Kim Chiêu Hồng không dám tin nhìn từ xa, Hoàng đế Kim Chiêu Thâm cùng Thái tử Kim Nam Tuấn, Nhị hoàng tử Kim Hãn Khải cùng một tốp binh lính đang từ từ tiến lại.
“Không có khả năng…Không có khả năng…” Ánh mắt Lịch vương nhìn về phía Tiết Qúy tràn ngập sát khí. “Là ngươi…có phải ngươi làm không….ngươi dám phản bội bổn vương…” Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Tiết Qúy đã sớm trở thành tro tàn từ lâu.
“Không có….thần không có…Lịch vương điện hạ….Thần…Thần rõ ràng nhận được tín hiệu của nhi tử….” Tiết Qúy cũng không biết vì sao chuyện lại thành thế này…
“Chỉ bằng nhiêu đó đã muốn tạo phản, quả thực không biết lượng sức mình.” Kim Chiêu Thâm không khách khí nói. “Lịch vương, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nếu làm chậm trễ giờ lành thực hiện tế thiên, tội của ngươi sẽ càng thêm nặng…”
Kim Nam Tuấn phẩy tay, ngay lặp tức xuất hiện một tốp cung thủ, tên trên tay đều hướng về phía Lịch vương…
“Bên ngoài còn có năm nghìn quân đang đợi ngươi. Lịch vương hoàng thúc, ngươi không trốn thoát được đâu.” Kim Nam Tuấn nhìn Kim Chiêu Hồng, nói.
“Ha ha ha, nghĩ muốn bắt bổn vương, không dễ vậy đâu!” Kim Chiêu Hồng đem người đứng gần mình nhất là Tiết Qúy đẩy về phía trước, còn bản thân xoay người dùng đao khống chế Tạ Trường Thanh đang đứng đầu nhóm quần thần.
Gã vừa mới chuyển động, tên trên tay cung thủ đều đồng loạt bắn ra, cắm đầy lên người Tiết Qúy.
“Ha ha ha…Các ngươi cứ tiếp tục bắn nữa đi…Để cho Tạ thừa tướng đây trở thành vị thừa tướng đầu tiên trong Kim triều trở thành con nhím…ha ha ha.”
“Buông thừa tướng ra, ít nhất trẫm còn cho ngươi toàn thây.” Kim Chiêu Thâm trầm giọng quát, nhất thời không ai dám cử động, mọi người ai cũng sốt ruột không thôi.
“Hoàng thượng….không cần để ý đến tính mạng của thần….” Tạ Trường Thanh bất chấp nguy hiểm giãy giụa nói.
“Đều tránh ra cho bổn vương, bằng không lão già này liền chết, mau ngoan ngoãn nhường đường.” Lịch vương đem bả đao đặt lên cổ Tạ Trường Thanh.
“Hảo….Trẫm để ngươi đi, nhưng không được tổn thương thừa tướng…” Kim Chiêu Thâm bất đắc dĩ nói. Ông tuy rằng không muốn để Lịch vương cứ như thế chạy thoát, nhưng lại không thể đem tính mạng của Tạ Trường Thanh ra đánh đổi, làm cho rét tâm nhóm thần tử được.
Nhóm người mà Kim Chiêu Hồng mang theo nhanh chóng tụ lại xung quanh gã, đem Kim Chiêu Hồng cùng Tạ Trường Thanh bảo hộ ở bên trong. Chậm rãi đi ra bên ngoài, Kim Chiêu Hồng thô bạo đem Tạ Trường Thanh kéo lên ngựa, kiêu ngạo nói. “Kim Chiêu Thâm ngươi sao có thể làm khó dễ bổn vương được…ha ha ha…”
Kim Nam Tuấn thấy vậy nhanh chóng mang kỵ binh đuổi theo. “Phụ hoàng trước cứ lo việc tế thiên, chuyện này giao cho nhi thần…”
“Đệ cũng đi…” Nhị hoàng tử Kim Hãn Khải cũng nhảy lên ngựa, hướng Kim Chiêu Hồng mà đuổi theo.
Khoái mã chạy hồi lâu, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng đám người Lịch vương. Lịch vương thấy vậy liền đem Tạ Trường Thanh nhanh chóng thảy xuống. Kim Chiêu Thâm thực chất không dám giết Tạ Trường Thanh. Tạ Trường Thanh ở trong triều rất có uy vọng, lại được các quan văn nể trọng, nếu giết Tạ Trường Thanh, chỉ sợ gã sẽ bị toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ chửi bới.
Nhóm người Kim Nam Tuấn không thể không giảm lại tốc độ để cứu Tạ thừa tướng. Kim Hãn Khải không cam lòng nhìn bóng dáng của Lịch vương ngày càng xa dần, tay cầm cung giương lên. Chỉ nghe sưu một tiếng, trên lưng Kim Chiêu Hồng liền trúng một tiễn, xém chút nữa liền té khỏi ngựa. Gã không ngờ tên Nhị hoàng tử kia lại có thể bắn xa đến vậy, may mắn, mũi tên bắn không trúng chỗ nguy hiểm…
Kim Nam Tuấn tiến đến nâng Tạ Trường Thanh đứng dậy. “Thừa tướng, ngài đây không có việc gì đi?”
“Thái tử điện hạ, cựu thần không sao. Mọi người mau đuổi theo Lịch vương đi…” Tạ Trường Thanh bất quá chỉ có hơi kinh hách một chút, trên người trầy vài chỗ, ngoài ra đều không sao.
Kim Nam Tuấn phân phó một nhóm thị vệ tiến đến hộ tống thừa tướng trở về. Còn bản thân hắn thì cùng đệ đệ và một nhóm kỵ binh khác tiếp tục đuổi theo Lịch vương.
Dọc trên đường có vết máu, bọn họ ít nhất vẫn không mất dấu Lịch vương. Không dám dừng lại nghỉ lấy một khắc, bọn họ vẫn không ngừng ra sức truy đuổi. Khoảng cách ngày càng rút ngắn, Lịch vương đành ra lệnh cho đám tử sĩ chặn nhóm truy binh lại. Tuy kỵ binh Kim Nam Tuấn mang theo chiếm được thế thượng phong, rất nhanh liền tiêu diệt được nhóm tử sĩ nhưng vẫn tạo ra cơ hội cho Lịch vương một lần nữa chạy thoát.
“Lịch vương bên người cũng không có bao nhiêu thuộc hạ, bất quá phương hướng gã chạy lại không phải Lịch thành mà là Kinh thành…” Kim Hãn Khải đuổi theo nãy giờ, quyết định nói ra sự nghi vấn trong lòng.
“Có thể Lịch vương đã cho người an bài sẵn….không thể để gã chạy đến Kinh thành…” Kim Nam Tuấn dự cảm bỗng thấy bất hảo…
“Tiếp tục đuổi theo…”
Trải qua một ngày một đêm truy sát, hai bên đều đã sức cùng lực kiệt. Lịch vương không nghĩ đến Kim Nam Tuấn có thể lợi hại đến vậy, có thể đem gã đuổi đến tận đây. Làm hại gã đến thời gian nghỉ ngơi cùng hồi sức đều không có, tử sĩ bên người cũng ngày càng ít. Đoàn người Kim Chiêu Hồng vừa đói vừa khát, nhưng tín niệm trong lòng khiến Kim Chiêu Hồng vẫn quyết không chịu đầu hàng. Gã vẫn còn một con át chủ bài, chỉ cần đến được Kinh thành, có thể tụ hộp cùng nhóm tử sĩ kia, gã liền có thể một lần nữa quật khởi…
Một thị vệ bên người Lịch vương nhanh chóng chạy đến giúp gã xuống ngựa. “Lịch vương điện hạ ngài trước nghỉ ngơi, nhân lúc trời tối để thuộc hạ giúp ngài tìm chút thức ăn nước uống…”
Lịch vương gật đầu, phẩy tay ra lệnh cho tử sĩ giúp gã băng bó vết thương. Trên lưng bị trúng một tên, tuy không nặng nhưng lại mất máu quá nhiều, làm cả người gã hư nhuyễn không ít. “Tìm cho bổn vương chút nước, lại tiếp tục lên đường….đến được Từ Vân tự rồi tính sau.”
“Vâng.”
Lịch vương quay sang hỏi tâm phúc của mình. “Ngươi nghĩ bên Tiết Tùng sẽ thành công sao?” Kim Chiêu Hồng hôm nay trải qua biến cố, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Lịch vương điện hạ xin cứ yên tâm, ngài đã ban cho Tiết Tùng mười tử sĩ được chọn lựa cẩn thận, lại cho hắn nhiều vàng bạc để thu mua cao thủ giang hồ, còn vận dụng thêm vây cánh mà Thái hậu nương nương để lại cho người. Nhất định mọi việc sẽ thành công…” Chuyện tới giờ trong lòng gã cũng không dám xác định gì, chỉ đành lên tiếng an ủi Lịch vương.
Đợi một hồi vẫn không thấy thị vệ mang nước về, Lịch vương mới phát giác xung quanh có nguy hiểm. “Không tốt, mau đi thôi…”
Nhóm người Lịch vương vừa mới lên ngựa chạy được một đoạn thì nghe phía sau truyền đến tiếp vó ngựa dồn dập, Thái tử Kim Nam Tuấn đã đem theo binh đuổi tới.
Kim Nam Tuấn đem theo kỵ binh đuổi ngày đuổi đêm, trong đầu chỉ có một ý niệm, ngăn chặn Lịch vương, không để gã bước vào Kinh thành nửa bước. Chạy một ngày một đêm, dù tướng sĩ Kim Nam Tuấn mang theo là tinh anh trong cả thẩy tinh anh cũng bắt đầu đuối sức.
Trong một ngày một đêm này, bọn họ chỉ dừng lại đúng một lần. Khi đó Kim Nam Tuấn hạ lệnh giết một chiến mã, lấy máu nó uống để hồi lại sức. Kim Hãn Khải thấy vậy quả thực khâm phục ca ca không thôi, bản thân hắn cũng đã chống đỡ không được, nhưng cũng chỉ còn nước cắn răng nhịn xuống.
Kim Nam Tuấn đuổi kịp đám người Lịch vương, tự bản thân xông pha dẫn đầu. “Lịch vương hoàng thúc, ngươi không trốn được đâu…”
Lịch vương Kim Chiêu Hồng bên người chỉ còn không quá ba mươi thủ hạ, căn bản không phải đối thủ của nhóm truy binh, rất nhanh liền bị vây vào thế bí.
Kim Chiêu Hồng nhìn một đám tử sĩ lần lượt ngã xuống, bỗng dưng ngửa mặt lên cười. “Kim Nam Tuấn ngươi đừng nghĩ đắc ý quá sớm, ngươi nghĩ bổn vương không có chuẩn bị trước sao? Chỉ qua nửa canh giờ nữa thôi, thuộc hạ của bổn vương không thấy được bổn vương, Hoàng hậu nàng trong Kinh thành cũng đừng mong sống sót…”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi đem mẫu hậu của ta làm sao?” Kim Hãn Khải nghe vậy liền khẩn trương rống to.
“Ha ha, sáng hôm nay Tiết Tùng đã dẫn theo một nhóm tử sĩ lẻn vào hậu cung. Hoàng hậu cùng các phi tần của phụ hoàng ngươi, nga ha ha ha….còn thêm tên tân sủng gì đó của Thái tử, không chừng đều đã nằm trọn trong tay của bổn vương. Nếu bổn vương không đúng lúc xuất hiện ở nơi hẹn, thì đó chính là lúc chết của bọn họ.” Kim Chiêu Hồng đắc ý nói.
Kim Chiêu Hồng từ sớm đã chuẩn bị con đường thứ hai, nếu thất bại, ít nhất gã còn có đường lui. Gã cố ý đem chuyện Tiết Thải Dụ và mình hợp tác nói với Tiết Tùng, khiến Tiết Tùng choáng váng không thôi, lão không dám tin trưởng nữ nhà mình lại lớn gan như vậy. Việc đến nước này, lão cũng chỉ có thể đi theo Lịch vương. Kim Chiêu Hồng đã hứa với lão, đợi đại sự thành công, liền phong cho muội muội của Tiết Thải Dụ trở thành quý phi, cũng sẽ vì Tiết gia thăng quan tấn tước.
Tiết Tùng theo an bài của Lịch vương, lẻn vào hậu cung. Mục tiêu là bắt trọn hoàng tử, Hoàng hậu cùng hậu cung phi tần. Đem bọn họ đến nơi hội hợp với Lịch vương, như vậy, nếu Lịch vương thất bại thì liền đem họ ra áp chế, khiến Lịch vương có thể an toàn trở về Lịch thành. Còn nếu thành công, nhóm hoàng tử cùng phi tần này trước sau cũng phải chết…
Nhưng Kim Chiêu Hồng không ngờ đến lần tế thiên này, Hoàng đế lại dẫn theo toàn bộ hoàng tử của mình. Bất quá cũng không sao, chỉ cần nắm được Hoàng hậu cùng hai ba vị phi tần liền xong. Nhóm phi tần gã chọn địa vị của nhà mẹ đều thuộc tiền triều, nếu Kim Chiêu Thâm vẫn không để ý đến tính mạng của các nàng mà ép gã vào đường chết, như vậy bản thân Hoàng đế cũng không thể biện minh được gì trước triều đình. Chỉ cần có đạo bùa hộ mệnh này, gã liền không sợ Kim Chiêu Thâm dồn ép gã mà có thể ở trong Lịch thành bồi dưỡng lại thế lực, nghỉ ngơi lấy sức.
“Kim Nam Tuấn, ngươi dám không để ý an nguy của mẫu hậu mình sao? Ha ha, nếu các ngươi không để bổn vương đi, liền sẽ có rất nhiều người chôn cùng đó…” Kim Chiêu Hồng nhìn thấy đám người Kim Nam Tuấn còn đang sững sờ, liền cùng đám tử sĩ nhanh chóng rời đi.
“Hoàng huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ? Mẫu hậu…” Kim Hãn Khải không cam lòng quay sang hỏi ca ca, đồng thời hắn cũng lo lắng an nguy của mẫu hậu nhà mình.
“Ta đã phái người đi theo dõi bọn chúng, bọn chúng cưỡi ngựa chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết trên đường. Cần phải tìm được địa điểm bọn chúng hội họp, không cần kinh động trước khi điều tra rõ ràng.” Kim Nam Tuấn nói với đệ đệ. “Thả tín hiệu báo với phụ hoàng, để ngài lệnh đại quân tiến đến nơi hội họp, một lưới bắt hết bọn chúng.”
“Vâng, đệ hiểu được. Nhất định không thể buông tha gã, nếu mẫu hậu xảy ra chuyện gì, đệ thề, nhất định sẽ đem gã thiên đao vạn quả…” Kim Hãn Khải tức giận vô cùng.
Kim Nam Tuấn phân phó một thị vệ leo lên ngọn cây, nhìn về phía Kinh thành xa xa. “Hồi Thái tử điện hạ, phía trên Hoành thành đang bốc lên từng trận khói đen…”
Kim Nam Tuấn nghe xong liền cảm thấy căng thẳng, quai bảo của hắn…
Kim Nam Tuấn quyết đoán ra lệnh. “Ta sẽ mang một nửa binh lính trở về Kinh thành. Lời Lịch vương nói chưa hẳn là thật, trong cung cấm quân phần lớn, muốn tấn công cũng không dễ dàng gì. Ta muốn đích thân trở về xem sao…”
Kim Nam Tuấn quay sang nói với đệ đệ. “Theo như lời Lịch vương nói thời gian tụ hợp là nửa canh giờ, có nghĩa là nơi đó cách đây cũng không xa, ta có thể cử người tìm kiếm các vùng phụ cận xung quanh Kinh thành. Ta hồi cung xem, nếu nhóm người mẫu hậu đều bình an liền gửi tín hiệu sang cho đệ.” Kim Nam Tuấn còn cẩn thận dặn dò đệ đệ không cần lỗ mãng làm việc, điều tra rõ nơi ẩn thân của Lịch vương, chờ đại quân đến rồi mới bắt đầu hành động.
Kim Nam Tuấn mang theo một tiểu đội hướng Kinh thành chạy không ngừng, chỉ mong quai bảo của hắn vẫn bình an….hắn thực không thể chịu đựng một lần nữa mất đi y…
Lịch vương Kim Chiêu Hồng một thân chật vật cùng mười thủ hạ của mình chạy đến Từ Vân tự. Mẫu hậu gã sinh thời từng đến đây thắp hương, trụ trì nơi đây cũng từng chịu ân huệ của mẫu hậu gã. Từ Vân tự trong kinh thành từ khi mẫu hậu gã qua đời cũng không còn hưng thịnh, nhang khói cũng bớt dần, nơi này liền trở thành trú điểm bí mật của gã. Lần nào gã tiến vào Kinh thành đều ở tại nơi này.
Trụ trì từ bên trong bước ra thấy Lịch vương toàn thân dính máu. “Lịch vương điện hạ…Lịch vương điện hạ…ngài…ngài không sao chứ?”
“Tiết Tùng bọn họ sao rồi?” Kim Chiêu Hồng nắm lấy vai trụ trì, hỏi.
“Lão nạp ở tại đây đợi hơn một ngày một đêm mà vẫn không thấy nhóm người Tiết đại nhân,….sợ là…” Trụ trì nói.
Kim Chiêu Hồng vừa nghe xong khí huyết không khỏi dâng cao, tay che ngực, không nhịn được phun ra một ngụm máu. “Như thế nào…Như thế nào có thể! Tiết Tùng quả là một tên phế vật!!”
“Lịch vương điện hạ…” Trụ trì nhanh chóng chạy đến đỡ Lịch vương.
Lịch vương ở trong đầu không ngừng nghĩ cách thoát thân, gã không muốn chết, gã không cam lòng….
Lúc này, một tiểu hòa thượng bỗng chạy đến báo. “Không tốt rồi, không tốt rồi. Xung quanh Từ Vân tự đều có đại quân bao vây, bên ngoài đã có hơn ngàn người, binh lính từ xa không ngừng kéo đến ngày càng nhiều…”
Kim Chiêu Hồng trước mắt tối sầm, đây là trời muốn gã chết hay sao….