Nam Thần Lạnh Lùng

Chương 3: TRƯỞNG PHÒNG

Ánh chiều tà đã xế, tôi vẫn đang chăm chỉ miệt mài với từng nét vẽ của mình_loay hoay cả buổi mà chưa thấy bản nào ưng ý cả, tôi ngán ngẩm thở dài

"Cậu định ăn tối luôn ở đây hả?"

Tiếng nói khiến tôi giật mình quay lại, hóa ra con nhỏ Bảo Trà_

"cậu đến rồi à?"

Tôi vừa nói vừa ngáp

"Tôi định ra đây lúc đầu chiều, (cười ) nhưng tắc đường quá. Chúng ta về chứ? "

Cái lý do chẳng có chút sức thuyết phục nào cả, Tôi bỏ mấy quyển sách và sấp giấy vào túi rồi đứng dậy

"ừ..Đi về thôi"

Cậu ấy tiến lại và dìu nhẹ tôi ra phía nhà xe.

Tối đến, vừa mới ăn cơm xong tôi đã lao vào bàn học hì hục vẽ từ lúc 7h đến gần 9h

"cốc cốc"

Cánh cửa phòng được mở ra

"Dạo này con gái chịu khó quá ha!"

Mẹ tôi vừa nói vừa cười

"Mẹ ạ"

Đặt cốc Sữa lên bàn rồi mẹ ngồi xuống bên cạnh.

"Mai trường mẹ tổ chức đi du lịch

3ngày 2 đêm, con ở nhà tự chăm sóc bản thân nhé_ con không biết nấu ăn nên mẹ đã mua nguyên 1 tủ lạnh đồ ăn sẵn rồi chỉ cần đun lại là được,nhớ là không được ăn mì gói đó"

(Tiện đây tôi giới thiệu về gia đình chút nha, Mẹ tôi Hà Nguyệt Anh hiện đang làm giáo viên cấp 3 tại trường Minh Hòa. Bố tôi Vũ Trung Kiên là 1 luật sư gương mẫu luôn luôn giải quyết mọi việc 1 cách thấu đáo, nhờ có Bố Mẹ rèn giũa từ nhỏ nên Vũ Hà Chi này mới có ngày hôm nay đó. Còn Vũ Tuấn phong_ đó là thằng anh trai ruột tôi năm nay 23 tuổi, nó đang đi du học bên nhật nên thôi khỏi nhắc)

"Vậy ba đâu ạ?"

Tôi khẽ nhăn nhó

"Có 2 suốt du lịch, biết con không đi được nên mẹ đã rủ ba đi cùng rồi"

Biết ngay mà! Đi du lịch thì bao nhiêu là của ngon vật lạ, tắm biển thì thôi rồi_ mình đúng là đen hết chỗ nói mà Hazi. Tôi ấm ức. Nhận ra sự hụt hẫng của tôi mẹ khẽ an ủi:

"Thôi để cuối năm, cuối năm mẹ sẽ cho con sang sing chơi"

Sing? Singapore sao? Tôi hí hửng

"Mẹ nói thật ạ? Mẹ vừa nói sẽ cho con đi Singapore chơi đúng không ạ? Mẹ hứa..Mẹ hứa đi con mới tin"

Mặt mẹ tôi bỗng nghiêm túc :

"Với điều kiện, con phải ngoan trong năm nay con sẽ lên được chức trưởng phòng chứ"

"Tưởng gì chứ con lên đến nơi rồi nè, Mẹ yên tâm con nhất đĩnh sẽ thật ngoan và kiếm được rất nhiều tiền về cho Ba Mẹ"

Tôi tự hào nói

" Rồi ok, Mẹ chỉ cần như vậy. Mà muộn rồi con đi ngủ đi"

"Dạ mẹ ngủ ngon, con yêu mẹ"

Cánh cửa khép lại, trong lòng tôi đang rạo rực về chuyến đi sing cuối năm. Bây giờ là mùa thu chẳng mấy chốc rồi lại đến mùa đông thôi mà_ nghĩ thôi đã sướng hết người.Tôi lao vào đống tài liệu trên bàn với quyết tâm sẽ dành được chức trưởng phòng.

_sáng hôm sau

"Trời trời, gấu trúc! Bộ tối qua cậu thức nguyên đêm luôn hả Hà Chi?"

Bảo Trà vừa hỏi vừa nhấp ly cà phê trên tay

"Gần như vậy"

Tôi xoa xoa vầng thái dương của mình

"Phục cậu thật đấy, đừng nói chức trưởng phòng lên tổng giám đốc cậu còn có thể nữa là"

Hôm nay tôi mới thấy con nhỏ này đáng yêu nè, tôi như quên đi sự mệt mỏi sau câu nói ấy

"Làm gì có, cậu cứ nói quá à"

sao tôi lại khiêm tốn thế nhỉ? Haha Phổng hết mũi lên rồi.

Giờ thu bản thiết kế đã tới,ai cũng hồi hộp đến đáng sợ tôi còn thấy trên gương mặt mỗi người có vài giọt mồ hôi

"Chị ...chị ơi! Bao giờ thì có kết quả ạ?"

Tôi ấp úng hỏi chị thư ký, chị ấy cười nhẹ với tôi

"Sẽ có kết quả trong ngày hôm nay luôn nhé "

Nói rồi chị ấy đi ra luôn. Trong này tôi đi đi lại lại, suy nghĩ rồi lại tự lẩm nhẩm

"Hà chi. Cậu ở yên hộ tôi chút được không, tôi hoa hết mắt vì cậu rồi"

Tiếng thằng cha Hứa Văn Long vang lên, nó là thằng con trai duy nhất trong phòng mẫu này. Tôi lườm 1 cái rồi ngồi xuống bàn

" cậu lo cái gì, trượt thì thôi"

Bảo Trà vừa nhai kẹo cao su vừa thản nhiên nói với tôi, trời sao lúc nào con nhỏ này cũng dửng dưng như không được nhỉ? Tôi phớt lờ lời nói cậu ấy rồi chắp 2 tay khấn nguyện.

__2tiếng sau

"Két"

cánh cửa được mở ra, chị thư ký vừa rồi đi vào vẫn nụ cười đó. Chị ấy đứng Trước mặt chúng tôi trên tay cầm tờ thông báo kết quả

"Sau đây tôi sẽ đọc tên từ người có bài vẽ được đánh giá cao nhất đến người thấp nhất nhé.... ..Trần Hương Giang"

Chiếc bút trên tay tôi rơi xuống đất, Trần ...Trần Hương Giang? Cái con nhỏ mặt đầy tàn nhan đó sẽ là trưởng phòng á? Mặt tôi đã biến sắc

"Trần Hương Giang, em ngồi nghiêm túc đi"

Ôi mẹ ơi! Chị giết em luôn đi, làm tim và thận e chuyển chỗ cho nhau rồi! Đúng là thích hù người khác mà hóa ra là nhắc nhở con nhỏ đó. Chị ấy khẽ đẩy gọng kính lên rồi giơ tờ giấy ra trước mặt

" Vũ Hà Chi

Hứa Văn Long

Bạch Bảo Trà

Trần Hương Giang. "

Mồm tôi đã bắt đầu há ra, là...là tên tôi đứng đầu đúng không, đúng là Vũ Hà Chi xuất hiện trước đúng không ! Tôi vẫn còn ngơ ngác như không tên vào tai mình

"Chúc mừng cậu Hà Chi , vậy là cậu sẽ là trưởng phòng rồi"

Đúng là trời không phụ lòng người mà, mắt tôi vẫn còn những quần thâm do thức đêm để làm mấy cái bản vẽ chết tiệt này nè

"Chúc mừng em Vũ Hà Chi, Mẫu thiết kế của em rất đẹp_ 1 lúc nữa phó tổng giám đốc sẽ đích thân đến để đưa e tấm bảng trưởng phòng và quà tặng."

Đích thân phó tổng sao? Tôi đúng là không dám nghĩ mà.

"Dạ, em cảm ơn "

Tôi vừa nói xong thì cánh cửa lại được mở, bước từ ngoài vào 1 chàng thanh niên với khuân mặt trắng hồng tôi đã ngửi thấy mùi hoa tuy líp từ người anh ta rồi. Dáng người cao cao rất cân đối, đi sau là 2 người mặc áo sơ mi đen trông nghiêm túc vô cùng

"Giới thiệu với mọi người, đây là phó tổng giám đốc của công ty chúng ta Phạm Quốc Thiên"

Nghe tên hay quá, rồi chị thư ký chỉ tay về phía tôi

"Dạ thưa phó tổng, đây là chủ nhân của bản thiết kế đó ạ"

Tôi khẽ run run, anh ấy nhìn tôi rồi bất ngờ nở nụ cười mê hoặc

"Chào em, Tôi đã xem qua bản vẽ của em rồi... Em có biết Gabrielle Bonheur Chanel không?...Bà là 1 nhà thiết kế xuất sắc của nước pháp và được vinh danh là người quan trọng nhất trên tạp chí Time 100 .chiếc váy e phác giống như 1 bản vẽ của "coco" Chanel vậy. Tôi đánh giá rất cao ở ý tưởng của em "

Đúng là phó tổng có khác triết lý thật sâu xa, tại sao vẫn còn tồn tại những người vừa đẹp trai vừa tài giỏi như vậy nhỉ

"Dạ, em có biết 1 chút ạ"

Tôi ngại ngùng

"Được rồi, đây là quà của công ty tặng trưởng phòng mẫu mới "

Anh ấy lấy từ tay tên mặc áo sơ mi đen đằng sau đưa cho tôi 1 tấm thủy tinh trên đó khắc

*Trưởng phòng_ Vũ Hà Chi"

và 1 chiếc phòng bì

"Dạ, cảm ơn phó tổng "

Lại nụ đó để đáp lại tôi. Đừng cười nữa tôi sắp ngục luôn đến nới rồi .

_Ngày làm việc trôi qua khá nhanh, Bảo Trà đưa tôi về nhà

"Ủa Hà chi! Nhà cậu lại mua thêm ôtô hả, mà không phải cậu nói Ba mẹ cậu đi du lịch rồi sao?"

Con nhỏ này đang nói gì vậy, tôi đưa mắt theo ánh mắt của cậu ấy. Oái, trước cổng nhà tôi có chiếc ô tô màu đen..nhìn quen quen

"Ôi là hot boy? Hot boy đến gặp Hà Chi nhà chúng tôi ạ?"

Tôi nổi da gà trước câu nói của Bảo Trà, đứng trước mặt tôi không ai khác Nguyễn Thiên Dương. Khoan đã sao cậu ta biết nhà tôi vậy? Chẳng lẽ cậu ta theo dõi tôi? Hừ cái tên này

"Sao...sao cậu lại ở đây? "

Lần nào gặp hắn tôi cũng bị mất bình tĩnh,

Cậu ta nhìn tôi rồi quay sang nhìn Bảo Trà với vẻ ngạc nhiên

"Cậu biết tôi?"

Giám phớt lờ lời nói của mình cái tên này

"Đương nhiên rồi, hôm cậu đụng trúng Hà chi tôi cũng ở đó mà. Tôi thần tượng cậu lắm đó, cậu như minh tinh vậy"

Bó tay cái con bé này không biết giữ thể diện chút nào .

"Tôi có chuyện muốn..."

cậu ta chưa kịp nói hết thì

" ok ok, tôi biết mà (cười) cậu cứ tâm sự với Hà Chi nhà chúng tôi đi tôi về trước đây. À mà lần sau phải cho tôi chụp ảnh cùng cậu đấy nhé"

Tôi tức là không thể bịt chặt cái miệng như vòi phun của Bảo Trà lại, thật là mất mặt mà. Còn lại mình tôi và Thiên Dương

"Mai là ngày đi khám chân"

Trời! Cậu ta đến đây để nói câu đó sao?

"Sao cậu biết nhà tôi?"

"Trên thẻ"

Tôi nhớ lại, đúng rồi tôi sợ khi làm mất thẻ không tìm lại được nên đã viết địa chỉ nhà vào đó. Nhưng cậu ta mới chỉ nhìn lướt qua thôi đã nhớ được rồi sao?

"Ừ tôi biết rồi, mà tôi và cậu cứ đứng ngoài cổng như vậy e rằng không tiện lắm,có gì vào nhà nói chuyện "

Nhân tiện Ba Mẹ tôi đi vắng haha

"Sáng mai tôi sẽ đến. 7h25phút"

Rồi cậu ta vào xe đi luôn cái thằng cha này, ra lệnh cái gì chứ! Mà sao phải 7h25? 7h30 cho tròn không thích hơn sao. Mai tôi sẽ ngủ tới 8, 9h cho coi