Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 23

Editor: Eirlyss

————

Dư Hạo rất đau đầu, làm em trai Hải Lan, lại càng đau đầu hơn.

Một tiếng trước, cậu ta nghe được một tin động trời, chị họ cậu ta phải cho anh rể tương lai đội nón xanh, mà hai mươi phút trước, bọn họ mới ở trong đồn cảnh sát ra.

Hai mươi phút trước, Tề Duyệt bị lời nói hùng hồn của Hải Lan doạ sợ, tìm thẳng đến quán bar, vừa tới không lâu, bạn gái nhỏ của Dư Hạo bị tên đầu trọc phòng bên cạnh kéo lên bàn tiệc đùa giỡn, bạn gái mình bị đùa giỡn ở ngay địa bàn của mình sao Dư Hạo có thể nhịn được, đám đầu trọc kia cũng là một đám người kiêu ngạo, hoàn toàn không nghĩ tới mình chọc phải người không nên dây vào.

Chưa kịp động tay, đã bị đánh đến thê thảm, trên cơ bản không có ai từ trong quán bar đi ra ngoài, cho nên bên Dư Hạo tương đối có lý hơn, nhưng cũng bị đưa vào đồn cảnh sát.

Nháo lớn như vậy, lại còn ở quán bar, nên toàn bộ đều phải kiểm tra nước tiểu, xem có người người nào dùng ma túy hay không.

Chứng minh thư của Tề Duyệt ở trên xe chồng trước, không còn cách nào khác, phải căng da đầu gọi điện thoại nhờ hắn mang đến.

Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm ly hôn, đã là chuyện của hơn một tháng trước, là sau ngày gọi điện thoại cho Hải Lan, vốn dĩ định sau khi ly hôn một tuần sẽ nhân lúc cả nhà họ Thẩm họp mặt tuyên bố, nhưng lại bị chú của Thẩm Mục Thâm giành trước, trùng hợp chính là, chú của Thẩm Mục Thâm cũng ly hôn, sau khi chú của Thẩm Mục Thâm nói ra chuyện ly hôn, đã làm Thẩm gia lão gia tức giận đến mức nhập viện, vì sức khỏe lão gia tử, cho nên hai người bọn họ ở bên ngoài đều duy trì quan hệ vợ chồng.

Hôm nay sau buổi họp mặt gia đình, hai người bọn họ ngồi cùng một xe trở về, lúc xuống xe có nói chuyện vài phút, cho nên túi xách cũng ở trên xe chồng trước.

Biết chồng trước chắc chắn sẽ không nhận điện thoại của mình, cho nên dùng điện thoại của Hải Lan gọi cho đối phương, vừa mới kết thúc trò chuyện, điện thoại của Hải Lan lại vang lên

Tên được lưu là “Lăng tra nam”, không cần nghĩ, cũng biết đối phương là ai.

Tề Duyệt cúi đầu nhìn Hải Lan đang dựa trên vai, say đến thần trí không rõ, vẫn hỏi một chút: “Lăng Việt gọi nghe hay là không nghe?”

Hải Lan giống như con mèo cọ cọ cổ Tề Duyệt, không trả lời, Tề Duyệt sờ sờ đầu Hải Lan, điện thoại liên tục vang lên, Tề Duyệt nghe máy.

“Tôi là Tề Duyệt, Hải Lan có chút không tiện nghe điện thoại.”

Lăng Việt ở đầu bên kia nhàn nhạt “Ờ” một tiếng.

“Bây giờ, Hải Lan đang ở đâu?”

Tề duyệt nhìn biển hiệu trên hành lang, đồng thời cũng nghĩ tới những gì Hải Lan đã nói với cô ấy, nói hiện tại chỉ muốn nhanh chóng làm cho Lăng Việt chán ghét mình, cho nên Tề Duyệt quyết định giúp Hải Lan một phen, nói: “Chúng tôi đang ở đồn cảnh sát Lĩnh Bắc.”

“Được, hai mươi phút lúc nữa tôi sẽ đến.” giọng nói của Lăng Việt vẫn bình tĩnh như cũ.

Sau khi cúp điện thoại, Tề Duyệt khẽ nhíu mày, là ảo giác sao? Sao cô ấy lại cảm thấy Lăng Việt không có chút nào gọi là giật mình vậy?

Lại nói đến chồng trước của cô ấy, sau khi nghe được cô ấy ở đồn cảnh sát, giọng nói hắn như muốn xuyên qua điện thoại bóp chết cô ấy, nhưng Lăng Việt lại quá mức bình tĩnh, giống như là thói quen.

Rũ mắt, mang chút lo lắng nhìn Hải Lan, cô ấy rất lo lắng cho Hải Lan, không biết cô có thể đối phó với Lăng Việt được hay không, Lăng Việt hiện tại cho cô ấy có cảm giác, có chút thâm trầm, nghĩ mãi không ra.

Khoảng hai mươi phút sau, chồng chưa cưới của Hải Lan đến trước.

Cho dù là mười hai giờ khuya, nhưng Lăng Việt vẫn còn mặc tây trang đi giày da, dáng người cao lớn thon dài xuất hiện ở hành lang, không thể phủ nhận, nam chính, đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Dừng lại trước mặt Hải Lan và Tề Duyệt, nhàn nhạt nhìn lướt qua Hải Lan, ngửi được mùi rượu nồng nặc, nhíu mày.

“Vẫn là làm người khác không thể bớt lo như trước.” Giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Nghe vậy, Tề Duyệt có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua hắn.

Hải Lan uống nhiều, đầu óc không rõ ràng, nhìn thấy Lăng Việt, vọt miệng: “Ai ai cần anh lo!”

Lăng Việt cong môi cười khẽ một tiếng: “Anh mặc kệ em, thì ai quan tâm em?”

Tề Duyệt:……

Sao lại thế này, sao lại có cảm giác bị thồn một họng thức ăn chó?

Hải Lan trừng hắn, nói năng lộn xộn: “Tôi chính là muốn người đàn ông khác quản, cũng không cần người đàn ông như anh quản!”

Tề Duyệt……

Nói mười câu, đã có tám câu phải cho Lăng Việt đội nón xanh, hiện tại còn nói trước mặt đương sự, Tề Duyệt còn chưa kịp xem sắc mặt của Lăng Việt, bên cạnh lại đột nhiên vang lên tiếng kinh hô.

“Mẹ nó, lại tới thêm một người đẹp trai.”

Tề Duyệt nghe vậy, sống lưng chợt lạnh, theo bản năng ngước mắt nhìn, quả nhiên thấy được chồng trước một mặt không đổi từ cuối hành lang đi tới.

Hải Lan người sợ thiên hạ không loạn dựa vào cổ Tề Duyệt, ngữ điệu vui sướng, giống như đang ngân nga một bài hát, nói: “Thật tốt, oan gia ngõ hẹp, xem bọn họ có thể một chết một bị thương hay không.”

Tề Duyệt yên lặng che trán, Hải Lan à, cậu nói lớn tiếng như vậy, người khác đều sẽ nghe được đó.

Hải Lan uống say, chỉ số thông minh thẳng tắp giảm xuống.

Nam chính và vai ác gặp nhau, ngay cả không khí cũng giống như vì bọn họ mà ngừng lại ba giây, hai mắt ánh mắt chạm nhau ba giây, lại giống như là trong ba giây đó dùng ánh mắt đại chiến 300 hiệp.

Thẩm Mục Thâm đi tới trước mặt bọn họ khóe miệng cong lên, lộ ra một chút ý cười, quen thuộc chào hỏi với Lăng Việt.

“Thật trùng hợp, còn có thể gặp anh ở nơi này.”

“Là rất trùng hợp, một hồi cùng nhau đi ăn khuya anh thấy như thế nào” Lăng Việt cũng lộ ra ý cười.

Cuộc đối thoại hài hoà của hai người họ, làm Tề Duyệt cảm thấy không khí giương cung bạt kiếm lúc nãy là ảo giác.

Hải Lan cũng ngây ngốc nhìn bọn họ, “Tại sao lại không đánh nhau? Đánh nhau đi.”

Lăng Việt nhàn nhạt liếc nhìn Hải Lan vừa mới trải qua hỗn loạn, còn muốn tiếp tục xem đánh nhau, nhìn thấy cô thần trí không rõ mắt nhắm lại ngáp một cái dựa vào bả vai Tề Duyệt, mới thu hồi ánh mắt.

“Không đi được, vợ của tôi và vợ chưa cưới của anh hẳn là bị kinh sợ không nhỏ, về nhà trước, hẹn lần tới.

Tề Duyệt……Nam chính và vai ác cùng nhau diễn.

Lăng Việt gật đầu, “Cũng đúng, vậy hẹn lần sau.”

Lăng Việt và Thẩm Mục Thâm đã đạt được thoả thuận ngầm.

Việc xấu trong nhà không thể cho người khác thấy, một người là vợ, một người là vợ chưa cưới, bị đưa tới đồn cảnh sát, nói như thế nào cũng sẽ có lời gièm pha, đều liên quan đến mặt mũi của hai nhà.

Sau khi chào hỏi xong, Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt, cười cười, rất là dịu dàng nâng tay lên xoa đầu Tề Duyệt đầu: “Bị doạ sợ rồi đúng không.”

Tề Duyệt…… Chồng trước đúng là yêu tinh có kỹ thuật diễn.

Lăng Việt nhìn hai người họ, khóe môi hơi cong lên, cười cười ý vị sâu xa.

“Đêm đã khuya, tôi đưa Hải Lan về trước.” Nói xong, kéo Hải Lan đang dựa vào người Tề Duyệt.

Tề Duyệt ngẩn ra, lập tức giữ chặt cánh tay Hải Lan, vội vàng từ chối: “Không……”

Lời còn chưa nói xong, Thẩm Mục Thâm đã kéo Tề Duyệt đang giữ chặt cánh tay của Hải Lan ra, hơi híp mắt nhìn về phía Tề Duyệt, “Đó là vợ chưa cưới của Lăng tổng.”

Ý trên mặt chữ, chẳng lẽ cô còn muốn đưa vợ chưa cưới của người khác về nhà.

“Chính là……”

Tề Duyệt còn chưa nói xong, bả vai đã nhẹ đi, Hải Lan đã bị Lăng Việt ôm vào lòng.

Hải Lan rất buồn ngủ, chỉ là đổi chỗ thôi, cũng không mở mắt ra, ngược lại lại giống vừa rồi cọ Tề Duyệt, cọ vào khuỷu tay của Lăng Việt.

Hải Lan à, cậu là mèo sao!? Đó là chồng chưa cưới của cậu đó, là người cậu ghét nhất đó, cậu còn làm nũng.

Tề Duyệt lập tức cảm thấy đầu mình ẩn ẩn đau.

Có lúc, cô đúng là nhầm Hải Lan thành nữ chính, dù sao thì vòng tay của nam chính chỉ mở rộng ra vì nữ chính.

Hải Lan đăng ký trước, cho nên kiểm tra xong trước Tề Duyệt, không còn chuyện gì, nên đã đi về trước.

Đặt Hải Lan vào ghế phụ, thắt dây an toàn, Lăng Việt ngước mắt nhìn về phía cô, có lẽ là bởi vì uống rượu, nên sắc mặt của Hải Lan hơi hồng, ánh mắt ngập nước, có một loại vẻ đẹp mơ hồ.

Màu son đỏ kem trên môi còn chưa khô, có vẻ kiều diễm, bởi vì ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, nên đường nét hoàn mỹ hoàn toàn hiện ra trước mặt Lăng Việt, ánh mắt từ từ di chuyển xuống, áo len màu đen bó sát người càng tôn lên vẻ đẹp của cô.

Lăng Việt ánh mắt tối sầm, yết hầu lăn lộn, có chút khô nóng, cởi một nút áo sơmi ra, sau đó giơ ngón tay lên đặt trên môi cô, phác hoạ môi của cô, sau đó hạ tay xuống, miệng kề sát tai Hải Lan, môi hơi cong lên, đè thấp giọng nói: “Không hề phòng bị đến mức làm anh muốn chơi xấu.”

Nhưng cuối cùng vẫn thu tay lại, không có tiến thêm một bước.

Đã rạng sáng, ba mẹ Hải Lan đã sớm ngủ rồi, lúc này đưa người trở về, khẳng định sẽ đánh thức hai vị trưởng bối.

Lăng Việt còn có tâm tư riêng, nên đưa người về biệt thự của mình.

Trước khi xuống xe, Hải Lan vẫn luôn nháo nói khát nước muốn uống nước.

Lăng Việt đặt người lên sô pha ở lầu một, mới xoay người đi rót nước, nhân tiện nhìn đồng hồ.

Còn ba phút.

Có lẽ là bởi vì đã ngủ ở trên xe được một lúc, cho nên sau khi uống nước xong, Hải Lan bắt đầu làm ầm ĩ, ở trên sô pha ngồi dậy, đột nhiên khóc, vừa khóc vừa la hét, “Lăng Việt cái tên khốn nạn, vì cái gì mà không giải trừ hôn ước, không giải trừ hôn ước vậy tôi sẽ cho hắn đội nón xanh!”

Giải trừ hôn ước không thành, còn bị tính kế.

Lại ủy khuất đáng thương.

Lăng Việt đặt ly nước lên mặt bàn, đuôi mắt vừa nhấc, chậm rãi mở miệng: “Em dám.”

Giọng nói uy hiếp.

Giọng nói trầm thấp dừng ở bên tai Hải Lan, ngước mắt lên, đôi mắt có một tầng hơi nước, có vẻ mông lung.

Chắc có lẽ là do uống rượu, Hải Lan ngây ngốc nhìn người trước mặt ba giây, mới phản ứng lại người ở trước mặt mình nói hai chữ gì, lập tức bùng nổ.

“Hải Lan tôi nói một không hai, tại sao tôi lại không dám? Sẽ cho hắn……” Lời nói dừng một chút, nhìn Lăng Việt trước mặt đột nhiên đứng dậy, hướng Lăng Việt đánh tới.

Lăng Việt lại không tránh, không nhúc nhích, chờ cô đánh.

Ba phút, vừa tốt.

Hải Lan đẩy Lăng Việt ngã thẳng lên sô pha, ngồi lên eo hắn, hai tay nắm chặt cổ tay của Lăng Việt, bốn mắt nhìn nhau, Hải Lan nhe răng cười, cười đến xấu xa.

“Anh trai đẹp trai, hay là, cùng tôi xuất quỹ* đi.”

*Ngoại tình.

Lăng Việt cong môi cười: “Cực kỳ vui vẻ.”

Nhưng Hải Lan lại bĩu môi, “Nhưng tại sao anh lớn lên lại giống tên khốn kia như vậy?”

Hải Lan nhìn chằm chằm Lăng Việt hồi lâu, buông lỏng tay hắn ra, lắc đầu leo xuống người hắn, “Bỏ đi, tôi vẫn nên tìm người khác thì hơn……”

Lời mới nói ra, cổ tay bỗng nhiên bị Lăng Việt nắm lấy, dùng sức kéo.

Vị trí của một phút trước đã thay đổi.

Lăng Việt nhìn chằm chằm Hải Lan, phòng khách nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, nửa ngày sau, Lăng Việt mới chậm rãi nói: “Những lời này, trong đầu đừng có nghĩ đến nữa.”

Ngay cả người không được tỉnh táo như Hải Lan cũng cảm giác được từng trận gió lạnh căm căm, nuốt nước miếng, hỏi: “Tại sao?”

Lăng Việt gằn từng chữ một, “Bởi vì, anh rất tức giận.”

Lời nói rõ ràng, không có nửa điểm đùa cợt.