Muốn Bên Anh Cả Đời

Chương 3

"À được.." Cô và An Chi trả lời trong mơ hồ.

"Đi thôi, lại trung tâm thương mại được không?" Bạn nam khẽ hỏi.

"Ờ.. bạn tên gì vậy" An Chi lấy lại tinh thần.

"À mình tên Nam Khánh, còn đây là Thiên Quân, tiếp là Quốc Chương, cuối cùng là Tư Nam."

"Hai mái là Khánh, đeo kính là Thiên Quân, đẹp trai nhất là Quốc Chương, tóc húi cua là Tư Nam, nhớ chưa?" An Chi thầm thì vào tai của Nhất Chu.

"Tao chỉ hơi mù mặt chứ không có ngu, được chưa?" Lâm Nhất Chu nghiến răng chửi nhỏ.

"Hêy, mình là An Chi, đây là Nhất Chu." An Chi cười cười tự giới thiệu về mình.

"Đi thôi." Nam Khánh cười đi về phía trước.

Cả đám 6 người lượn là tới trung tâm rồi ghé vào quán đồ ăn hàn.

"Gà kìa, thoả mãn chưa?" Cô vừa đi vừa đi nói chuyện với An Chi.

"Hạnh phúc của đời người chính là vừa thèm đã có thể ăn."

An Chi vừa xem menu vừa hỏi Khánh Nam "Bạn học lớp nào vậy? Tự nhiên sao?"

"ừa, 12A5." Khánh Nam gật đầu nói.

Trường của cô chỉ phân ban tự nhiên- xã hội. Xã hội chỉ có 4 lớp từ 12A1 đến 12A4. Còn 12A5 đến 12A15 là lớp tự nhiên.

Nhất Chu và An Chi học 12A1, là lớp đầu tiên nằm ngay tầng trệt. Các lớp học được sắp theo hình chữ U. Đầu dãy là lớp cô, cuối dãy là 12A5, phía bên kia thì cũng theo thứ tự đó, 12A10 trở đi thì nằm ở lầu một.

An Chi vừa buông menu xoay qua nhìn thấy Nhất Chu vừa uống nước, mắt thì lén nhìn tóc húi cua, không có tí liêm sỉ nào cả.

"Đủ rồi, nhìn nữa thì tất cả mọi người đều biết là gu của mày đó." cô nàng vừa nói vừa nhéo nhéo đùi của Nhất Chu.

"Không hề, tao không hề." Lâm Nhất Chu nhỏ nhẹ nói.

"Sao vậy, ngại sao?" Quốc Chương nhìn họ cười hỏi.

"Mày có muốn đổi mục tiêu không? Tên này đẹp trai hơn nè." Nhất Chu để tay dưới bàn sờ sờ cái đùi nhỏ của An Chi.

"Thôi, tên này đẹp quá tao nuốt không nỗi." An Chi cũng vuốt tóc trả lời lại cô.

"À không có gì, bọn mình hơi đói thôi." Cô nàng vừa nói tay vừa lấy đũa, muỗng, lau rồi đưa cho cô.

An Chi nói rằng chỉ cần chơi với cô thì bỗng nhiên nảy sinh tình cảm của người mẹ, lúc nào cũng muốn chăm sóc Nhất Chu. Cô nàng bảo suy nghĩ Lâm Nhất Chu thì người lớn đấy nhưng hành động lại trẻ con, lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, hở một chút lại va chổ này, đụng chổ kia. Trên người lúc nào cũng có vết bầm.

Da của Lâm Nhất Chu là dạng trắng bẩm sinh, dù có dang nắng cỡ nào chỉ cần ở nhà gần 1 tuần liền nhả nắng. Vì thế lúc nào cũng trong trạng thái trắng nõn, bù lại thì da là dễ đỏ, dễ bị thương, động một chút là đỏ, là bầm tím.

"Này, bọn mình từng gặp nhau rồi." Thiên Quân im lặng nãy giờ, đột ngột lên tiếng.

"Hơ hơ, vậy sao?" An Chi nghe vậy ngại ngùng lấp liếm hỏi.

Cô nhìn mặt An Chi bỗng phụt cười, thế là cả đám dừng động tác xoay qua nhìn Lâm Nhất Chu, kiểu "????????".

"Sao lại phát bệnh rồi?" Cô nàng nhìn Nhất Chu thì thầm hỏi.

Lâm Nhất Chu có một cái bệnh chính là lâu lâu cười những thứ không giống ai, chẳng ai buồn cười nhưng rơi vào tai cô thì liền có thể cười. Nhiều lúc đang ngồi im lặng, chẳng biết cô nghĩ tới cái gì liền phụt cười, bất kể tình huống gì.

"Ềy, không có không cần quan tâm tới mình." Nhất Chu phất phất tay thôi cười, môi khẽ mím lại như đang nhịn.

"Chúng ta gặp hồi năm trước thì phải?" Thiên Quân nói với giọng điệu không chắc lắm nhưng đầu thì lại gật gù chắc chắn.

Lâm Nhất Chu nhìn vậy lại thấy buồn cười, môi lại cố gắng mím lại để không phát ra tiếng, cầm ly nước vờ như đang uống.

"Muốn cười thì cười đi" Giọng điệu lười biếng phát ra từ trên đỉnh đầu cô

Nhất Chu ngước đầu lên nhìn thấy tóc húi cua đang nhìn mình thì bỗng ngớ ra "Hả?"

Chung Tư Nam không trả lời, môi khẽ hếch lên như đang cười, lưng tựa vào thành ghế, cánh tay dài để trên lưng ghế cô, mắt lại nhìn thẳng vào cô, chỉ hai từ "siêu bad".

Mọi người hay nói: "Trai không hư, gái không yêu."

Hứa An Chi cũng hay mắng cô vì chỉ toàn quen những người không ra gì, nhưng biết sao được, cô cũng chẳng phải người nghiêm túc với tình yêu gì cho cam.

Thấy đồ ăn đã lên, cô liền thôi nhìn vớ tay lấy lon Coca thì đột nhiên bị giựt lấy, nhìn theo thì thấy Tư Nam mở lon nước ra rồi đưa lại cho cô.

Hay rồi, giờ thì toàn bộ đều đang nhìn cô, cô chỉ biết cười khan hai tiếng "Haha, cậu galang,..nhỉ?"

"Vậy sao?" Nam Khánh nhìn thì cười cười hỏi lại.

Còn tên đầu sỏ gây ra thì thản nhiên ăn, tới mắt cũng không nhìn lại thêm cái nào.

Toàn bộ thời gian tiếp theo, Lâm Nhất Chu chỉ cúi đầu ăn, không thở ra thêm từ nào, ngoại trừ trường hợp bị hỏi tới ra.

Lúc ăn xong, toang đứng lên đi về thì Lâm Nhất Chu nhìn thấy dưới chân là cái bật lửa, cầm lên thì thấy khắc tên "TN": "Tư Nam?" - cô nghi hoặc lẩm bẩm.

"Sao vậy? Đi thôi." An Chi đi tới khoác tay Nhất Chu hỏi.

"À ừ" Lâm Nhất Chu đút bật lửa vào áo khoác rồi đi, tính toán tìm thời gian trả lại cho cậu

Trước khi ra về, cả hai bên còn trao đổi facebook, số điện thoại rồi mới giải tán.

Hứa An Chi hài lòng, vui vẻ nói chuyện suốt cả đường về còn cam đoan với cô sẽ hóng hớt tin tức của tóc húi cua.

Cô cũng không biết vì sao lại cam đoan với cô, đúng là gu của cô nhưng cô cũng đâu muốn cua, hóng hớt làm gì.

"Tao cũng đâu cua, mày hóng hớt làm gì?"

"Không cua, vì sao?"

"Vì sao phải cua?"

"Vì sao lại không cua?" cô nàng liền bật lại.

"Thôi nha, không có kiếm chuyện với tao nha." Nhất Chu nổi quạo quát lại.

"Phải cua. Đợi tao đi hóng hớt về, chúng ta sẽ lên kế hoạch" An Chi vốn là đéo quan tâm tới ý kiến của Lâm Nhất Chu.

Thế là cô nàng tự mình nói suốt cả đoạn đường, lúc xuống xe thậm chí còn không biết Nhất Chu đã đi hồi nào.

Về đến nhà 3 giờ trưa, Lâm Nhất Chu lại đánh một giấc tới tối muộn. Lúc dậy liền đi tắm, ăn cơm rồi lấy sách vở ra học. 9 giờ đúng, cô nằm trên giường, tay dừng ở mục bạn bè mới thêm, nick facebook là "Tư Nam".

Cô chợt nhớ tới cái bật lửa mình nhặt được, bèn ngồi dậy kiếm rồi chụp một tấm hình gửi qua facebook ấy:

"Bật lửa của bạn sao?"

Cô đợi tới 10 giờ cũng không thấy ai trả lời, bèn tắt máy leo lên giường ngủ, không quan tâm nữa.

Sáng hôm sau, vừa đặt mông ngồi xuống, An Chi liền kéo tay cô ngồi xuống, miệng liếng thoắng.

Vì là hai tiết sử, không cần chăm chú học nên cô cũng buông bút nghe cô nàng nói.

"Làm sao?" Mắt nhìn bảng nhưng Nhất Chu mở miệng khẽ hỏi.

"Tên tóc húi cua đó không vừa đâu, tao nghe được tên đó quen cũng khá nhiều, không chóng vánh như mày nhưng cũng chả bền hơn bao nhiêu. Nghe nói là quen không nghiêm túc lắm, không phải là ngoại tình hay sao mà kiểu hờ hợt lắm."

"Mày thật sự đi hóng hớt à?" Cô buồn cười, môi hơi mím lại hỏi.

"Thật, không phải mày thích sao? Tao tìm hiểu giúp mày." Cô nàng gấp gáp nhìn Nhất Chu.

"Tao không có, thật là style tao nhưng không tới mức đó đâu" Nhất Chu bất lực quay sang nhìn An Chi rồi nói tiếp:

"Hôm qua, tao nhặt được cái bật lửa có khắc tên "TN", tối về tao nhắn cậu ta hỏi có phải của hắn không, tới giờ còn chưa trả lời tao nhưng tao cũng đâu có buồn bã?" Lâm Nhất Chu thở dài giải thích.

"Nhưng mà.. hôm qua.."

Lâm Nhất Chu ngắt ngang lời cô nàng "Đúng gu thì có cảm giác một chút, không tới mức đó đâu."

"Tên Nam Khánh ấy sao rồi? Hôm qua có nhắn tin không?" Nhất Chu giả vờ vuốt vuốt tóc hỏi.

"Có, khá được, tao cảm thấy có tương lai" An Chi hào hứng nói, cũng chả thèm giả vờ diễn là đang học nữa.

"Mới nhắn tin được một ngày thì có tương lai gì?" Cô hơi cười hỏi lại.

"Nói chung là mày không hiểu." Cô nàng tức giận đánh tay cô.

"Tóm lại là mày yêu rồi chứ gì, bày đặt, bà đây mà không hiểu mày sao?" Nhất Chu khinh thường nói.

"Ây da, sao lại nói thế, cục cưng ngại rồi đây." An Chi đẩy nhẹ cô một cái rồi ôm mặt nói.

"Ây da, đẩy mạnh như thế, cục cưng té rồi sao?" Nhất Chu còn chưa kịp diễn đã bị cắt ngang.

"Hai đứa bây thôi được không? Máu tao lên não rồi nè, quay qua nhìn tao cái." Hứa Huy ngồi phía sau nhìn không nỗi nữa tức giận cắt ngang.

"Cái lờ gì?" Nhất Chu quay phắt lại liếc mắt nói.

"Sao đấy Nhất Chu?" thầy giáo đứng trên kia vọng xuống nói.

"Dạ không gì, em nhặt cây bút cái ạ." Nhất Chu cười ngọt nói.

"Cút đi." Nhất Chu và An Chi nhất trí mắng.

Ngồi thêm một chút liền tới giờ ra chơi.

"Đi thôi, khát nước quá." An Chi đứng dậy kéo tay Nhất Chu.

"Mua giúp tao luôn." Hứa Huy chồm lên, thảy tiền lên bàn.

"Cần ăn cơm giùm mày không?" Nhất Chu không nhịn được lên tiếng mắng.

"Lại đây, hôn một cái, được chưa?" Hứa Huy bẽn lẽn nói.

"Tên điên này." Cô không nhịn được vén tay áo sơ mi lên.

"Ê ê, đi thôi, kệ nó." An Chi kéo tay cô.

Vừa mua xong, cô đang đứng đợi An Chi đi vệ sinh thì liền gặp đám Tư Nam.

"Hêy." Nam Khánh vẫy vẫy tay chào cô

Cô nhìn thấy cũng cười lại một cái rồi cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại, miệng khẽ ngậm ống hút, ngay tay còn kẹp thêm chai nước.

Bỗng một lát, cây ống hút bị tay ai đó giựt ra, chưa kịp nhìn lên thì trên đỉnh đầu phát ra tiếng trầm thấp "Hôm qua tôi không thấy tin nhắn nên không trả lời, vừa nãy thấy liền trả lời lại, cũng đừng vì vậy mà không trả lời tin nhắn tôi chứ? Hửm?"