Muốn Bên Anh Cả Đời

Chương 4

Khoảnh khắc ấy, Nhất Chu cảm thấy rằng tất cả mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, chỉ có ánh mắt của Chung Tư Nam lại lặng lẽ khắc sâu vào nơi sâu thẳm nhất trái tim cô.

Cô đưa tay lên che lại đôi mắt ấy, môi mím lại một đường, ngơ ngác không biết nên làm sao. Thật ra, cô đã thấy tin nhắn, chỉ là chưa muốn trả lời lại. Cuối cùng, Nhất Chu thở hắc ra một hơi nói nhỏ:

"Lần sau, mình đem bật lửa trả lại cho, hôm nay mình quên rồi." Nói rồi cô lách nhẹ người bước qua.

Tay đột ngột bị kéo lại, trái tim bỗng cứng lại, cô bị buộc nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

"Tránh tôi?" Chung Tư Nam nói rồi liền buông tay, chân cũng lùi xuống một bước.

Không hiểu vì sao Nhất Chu lại thấy nhẹ nhõm, cô chợt sợ hãi, sợ hãi mình sẽ bị đôi mắt đó hãm thật sâu.

"Không có." Nhất Chu đánh ánh mắt qua chổ khác.

"Được." Cậu nói xong liền lách đi qua người cô.

"Đi thôi. Sao vậy?" An Chi vừa đi ra khó hiểu nhìn cô.

Nhất Chu không đáp chỉ lắc đầu, chân bước về lớp.

Sau đó vẫn như ngày thường, về nhà, ăn cơm như bình thường, giống như sự việc vừa nãy không hề xảy ra.

Một tuần trôi qua lặng lẽ, Tư Nam không hề nhắc lại việc trả bật lửa mà Nhất Chu cũng không nói thêm một chữ nào.

Cho tới một tháng sau, mọi việc đều theo bình thường. Cho dù có gặp nhau cả hai cũng chỉ lặng lẽ gật đầu. Cô đi ngang lớp anh sẽ thấy anh đứng nói chuyện với nữ sinh này, anh đi ngang liền thấy cô đang giảng bài cho nam sinh kia. Cả hai đều trở thành đường thẳng song song.

Việc học hành trở nên bận rộn vì kì thi giữa kì, học sinh giỏi thì càng gấp gáp thể hiện bản thân.

Đến Nhất Chu cũng vậy, cô điên cuồng học hành, kiếm điểm trong lớp. Cô liên tục được khen ngợi trong 1 tháng qua, thậm chí có phần vượt bậc hơn năm trước.

Hôm nay lại là tiết anh, giáo viên vừa bước vào liền nói:

"Hôm nay trả bài cũ, ai xung phong?"

Lâm Nhất Chu gấp gáp đưa tay lên.

"Nhất Chu nữa à? Lên đi, kẻ bảng thành 3 phần cho cô."

Sau đó cô bước lên bóc đề rồi đi thẳng lên bảng trả bài. Mọi người đều quen thuộc vì suốt 1 tháng nay, chỉ cần trả bài thì chắc chắn sẽ có Lâm Nhất Chu.

Sau khi viết xong, Nhất Chu buông bút xuống, An Chi liền nói nhỏ:

"Ngày nào cũng học chết đi sống lại như vậy, mày làm tao không dám lười biếng một chút nào"

Cô không trả lời lại chỉ cười cười, cúi đầu lật đề ôn tập ra làm, tới lúc giáo viên sửa bài, cô mới ngước lên. Đúng hết, sau đó lại lên trả từ vựng được 8 điểm thì mới hoàn thành.

Lâm Nhất Chu hài lòng về chổ ngồi.

"Nhất Chu sửa tới trang mấy rồi?" Cô My vừa mở đề cương vừa hỏi.

"Dạ trang 45" Nhất Chu khẽ la lên.

Lâm Nhất Chu không phải lớp trưởng nhưng vì là học sinh tích cực nên được giáo viên nhớ tới nhiều, chỉ trừ môn sử. Cô không bao giờ học.

"Tùng!!Tùng!!Tùng!!" Ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi.

Học sinh liền cất tập sách, chạy ùa ra ngoài.

Lâm Nhất Chu vừa nằm ra bàn liền nghe An Chi hỏi:

"Căn tin không?"

"Tao không đi đâu, mày đi đi, kiếm Nam Khánh đúng không?" Nhất Chu vừa vùi mặt vào áo khoác khẽ hỏi.

Cô nàng một tháng nay nói chuyện với Nam Khánh, gần đây vừa bắt đầu qua lại. Còn cô thì từ chuyện trước đó, cô liền lười biếng ra khỏi lớp. Hầu như ra chơi, đều vùi mặt ngủ và giải đề.

"Vậy tao đi đây, lát mua nước vào cho mày" Cô nàng vừa nói vừa xoa đầu cô.

"Khoan." Nhất Chu như nhớ ra gì đó, bỗng ngồi dậy mở cặp lấy chiếc bật lửa.

"Kêu Nam Khánh đưa cho Tư Nam dùm tao." Cô muốn đưa lâu rồi nhưng cứ quên trước quên sau mãi.

"Cái này?.." An Chi cầm lấy lật tới lật lui nhìn.

"Cứ đưa đi." Nhất Chu phất phất tay liền vùi đầu vào áo.

Nằm được một lúc, cô bỗng nghe tiếng ai kêu.

"Nhất Chu! Làm bài tập toán hôm nay chưa?"

Cô ngước lên nhìn thì thấy bạn nam cùng lớp. Mọi người trong lớp rất hay hỏi bài cô. Hầu như ngày nào cũng có.

"Làm rồi! Sao vậy" Lâm Nhất Chu khẽ dụi mắt hỏi.

"Câu cuối của bài hình."

"Ngồi xuống đi." Cô nhích mông vào phía trong, tay cầm lấy đề.

Vừa viết lên giấy vừa giảng lại cho bạn nam ấy nghe.

"Có hiểu ý tao không?" Nhất Chu hơi xoa xoa mày hỏi.

"À ok, tao ngẫm lại đã." Nam sinh nhìn bài giảng chăm chú.

Lâm Nhất Chu thấy vậy liền vùi đầu vào ngủ, cô thật sự thiếu ngủ.

Mỗi ngày học 2 buổi. Sáng từ 7h đến 11h5, chiều từ 1h đến 4h5, tối cô lại học thêm, học xong trở về liền làm bài tập. Chủ nhật lại nai lưng ra học thêm giờ ở lớp học thêm. Trong túi lúc nào cũng phòng thuốc panadol. Cô rất hay đau đầu.

"Nhất Chu!"

Nghe tiếng An Chi kêu, cô ngước lên thì thấy cả bọn Nam Khánh và cô nàng đang đứng trước cửa.

Thấy vậy cô xoay qua hỏi: "Ổn chưa? Tao ra ngoài trước nha!"

"Ừa, được, tao hiểu rồi, cám ơn nha." Bạn nam này tên Nhựt Duy, hỏi bài cô cũng đã vài lần, từ lớp khác chuyển đến.

Lâm Nhất Chu vừa bước ra vừa xoa xoa tóc đang rối nùi, bước lại chổ An Chi đang đứng liền đặt đích ngồi xuống. Cô biết, Tư Nam đang nhìn cô.

An Chi cắm ống hút rồi đưa lon nước ngọt cho cô. Từ khi cô đặt mông ngồi xuống thì không mở mắt ra, tới lúc uống nước cũng là đang nhắm mắt.

An Chi thấy vậy liền vẫy tay kêu bọn Nam Khánh đi, còn mình đi tới khẽ vuốt vuốt tóc cột lại cho cô, rồi nói:

"Tháng sau thi xong, tao dẫn mày đi uống trà sữa."

Nhất Chu lúc này mới mở mắt ra nhìn cô nàng.

"Còn cái này, cậu ta kêu tao nói với mày là giữ đi, coi như cậu ta tặng mày." An Chi nhích lại gần xoè tay đưa cái bật lửa cho cô.

Cô nhìn chiếc bật lửa nhỏ đang nằm gọn trong lòng bàn tay An Chi thật lâu mới vươn tay cầm lấy, nói:

"Vào lớp thôi."

An Chi nhìn bộ dáng của cô rồi lại nhớ tới Tư Nam liền không hiểu vì sao.

Tối nay, An Chi không đi học, vì thế Nhất Chu đi xe buýt đến trung tâm.

Học ở trung tâm rất nặng nề. Người giỏi hơn bạn rất nhiều, giáo viên cũng chẳng ưu ái ai, tốc độ bài giảng cũng chẳng vì bạn không hiểu mà chậm lại. Lâm Nhất Chu từ lúc bước vào đây, cô liền bị stress nặng.

Cô và An Chi khác lớp ở trung tâm, cô nàng lớp thường, còn cô là nâng cao. Chỉ có anh văn mới học chung lớp.

Thật ra cô không hề giỏi, cô chỉ chăm chỉ hơn người khác, dùng sự siêng năng để bù đi khiếm khuyết của mình. Vì vậy lúc học, cô phải bỏ ra thật nhiều, thật nhiều.

Môi trường của trường cô không tệ, cũng không tốt lắm. Ít nhất là lớp cô vì là xã hội nên thái độ của học sinh cũng hờ hợt, chỉ có số ít trong lớp là có cố gắng học. Vì thế cô cũng phải cố gắng để không bị bầu không khí ấy ảnh hưởng, cho dù gần hết lớp không học, cô cũng phải học.

Học xong, Lâm Nhất Chu không bắt xe về liền, mà đi bộ trên con đường về nhà, lúc ghé ngang cửa hàng tiện lợi chợt thấy dáng người quen thuộc.

Cậu đang vùi đầu vào giữa hai gối, điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy nhưng cậu không hề hút chỉ để lửa như vậy.

Nhất Chu nhìn một lúc, tim khẽ nhói lên. Cô thấy cậu rất cô đơn, ít nhất là ở thời điểm này. Vì cô cũng từng không ít lần vùi đầu giữa hai đùi mà khóc nức nở.

Cô đút tay vào túi áo khoác bước lại, chân đá vào chân cậu hỏi: "Làm sao đấy?"

Chung Tư Nam ngước lên nhìn cô rồi lại nhìn xuống chân cô, sau đó chăm chú nhìn chân cô.

Hôm nay, cô mặc chiếc áo croptop ở trong, ở ngoài là chiếc áo khoác ngắn, bên dưới là chiếc quần ngắn đen ôm sát để lộ đôi chân trắng ngần bên ngoài.

"Nhìn cái gì đấy." Lâm Nhất Chu tức giận mắng.

"Sao lại ở đây?" Tư Nam nghe vậy cười nhìn vào mắt cô.

"Đi học."

Nhất Chu nhìn tàn thuốc sắp rơi trúng tay cậu bèn ngồi xuống đối diện, tay cầm lấy điếu thuốc chúi xuống đất dập tắt rồi ngước lên nhìn cậu.

"Sao lại ngồi đây?" Nhất Chu mấp máy môi hỏi.

Chung Tư Nam không đáp lại chỉ nhìn cô.

Nhất Chu cũng không nói gì chỉ im lặng để cậu nhìn.

Một lúc sau, cô mới đứng lên nói:

"Về sớm đi."

Rồi xoay người đi về, không nhìn cậu thêm lần nào.

Trên đường về, cậu không hề đuổi theo nhưng Nhất Chu hiểu. Cô và cậu là cùng một loại người.

Loại người luôn cảm thấy thiếu thốn tình thương, luôn cảm thấy không an toàn.

Nếu vui đùa thì không sao nhưng đột nhiên muốn nghiêm túc thì sợ bản thân sẽ tổn thương. Vì thế liền không dám bước tiếp.

Cô và anh chỉ nói chuyện với nhau 3 lần, không nhiều. Nhưng yêu thì chỉ cần thời điểm không cần thời gian.

Lâm Nhất Chu vẫn đi tiếp tới trạm xe tiếp theo, cũng không quay đầu lại.

Chỉ cần bước ra khỏi vùng an toàn, cô liền thua.

Cô và anh đều đang cá cược, cá xem ai là người thua trước.