Giữa trưa trở lại Bình Nhạc uyển, Kim Nam Tuấn cùng Thạc Trân đồng thời dùng ngọ thiện. Kim Nam Tuấn không ngừng uy đồ ăn cho Thạc Trân, thẳng đến khi Thạc Trân rốt cuộc ăn không vô , mới dừng tay. Kim Nam Tuấn muốn đem bảo bối dưỡng béo một chút. Một hai năm này giúp bảo bối bồi dưỡng thân thể, sau đó có thể ăn một ngụm (^_^). Nghĩ đến ngày đó, hắn liền tâm viên ý mã. Về sau hắn còn muốn cùng Thạc Trân dựng dục hài tử, thân thể của Thạc Trân mà tốt thì tương lai cũng có thể an toàn một ít.
Dùng xong cơm trưa, Kim Nam Tuấn lôi kéo Thạc Trân đi ngự hoa viên vận động tiêu thực. Kim Nam Tuấn biết Thạc Trân đã đến trong cung được hai năm , nhưng lại không có tới ngự hoa viên. Quy củ trong cung nghiêm khắc, không cho phép cung nhân đi loạn, có cung nhân vào cung mười mấy năm cũng chưa từng đi ra khỏi cung điện mà mình ở.
Kim Nam Tuấn mang theo Thạc Trân ngắm nhìn cảnh trí trong ngự hoa viên, Thạc Trân có vẻ thực hưng phấn và vui vẻ, dọc theo đường đi cứ đông nhìn tây nhìn. Kim Nam Tuấn nhìn Thạc Trân cao hứng như thế,nói:
"Chờ mùa xuân năm sau, cảnh sắc nơi này còn đẹp hơn, có rất nhiều loại hoa cỏ hiếm quý khoe sắc, sắc màu rực rỡ."
"Ân, ân! Thật sự thật xinh đẹp... Nha! Bên này còn có một cái tiểu đình tử nữa!" Thạc Trân chỉ vào cách đó không xa, một cái chòi nghỉ mát nói.
Kim Nam Tuấn nhìn cái đình kia, dừng cước bộ. Đây là địa phương đời trước hắn lần đầu tiên gặp Thạc Trân. Ở kiếp trước, hắn từng vô số lần đến chỗ này mà hồi ức. Kim Nam Tuấn nhìn Thạc Trân chạy đến cái đình, sau đó quay đầu nói với hắn:
"Thái tử điện hạ, chúng ta vào trong đình ngồi một chút đi."
Kim Nam Tuấn nhìn bộ dáng Thạc Trân cười nhạt, trong lòng một trận hoảng hốt. Kim Nam Tuấn bước nhanh vào trong đình, đem Thạc Trân ôm lấy, hôn y thật sâu, thẳng đến khi Thạc Trân thở không nổi mới buông y ra. Thạc Trân cảm thấy cái hôn vừa rồi cùng ngày xưa bất đồng, hắn giống như có thể cảm giác được Thái tử điện hạ bất an. Nhìn trong ánh mắt của Thái tử điện hạ có một chút gì đó khiến hắn không hiểu được, việc này khiến cho hắn cảm thấy rầu rĩ .
"Tướng công..." Thạc Trân đem đầu chôn ở trước ngực Thái tử điện hạ, nhẹ nhàng gọi .
Thanh âm Thạc Trân gọi tuy rằng rất nhẹ, nhưng Kim Nam Tuấn vẫn nghe thấy , tâm tình nháy mắt thư sướng. Kim Nam Tuấn dắt Thạc Trân đi ra khỏi đình:
"Bảo bối chúng ta trở về ngủ trưa trong chốc lát..."
"Hảo."
Thạc Trân đã dưỡng thành thói quen ngủ trưa, nên khi Thái tử điện hạ vừa nói hắn liền cảm thấy có chút mệt nhọc.
Sau khi trở lại Bình Nhạc uyển, Kim Nam Tuấn cho Thạc Trân uống một ly sữa bò, tiếp theo ôm y cùng tiến lên giường ngủ trưa. Chỉ chốc lát sau, hô hấp của Thạc Trân đã đều đều. Kim Nam Tuấn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có ngủ. Ôm người yêu cùng nhau nghỉ tạm, Kim Nam Tuấn tham luyến mà nhìn dung nhan ngủ say của Thạc Trân, trong lòng dị thường thỏa mãn. Kim Nam Tuấn nhìn một hồi lâu, mới lặng lẽ đứng dậy đi thư phòng xử lý sự vụ.
Hai ngày này Kim Nam Tuấn đang xem xét sổ sách về lũ mùa xuân ở Lạc hà. Lũ mùa xuân xưng là lũ xuân, thường xảy ra từ những con sông ở Lạc thành, Lịch thành, Hồ Châu trong Kim đế quốc, *Giang Châu chờ khúc sông*, vào tháng hai tháng ba mùa xuân, bởi vì băng tan mà hình thành hồng thủy. Khi dòng nước này chảy xuống hạ du, vào đúng mùa hoa đào nở rộ, nên gọi là lũ mùa xuân.
Thời điểm mùa xuân, khắp núi khắp nơi hoa cây đào núi nở rộ, băng trên sông tan rã, có khi nối thành một mảnh ở vài khúc sông, như cự long hiên lãng. Lúc này dân chúng ở hạ du chính là ngập đầu trong tai ương, rất nhiều dân chúng sẽ trôi dạt khắp nơi. Tuy rằng hàng năm triều đình đều sẽ trùng tu đê đập, nhưng để chống lại hồng thủy thì hiệu quả trước mặt là quá nhỏ.
Kim Nam Tuấn chuẩn bị phê chuẩn xây dựng mấy đoạn đê đập trong năm nay, phân lưu con sông, tưới đồng ruộng, bên cạnh đó còn mở ra hai cái kênh đào, như vậy sẽ giảm bớt lực cản, còn có thể thuận lợi cho vận chuyển đường thủy.
Đời trước Kim Nam Tuấn cũng làm như vậy , nhưng là sau khi hắn chấp chính được mười mấy năm. Ở đời trước, chủ ý này là do công bộ thị lang Mang Hằng đề xuất, người này đối với các công trình thuỷ lợi rất có thiên phú kiến giải, chính hắn cũng rất thưởng thức. Đáng tiếc, tuy rằng lúc Mang Hằng còn trẻ thì đã có ý tưởng, nhưng công bộ thượng thư lúc ấy là người tương đối bảo thủ, nên không tiếp thu. Mang Hằng đầy ngập khát vọng không được thực hiện, nhưng hắn không buông tha, mà càng cẩn thận nghiên cứu tình huống của các khúc sông hay gây lũ, tìm kiếm địa phương thích hợp nhất để đấp đập, phân lưu. Rốt cục sau khi Mang Hằng thăng chức lên công bộ thị lang, liền trình tấu lên Hoàng Thượng. Sau khi Kim Nam Tuấn chuẩn tấu, cuối cùng sau ba năm mới hoàn thành công trình. Sau khi công trình hoàn thành, bách tính không còn bị lũ mùa xuân uy hiếp, mà hai đại kênh đào mới mở càng ảnh hưởng sâu xa đối với Kim đế quốc. Ý nghĩa vận chuyển đường thủy của hai con kênh đào lộ thì không cần phải nói, thậm chí cuộc sống hai bên bờ sông ngày càng là phồn vinh náo nhiệt không thôi.
Kiếp này, Kim Nam Tuấn muốn hoàn thành việc này trước tiên, việc này không chỉ đối với dân chúng chung quanh Lạc hà hữu ích, càng có tác dụng mấu chốt giúp hắn đối phó với Lịch vương.
Viết xong tấu chương, Kim Nam Tuấn chuẩn bị ngày mai lại cùng tâm phúc của hắn thương nghị một chút chi tiết. Nghĩ đến bảo bối của hắn chắc là đã tỉnh, Kim Nam Tuấn đứng dậy trở về.
Thời điểm Kim Nam Tuấn trở lại Bình Nhạc uyển, Thạc Trân mới vừa thức dậy, đang dùng điểm tâm nhẹ thì nhìn thấy Thái tử điện hạ tới:
"Thái tử điện hạ không ngủ trưa nha?"
Thạc Trân tỉnh lại không nhìn thấy Thái tử điện hạ, có chút mất mát. Nghe Thư Nhã nói Thái tử điện hạ đi thư phòng, nên không thể quấy rầy.
"Ngủ trong chốc lát, ta không có thói quen ngủ trưa. Bất quá về sau sẽ chậm rãi dưỡng thành ."
Kim Nam Tuấn lôi kéo tay Thạc Trân, đem một nửa điểm tâm trên tay y ăn vào trong miệng, còn liếm liếm đầu ngón tay của y. Thạc Trân bị động tác của Kim Nam Tuấn làm cho ngại ngùng:
"Nơi này còn có...toàn cho ngài ăn." Nói xong đem chén đĩa đưa đến trước mặt Thái tử điện hạ.Kim Nam Tuấn nhướng mày:
"Trên tay bảo bối ăn càng ngon hơn."
Trong phòng khách còn có Thư Nhã ,Thư Cầm, Nguyên Phúc cùng Nguyên Khánh nhìn thấy Thái tử điện hạ cư nhiên còn có bộ dạng này, trong lòng đều thực giật mình kinh ngạc. Này...đây là Thái tử điện hạ mà ngày thường luôn nghiêm túc trầm ổn, hỉ giận đều không thay đổi sắc mặt đó sao? Kim Nam Tuấn cũng không để ý tới biểu tình của các cung nhân, tiếp tục đùa Thạc Trân. Bình tĩnh lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Thạc Trân, buộc hắn uy điểm tâm cho mình. Sau khi ăn xong điểm tâm còn liếm sạch ngón tay của Thạc Trân. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạc Trân đã đỏ giống như bị nướng chín.
Là một lão nhân luôn đi theo bên cạnh Thái tử điện hạ, Nguyên Phúc đều cảm thấy Thái tử điện hạ thật sự là...hắn cũng không dám nghĩ ( biến thái ) a...Thư Cầm cũng nghĩ thầm trong lòng rằng Thái tử điện hạ thật đáng sợ, ánh mắt nhìn Kim tiểu chủ giống như là muốn đem tiểu chủ ăn vào trong bụng. Thư Cầm đột nhiên nhớ đến lời đồn rằng Thái tử điện hạ thích ăn thịt người, vô thức rùng mình một cái.
Kim Nam Tuấn lôi kéo Thạc Trân đi ra khỏi phòng khách, đi tới một tiểu thư phòng trong Bình Nhạc uyển:
"Đây là tiểu thư phòng của ngươi, thích không?"
"Ta ? Thư phòng của ta? Thật vậy chăng?"
Thạc Trân vui vẻ nhìn tiểu thư phòng được bố trí tinh xảo, trên giá sách còn có rất nhiều rất nhiều thư [sách], trên bàn có đầy đủ mọi thứ văn phòng tứ bảo.
"Thích! Rất thích !"
Thạc Trân cao hứng trả lời. Hắn từ nhỏ đã thích đọc sách học tập, bởi vì là song nhi nên không thể đi tư thục đọc sách. Hoàn hảo có đại ca dạy hắn biết chữ, cũng để cho hắn lật xem thư ở nhà . Trước khi tiến cung, đại ca có dạy thêm cho hắn một chút, hắn cũng học bằng cách nhớ ghi nhớ thêm một số kiến thức. Có được một thư phòng như vậy, Thạc Trân nằm mơ cũng không dám mơ đến.