đi đâu?

- Tâm tình tôi không tốt, đi lang thang một chút thôi.

Diệp Kha nhìn Từ Lạc với con mắt sắc bén.

- Cô gặp rắc rối. Rắc rối này có liên quan đến tôi không?

- Không, không liên quan đến anh.- Từ Lạc bình tĩnh trả lời.

Diệp Kha hơi buồn cười, Từ Lạc đi quảng giao nhiều, trình độ tiếp nhận của cô khá tốt, lời nói dối không tồi. Diệp Kha cong khóe môi, không, khi còn học trung học, Từ Lạc đã là người bình tĩnh rồi. Đáng tiếc Diệp Kha từng học qua tâm lí học , liếc một cái đã nhận ra cô nói dối. Anh nhàn nhạt nói:

- Vậy à.

Từ Lạc vẫn còn bị ám ảnh rất nghiêm trọng về những lời tối hôm qua Diệp Kha đã nói. Cô còn nghĩ sẽ không thể đối diện với Diệp Kha, Từ Lạc thực sự không hiểu Diệp Kha đang nghĩ gì trong đầu.

Diệp Kha chau mày:

- Từ Lạc, đang là mùa đông, sao trán cô có mồ hôi.

Từ Lạc cười gượng gạo:

- Không sao đâu. Thật ngại quá đã làm phiền anh, tôi nên về rồi.

Từ Lạc đứng lên, cả người cô choáng váng, thật sự là bụng càng lúc càng đau.

Đúng lúc này, tay Từ Lạc bị giữ lại:

- Để tôi đưa cô về.

Từ Lạc mỉm cười, cô lấy túi xách:

- Không sao. Tôi bằng này tuổi rồi, có thể....

Diệp Kha lại hành động nhanh hơn, anh vung tay một cái đã lấy xong chìa khóa:

- Đi thôi.

Từ Lạc thở dài:

- Vậy làm phiền anh.

Trên xe, mặt mũi Từ Lạc trắng bệch, cô run rẩy vì lạnh, hai tay đổ mồ hôi ôm lấy bụng.

Diệp Kha lo lắng:

- Để tôi đưa cô đến bệnh viện.

- Không sao. Tôi ... quen bị thế này rồi.

Từ Lạc nhăn nhó, khó nhọc trả lời Diệp Kha.

Diệp Kha rất nhanh hiểu ra vấn đề. Mặt anh phiếm hồng.

- Cô không uống thuốc sao?

- Tôi sợ uống nhiều không tốt. Nên chịu được thì chịu.

- Cơn đau thường kéo dài bao lâu?

- Nửa ngày.

- Đến bệnh viện.- Diệp Kha dứt khoát buông lời.

- Không!!!- Từ Lạc giật mình, thảng thốt, sau đó giọng cô nhỏ dần- Tôi không mang băng.

Giờ thì tai Diệp Kha đã nóng hừng, anh ho khan:

- Vậy tôi đưa cô về.

Từ Lạc xõa tóc che nửa mặt phía Diệp Kha.

Đúng là người tính không bằng trời tính.

Về đến tòa chung cư, Diệp Kha xuống xe trước, mở cửa cho Từ Lạc, khi cô bước ra, Diệp Kha chuẩn bị đóng cửa.

Xuất hiện một vệt đỏ chói mắt trên ghế ngồi. Diệp Kha cau mày, anh cau mày, không muốn Từ Lạc khó xử. Diệp Kha đóng cửa lại.

Thứ này... dọn sau vậy.

Diệp Kha nhìn váy Từ Lạc, cũng may cô mặc chân váy xòe dài, màu đen.

Nhưng "phòng bệnh hơn chữa bệnh", Diệp Kha đỡ lấy Từ Lạc từ phía sau, dùng thân mình che chắn cho cô.

Đến phòng, Từ Lạc mời Diệp Kha cứ tự nhiên, sau đó lao thẳng vào nhà tắm. Diệp Kha mỉm cười. Cũng may là cô đi cùng anh, không biết nếu đi taxi có phải Từ Lạc sẽ khóc luôn hay không. Diệp Kha vào bếp tìm trà thảo dược.

Từ Lạc mở cửa nhà tắm, cô thấy Diệp Kha ở trong bếp pha trà.

- Anh Diệp, anh chưa về sao?

Diệp Kha liếc Từ Lạc:

- Tôi đâu thể để một người phụ nữ trong tình trạng như vậy mà về được? Cô vào phòng nằm đi.

- Vâng. -Từ Lạc thực sự đã mệt mỏi lắm rồi, cơn đau bụng lại nhói lên một nhịp làm cô rợn tóc gáy. Từ Lạc lầm bầm. Thật là biết hành người mà.

Diệp Kha pha trà xong, liền mang vào phòng Từ Lạc, anh thấy cô nằm, tay bấu chặt vào chăn, người không ngừng cự quậy. Trong tim anh cũng cảm thấy khó chịu.

Diệp Kha đến, ngồi cạnh giường, để cố trà xuống bàn.

- Từ Lạc, ngồi dạy uống trà đi, thứ này sẽ làm cô thấy khá hơn.

Từ Lạc cảm động suýt rơi nước mắt. Thật lâu rồi mới có người pha trà gừng cho cô. Cô nhớ ngày xưa mỗi lần đau bụng đến tháng đều là mẹ Từ ở cạnh dỗ ngon dỗ ngọt, chườm nóng bụng cho cô. Cơ địa của Từ Lạc không tốt, tháng nào cũng bị đau bụng. Sau khi đến thành phố S học đại học, có lần Từ Lạc đau bụng đúng vào hôm kiểm tra, ngồi làm bài mà mặt xám xịt, thi xong, cô mệt đến nỗi phải nhập viện. Khi đi làm, Từ Lạc coi như một chuyện bình thường, tự mình chịu đau. Bây giờ có người pha trà cho cô, thật là...

Diệp Kha như mẹ.

*****

Tiểu kịch trường nhỏ:

Các y tá sau khi chứng kiến cơn giận của Diệp Kha đều run cầm cập . Nhất là khi trước khi đi khỏi bệnh viện, Diệp Kha đã ném cho mọi người cái nhìn như hổ sói.

Y tá A nói:

- Là ai dám nói bác sĩ Diệp của chúng ta cả năm ôn hòa, không giận, không cáu gắt? Người vừa nãy là ai? Hở?

Y tá B tiếp lời:

- Mẹ ơi, từ nay không dám đến gần anh ta nửa bước.

Y tá C tán đồng:

- Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Vì vậy ngày hôm ấy, các nữ y tá trong bệnh viền đều đạt được sự đồng thuận nhất trí cao nhất trong lịch sử bệnh viện. Đó là... gặp bác sĩ Diệp phải tránh xa.