Nam thần quốc dân là nữ sinh: Chiến thiếu kìm chế sủng.

chương 20: Tức giận.

Chiến Lâm Dạ duỗi tay đem tay Dạ Bạch giơ lên.

" Tay cũng bị thương thành như vậy còn dám nói khong có đánh nhau?"

Duỗi tay chạm vào tay Dạ Bạch, Chiến Lâm Dạ hơi ngẩn ra, mềm mại giống như không xương, đốt ngón tay rõ ràng, trắng nõn. Mà trên xương đốt tay có dấu vết đỏ rõ ràng là bị thương.

Dạ Bạch liếc mắt nhìn Chiến Lâm Dạ một cái, dùng sức, muốn đem tay mình rụt lại nhưng Chiến Lâm Dạ lại giữ lấy, không thể đông đậy.

" Cái này?"

Nếu không phải Chiến Lâm Dạ nhắc tói Chiến Dịch quả thực không chú ý tới vết thương trên tay Dạ Bạch.

" Huynh đệ, cậu cũng đánh nhau à?" Chiến Dịch có chút kinh ngạc hỏi một câu.

" Không có."

Vừa rồi đều tẩy trắng sạch sẽ như vậy, lúc này sao cô có thể thừa nhận.

Nghe Chiến Dịch cùng Dạ Bạch nói chuyện Chiến Lâm Dạ cũng hiểu ra một chút sự tình. Chiến Dịch không phải đang bao che Dạ Bạch mà là quả thực không biết Dạ Bạch đánh nhau.

Vậy Chiến Dịch đánh nhau với ai?

Chiến Lâm Dạ đảo mắt quanh một vòng nhìn tới đám học sinh vân xddang bị dạy dỗ kia, bộ dạng thực vô cùng thảm, không một ai không bị đánh chỉ là nặng hay nhẹ thôi. Cho nên, là anh hiểu lầm?

" Buông ra." Dạ Bạch nói, giọng điệu còn mang theo cảm giác đang nghiến răng nghiến lợi.

Làm rõ ràng chuyện này, Chiến Lâm Dạ cũng không có lý do gì giữ tay Dạ Bạch nữa, chỉ có thể buông ra nhưng không biết vì sao trong lòng lại có chút cảm giác vắng vẻ.

Dạ Bạch thu tay mình lại, tay kia bao lên vết thươn xoa xoa, trừng mắt nhìn Chiến Lâm Dạ một cái rồi cho tay vào túi quần, rõ ràng có chút chột dạ vội vàng muốn che dấu.

" Sao lại thế này?" Chiến Lâm Dạ không phải không nhìn thấy động tác nhỏ của Dạ Bạch, cũng biết Dạ Bạch đang muốn che dấu cái gì. Vừa rồi thẹn quá hóa giận, anh cũng không phải không biết. Tiểu gia hỏa này không phải dễ trêu chọc như vậy. Không cẩn thận liền tức giận, vẫn là nên xử lý một chút.

" Chiến thiếu, hôm nay Dịch thiếu cùng các em học sinh bên này đánh nhau." Bởi vì ngay từ đầu tình huống gì, giáo viên chủ nhiệm cũng hỏi rõ ràng rồi. Tuy rằng lúc sau Chiến thiếu có phát hiện thêm cái gì nhưng đều không chứng minh được Dạ Bạch từng tham gia đánh nhau, nên cũng chả nói nên điều gì.

" Em học sinh này lúc đó đứng xem gần nhất, biết được nhiều nhất cho nên để em ý cùng ngài nói lại một chút sự tình ạ."

Chiến Lâm Dạ quang minh chính đại nhìn về phía Dạ Bạch mới biết vừa rồi không ai nói dối hết. Mà Dạ Bạch cũng không phải vì đánh nhau nên mới bị goi vào đây.

" Dạ Bạch, em cùng Chiến thiếu nói một chút." Giáo viên chủ nhiện nhìn về phía Dạ Bạch nói.

Nếu là vài phút trước Dạ Bạch có lẽ sẽ còn tử tế thuận lại một ít việc nhưng tại Chiến Lâm Dạ thiếu chút nữa vạch trần cô nên cô hoàn toàn không có ý muốn cùng anh ta nói chuyện.

" Đánh nhau thôi mà có gì để kể? Nói đi nói lại cũng chỉ là đánh nhau thôi."

" Dù có hỏi đẫ xảy ra chuyện gì? Ai ra tay trước hì thế nào? Nói rồi thì sẽ miễn xử phạt sao?"

Dạ Bạch ngước nhìn Chiến Lâm Dạ lạnh mặt, ngữ khí không phải rất tốt, một hơi đem suy nghĩ của mình nói ra:" Nếu như không thể thì cứ như vậy trực tiếp xử lý đi."

Lời nói của Dạ Bạch đơn giản nhưng thô bạo, nghĩ lại cũng rất có đạo lý.

" Nếu thực sự muốn nói đã xảy ra chuyện gì thì nhìn thôi cũng không thấy sao? Người ta người đông thế mạnh, ai lại ngu ngốc rảnh rỗi không có việc gì làm một mình đi đánh nhau với một đám chứ."

Mặc dù Dạ Bạch có thể một mình chấp cả đám nhưng cũng không phải cô động thủ trước. Cô cũng có nhân chứng, nhưng mà...