Nam thần quốc dân là nữ sinh: Chiến thiếu kìm chế sủng.

chương 21: Căn bản không dám làm loạn.

Nhưng mà, Dạ Bạch cũng không hơi đâu tự đi tìm phiền toái cho mình. Vốn dĩ ngay từ đầu mấy người đó cũng chỉ là nhân chứng chứng minh cô là đang phòng bị chính đáng. Ai ngờ từ đâu xuất hiện một Chiến Dịch thay cô nhận hết tội danh rồi, vậy nên Dạ Bạch còn gì để nói đây? Cô không nhất thiết phải tự đi đào hố mình.

Hơn nữa, mặc kệ La Kỳ San bên kia có phải chịu hình phạt như nào, bên này thấy thái độ của giáo viên chủ nhiệm với Chiến Lâm Dạ liền biết Chiến Dịch cũng không bị phạt quá nặng, bất quá chỉ là nhắc nhở mà thôi. Cho nên cũng không cần bận tâm làm gì.

" Nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, còn cần mời phụ huynh có thấy mệt không cơ chứ?"

Dạ Bạch hiện tại đang vô cùng không có kiên nhẫn bởi vì cô đang rất khó chịu, nếu không mời phụ huynh thì cũng không có nhiều chuyện như vậy.

" Ừm, nên xử phạt thì xử phạt, em chính là tự làm tự chịu."

Chiến Dịch thái độ nhận lỗi vô cùng tốt chủ yếu là do Chiến Lâm Dạ ở đây đi, cậu ta căn bản không dám làm loạn. Hơn nữa xử phạt xác định cũng không quá đáng cũng bởi vì chú ba cậu ở chỗ này. Nếu thực sự xảy ra chuyện này một lần nữa, cậu nhất định vẫn sẽ chọn đánh nhau.

Chiến Lâm Dạ nghe ra lời Dạ Bạch đang không vui cùng tức giận, ngay từ đầu đã bất đồng. Cho nên là anh chọ Dạ Bạch không vui sao?

" Nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó đi, đúng là không có gì đáng nói."

Chiến Lâm Dạ không cảm xúc nói theo Dạ Bạch. Anh biết tiểu gia hỏa này đang tức giận, nếu còn dây dưa không rõ, khả năng là sẽ bùng nổ đi.

" Vâng vâng, Chiến thiếu yên tâm, phía trường học nhất định công tư phân minh xử lý chuyện này."

Có mấy lời này của Chiến Lâm Dạ, giáo viên chủ nhiệm cũng không còn cấm kỵ gì nữa lập tức đi xử lý ổn thỏa.

" Em trở về lớp."

Nếu đã xong chuyện, Dạ Bạch cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây làm gì. Dạ Bạch từ trước đến nay đều thích làm theo ý mình, cũng không chào hỏi ai, lướt qua người Chiến Lâm Dạ lạnh lùng hừ một tiếng. Đi tới kỉa liền tạm dừng một chút, cười lạnh:" Nếu muốn chết, có thể tới tìm tôi phiền toái, tôi sẵn sàng tiép đãi."

Dạ Bạch nói xong liếc nhìn La Kỳ San cùng đám đàn em còn đang run bần bật. Dạ Bạch nói chuyện thanh âm không lớn, vừa văn để cho La Kỳ San cùng đám học sinh kia nghe được. Bất quá, Chiến Lâm Dạ đứng tương đói gần cũng có thể nghe thấy. Quả nhiên là Dạ Bạch đnahs nhau, chỉ là không pahir cùng Chiến Dịch đánh nhau mà là cùng đám người này. Mà thằng cháu ngu ngốc nhà anh vừa vặn tới đúng thời điểm liền nhận hết tội danh, đúng không? Chiến Lâm Dạ xem ra đã hiểu hết câu chuyện, tiểu gia hỏa này đúng thật lợi hại. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nội tâm có bao nhiêu đen tối, ai cũng khong rõ ràng.

" Cứ như vậy đi."

Thấy Dạ Bạch đi rồi, Chiến Lâm Dạ cũng lưu lại ột câu rồi rời đi.

Chiến Dịch:???

Chú ba, người có biết cháu trai của người còn ở đâu không? Lúc đi có thể thuận tiện đem người cháu này xách đi cùng có được không?

Chiến Lâm Dạ tới xử lý chuyện Chiến Dịch vậy mà lực chú ý đều bị Dạ Bạch mang đi rồi. Gặp quỷ sao? Từ ngày đó gặp mặt, anh cũng không đi tra thân phận bối cảnh của Dạ Bạch, hôm nay gặp mặt cũng là ngẫu nhiên. Nếu đã gặp lại, anh cũng sẽ không muốn để Dạ Bạch chạy thêm lần nữa.

Dạ Bạch nghĩ tới khai giảng cũng tới trễ hơn nửa thời gian rồi, đơn giản cũng chr còn gì nữa liền thôi không cần tham gia vậy.

Phía cổng trường ra vào vô cùng nghiêm khắc, Dạ Bạch nghĩ tới việc đứng đó nghe giáo viên nói cũng muốn phát ngốc liền dứt khoát xoay người đi tới hướng khác.