Mười Năm Xa Cách

Chương 17

Diệp Kha đỡ Từ Lạc ngồi dậy, anh đưa cốc trà cho cô.

- Cảm ơn anh.

Trà nóng làm Từ Lạc cảm thấy dễ chịu hơn. Cô nhìn đồng hồ. 7 giờ tối.

- Tối rồi. Anh nên về ăn cơm đi.

- Còn cô?

Từ Lạc cười yếu ớt:

- Lát nữa đỡ hơn tôi sẽ ăn.

Diệp Kha kéo chăn cho Từ Lạc, giọng anh nồng đậm, từ tính:

- Vậy cô nghỉ ngơi sớm.

- Vâng.

Diệp Kha ra ngoài, đóng cửa phòng Từ Lạc. Anh đi thẳng xuống, vào tiệm mua cháo cho Từ Lạc.

Lên tầng thấy cô đang ngủ. Anh lấy giấy viết lời nhắn. Sáu đó mới đóng cửa cẩn thận ra về.

Vừa ngồi vào xe đã thấy vệt đỏ chói lóa. Diệp Kha mỉm cười, nhàn nhã lái xe:

- Dù gì cũng là trách nhiệm của mình.

*****

Sáng sớm, Diệp Kha đã đến khoa Nội tiết.

Trương Gia Long giật mình:

- Bác sĩ Diệp, cậu làm tôi giật mình đấy. Sao tự dưng cậu đến khoa tôi. Có việc gì sao?

- Tôi hỏi cậu: một cô gái bị đau bụng kinh nên chữa trị thế nào?

- Hả?

Trương Gia Long cảm thấy trái đất đổi cực rồi.

- Cái gì? Người anh em, cậu có bạn gái rồi?

- Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi.- Diệp Kha cũng không phản đối.

Trương Gia Long xúc động, mặt không giấu nổi xúc động:

- Người anh em à, tôi còn tưởng cậu là hàng tồn kho rồi.

Diệp Kha híp mắt, tay anh nắm chặt vào ghế:

- Cậu muốn ăn đòn hả?

- Ấy ấy. Đại ca à, cậu bình tĩnh. Tôi nói. Tôi nói. Kỳ thực theo đúng tự nhiên, cách an toàn nhất là cậu và cô ấy lên giường, sau đó có con. Cơ địa cô ấy tự dưng sẽ thay đổi.

Nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Diệp Kha, Trương Gia Long nuốt nước bọt:

- Nếu không thì đến bệnh viện khám lấy thuốc. Nhưng tất nhiên uống nhiều cũng hại.

Diệp Kha xoay người, Trương Gia Long gọi với lại:

- Nhưng mà tôi nói thật đấy. Cách đầu tiên tôi bảo cậu là an toàn nhất!!!

Diệp Kha đóng cửa cái rầm.

Trương Gia Long lầm bầm, cười ma mãnh.

- Cũng không còn là thiếu niên. Việc gì tai phải đỏ như vậy.

*****

Từ Lạc gửi tin nhắn cho Diệp Kha:

" Cảm ơn anh."

Vài tiếng sau Diệp Kha mới nhắn lại:

" Không có gì. Cô nhớ giữ gìn sức khỏe."

" Vâng."

Từ Lạc nhận được cuộc gọi đến nhà bác cả. Cô dù không muốn cũng phải đến.

Nhà mẹ Từ có ba chị em. Mẹ Từ là thứ hai. Dì ba không có chồng con, dì có một tiệm bán hoa , cũng chính là người bày ra cuộc gặp giữa Diệp Kha và Từ Lạc, Từ Lạc rất quý dì. Dì rất phúc hậu, cũng rất thương cô. Dì không bao giờ so sánh cô với những người khác, luôn yêu thương cô như con gái. Bác cả lại là người rất khó tính. Cả gia đình bác cả có ác cảm với Từ Lạc. Từ bé đến lớn, bác cả bao giờ cũng nói Từ Lạc ngốc nghếch, kém cỏi. Chê trách cô đủ điều, lại còn so sánh cô với chị họ. Đặt điều mọi thứ lên cô. Nhiều lúc cô phát điên.

Từ Lạc miễn cưỡng đến. Trong bữa ăn, lại quay về việc cô ngốc nghếch thế nào. Từ Lạc cầm đũa chọc mạnh vào miếng thịt. Mỗi câu cô nói ra, bác cả và chị họ liếc mắt với nhau, nhìn cô cười cười.

Từ Lạc vô cùng khó chịu. Cô chỉ mong bữa ăn nhanh chóng qua đi. Cô có thể không thông minh, nhưng cũng không ngốc đến mức chỉ nghe những lời nói kia mà cảm thấy tự ti về bản thân mình. Từ Lạc chỉ có thể xả cơn giận bằng việc chọc chọc đũa vào bát.

*****

Diệp Kha mua cho Từ Lạc một túi to trà thảo dược, đem đến nhà cô. Từ Lạc trố mắt:

- Anh mua nhiều thế này làm gì? Tôi Không uống hết sẽ hết hạn sử dụng, lãng phí lắm.

Diệp Kha không nhìn Từ Lạc, đem túi trà vào phòng bếp, anh rất bình thản:

- Tôi tiện thì mua một thể thôi. Tôi đã hỏi đồng nghiệp rồi, uống trà này theo một chu trình nhất định sẽ cải thiện tình trạng đau bụng kinh của cô.

Từ Lạc nhìn bóng lưng Diệp Kha mà ngượng ngùng, gãi sống mũi. Anh cũng không cần phải nói thẳng ra như vậy.

- Ừm, cảm ơn anh. - Từ Lạc đúng là xúc động rồi.

- Chuyện nhỏ này không đáng là gì.

Diệp Kha cong môi.

- Không, cả chuyện tối qua nữa, cảm ơn anh đã mua cháo cho tôi.

Từ Lạc cụp mắt, không dám nhìn vào ánh mắt Diệp Kha. Anh thở dài, hơi nghiêng đầu:

- Từ Lạc à, xét trên phương diện thân thiết. Tôi và cô quen biết nhau, đấy là chuyện nên làm. Hơn nữa tôi còn là một bác sĩ. Lương y như từ mẫu, cô hiểu chứ?

Từ Lạc gật gù:

- Tôi hiểu, anh nói đúng.

Từ Lạc pha trà mời Diệp Kha. Hai người trò chuyện một lúc.

Diệp Kha nhìn ra khoảng không vô định:

- Từ Lạc này, cô ở căn hộ này được bao lâu rồi?

Không nghĩ được Diệp Kha sẽ hỏi vấn đề này, Từ Lạc vẫn thích ứng được:

- Tôi mới ở 2 năm.

Diệp Kha gõ vào thành cốc:

- Cũng lâu rồi nhỉ.

Từ Lạc mờ mịt, thế nào là lâu? Cô cười trừ, không biết trong trí óc Diệp Kha bao gồm những thứ gì?

Thật khó hiểu.

Từ Lạc nhấp một ngụm cà phê.

******

Sáng nay đến công ty, Từ Lạc cười vui vẻ chào hỏi đồng nghiệp. Chị Hạ trưởng phòng trêu chọc cô:

- Lạc Lạc của chúng ta yêu rồi.

Hai tai Từ Lạc đỏ bừng, cô nắm chặt lấy một bên tai mình, chối:

- Đâu có!

Chị Hạ bĩu môi:

- Còn chối được. Nhìn mặt em kìa, tươi tỉnh gấp bội mọi ngày. Tác phong cũng hoạt bát lên hẳn.

- Không có đâu.

Từ Lạc vội nhìn đi chỗ khác. Chết thật, Diệp Kha khiến cô thật khó kiểm soát bản thân.

- Em vui vì được tăng lương mà.

Chị Hạ gật gù:

- Cũng phải, em là nhân viên ưu tú xuất sắc của công ty mình mà. Đi làm chăm chỉ, nhiệt tình với công việc, cấp trên ai cũng quý em. Chứ không như vị tiểu thư nào đó.

Ánh mắt chị Hạ chiếu về bàn làm việc thứ nhất, bên trái. Có một nữ nhân viên đang ngồi nghịch điện thoại, vận toàn hàng hiệu, đứng ở xa vẫn ngửi được hương của Channel.

Còn nhớ khi mới vào công ty, Từ Lạc cùng trong nhóm phỏng vấn với Tiểu Thi. Cô ta đẹp, bằng cấp ở ngôi trường danh tiếng của thủ đô. So với bằng cấp ở đại học S tuy không thể coi là phân biệt đẳng cấp nhưng đúng là có khoảng cách nhất định. Tất nhiên thời gian đầu Từ Lạc bị so sánh rất nhiều, sau đấy cô mới được coi trọng.

Chị Hạ nghiêng đầu nhìn Từ Lạc, thật ra cô khá đa tài, làm việc nghiêm túc, nhìn vào khiến người ta rất có thiện cảm, cô gái này lại khiêm tốn. Vào công ty không lâu nhưng rất có tương lai.

Lúc này thư kia Trương đến, mọi người chào hỏi anh ta. Thư kí Trương đến chỗ Từ Lạc, đưa cho cô một tập tài liệu:

- Đây là hồ sơ của bên đối tác Thanh Lương, cô xem đi, tối nay 7 giờ cùng sếp đi gặp đại diện bên họ.

Từ Lạc gật gù:

- OK anh.

Sau khi tan làm, Từ Lạc vội về nhà sửa soạn.

Từ Lạc nhìn đồng hồ, chỉnh chu quần áo, sau đó vẫy taxi, thành phố S đã lên đèn, trông rất thân thương, Từ Lạc dùng ngón tay vẽ vẽ lên ô cửa kính, nhìn biển người ngoài kia, có một cậu thiếu niên mặc đồng phục cấp ba cầm chai nước đưa cho một cô bé, một cậu khác lại cõng bạn gái, một anh chàng công sở đang quàng khăn cho bạn gái, mùa đông thật ấm áp, ai cũng có đôi có cặp. Từ Lạc chỉ mỉm cười, cô chợt nhớ đến mối tình đơn phương đầu tiên của mình, vào năm lớp 9. Người mà cô thích rất ga lăng, đối với ai cũng lịch thiệp. Cô thích cậu ta, mỗi khi lướt qua cậu, cảm giác thật mãn nguyện. Từ Lạc bật cười. Mối tình này kéo dài chẳng lâu, chỉ được 1 tháng. Cậu ta ngồi trước cô. Cô nhìn cậu , còn ánh mắt cậu lại hướng về phía khác, nơi có một cô bé hoạt bát, xinh xắn nhất lớp. Tình cảnh khi ấy đối với Từ Lạc thật sự là thảm bại.

Bất giác Từ Lạc co mình trong chiếc áo choàng, lại nhớ đến Diệp Kha. Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên điệu nhạc sầu ai oán.

Là anh?

Từ Lạc cong khóe môi:

- Alô, bác sĩ Diệp.

-Từ Lạc, cô có ở nhà không?- Diệp Kha vừa mới xong một ca bệnh, gương mặt anh có chút mệt mỏi.

- Tôi đang đi công việc. Không có ở nhà đâu. Anh đang mệt à.- Từ Lạc có nghe tiếng thở dài kìm nén của Diệp Kha, thanh âm của anh cũng nhạt đi vài phần.

Diệp Kha hơi ngạc nhiên khi Từ Lạc biết anh mệt mỏi, cô gái này thực tinh tế. Anh mỉm cười. Không phủ nhận:

- Không sao. Cô đi gặp đối tác à?

- Vâng.

- Hẹn ở quán?

- Vâng.- Từ Lạc nhẹ nhàng đáp lời anh.

- Ở chỗ nào vậy?

Từ Lạc không hiểu Diệp Kha muốn biết làm gì, nhưng cô cũng nói ra địa điểm.

- Ừ. Vậy nhớ về sớm, nghỉ ngơi sớm.

- Anh cũng vậy.- Từ Lạc thực mơ hồ.

Điện thoại vừa tắt, Diệp Kha đã khoác áo choàng, nói với Trương Gia Long đang buông lời tán tỉnh với một cô y tá ở hành lang.

- Đi ăn không? Tôi mời.

Trương Gia Long trố mắt, gương mặt đầy cường điệu, ôm đầu:

- Diệp đại ca, anh đổi tính thật rồi.

- Vậy cậu có đi không?

- Đi, đi chứ, hiếm lắm mới kiếm được bữa cơm của anh. Người không vì mình trời chu đất diệt.- Sau đó anh ta quay sang cô y tá. - Chào nhé, lần sau anh mời cơm em.

Đuổi theo kịp bước chân Diệp Kha, Trương Gia Long nhe răng hớn hở cười:

- Chị dâu tôi có đi cùng không?

Diệp Kha hiểu ý anh ta, anh tự nhiên trả lời:

- Cô ấy không đi cùng.

Trương Gia Long chán nản, vuốt tóc. Diệp Kha chỉ nhướn mày:

- Sốt ruột cái gì? Trước sau gì cậu chẳng được gặp cô ấy.

Trương Gia Long nghe được lời này, lấp tức phấn chấn lại tinh thần:

- Lời của anh Diệp nói chí phải.

*****

Nơi gặp mặt là một quán ăn Nhật. Từ Lạc nhìn đồng hồ xong mới bước vào quán, người phục vụ dẫn cô đến một phòng. Căn phòng này bày trí đẹp mắt, có trải đệm ngồi. Trên tường là mấy bức tranh sơn thủy hữu tình, trên bàn có một cái đèn chùm, ánh đèn mờ ảo, có treo cả đèn lồng nhỏ. Dịch được mấy chữ trên tường, là chữ thư pháp, Từ Lạc mỉm cười.

Thư kí đã đặt đồ ăn cả, nên cô chẳng có việc gì phải làm, cô mở nhạc nghe. Tầm 10 phút sau cửa kéo được mở ra, Từ Lạc chống bàn ngồi dậy.

Dưới ánh đèn mờ ảo, xuất hiện một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, khuôn mặt với những đường nét tinh tế.