Thạc Trân bên này đã muốn bắt đầu một ngày mới. Tựa như thường ngày, việc y trước hết phải làm chính là đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Lúc Thạc Trân đến thì vẫn còn sớm, y lúc nào cũng là người đến đây đầu tiên. Đợi một lúc sau, hậu cung phi tần cũng lần lượt đến, dần dần, Thạc Trân cũng liền cùng các nàng quen biết.
Đợi Hoàng hậu nương nương đến, Thạc Trân và các phi tần bắt đầu hướng Hoàng hậu thỉnh an. Sau đó, Hoàng hậu sẽ bắt đầu xử lý vài chuyện ở hậu cung, tán gẫu với mọi người một chút về chuyện tế thiên, ba vị mẫu phi của ba hoàng tử được mang theo dự lễ tế cũng lấy điều đó làm điều tự hào. Thạc Trân ngồi ở hàng ghế thấp nhất yên lặng nghe họ nói chuyện.
Khi nghe đến việc nhóm người Thái tử điện hạ một ngày sẽ trở lại, Thạc Trân vui sướng không thôi, nhớ đến bóng dáng khi Thái tử rời đi, lòng y lại tưởng niệm không thôi,…Ban đêm không có cái ôm ấm áp của Thái tử khiến Thạc Trân trằn trọc mãi không ngủ được, cứ nhủ thầm, tướng công mau trở về đi a…
Được một lát, Hoàng hậu nương nương liền mở miệng tiễn khách sớm. “Nơi nào của ai thì người đó liền trở về đi…”
“Vâng.” Nhóm phi tần đứng lên hướng Hoàng hậu xin cáo lui.
Thạc Trân cũng đứng dậy, chuẩn bị cúi đầu lui ra.
“Thạc Trân, ngươi lưu lại đây…” Hoàng hậu gọi Thạc Trân.
Nhóm tần phi không ít người lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, vào đêm trừ tịch Thái tử mang theo Thạc Trân tham dự, còn cho y ngồi vào vị trí Thái tử phi, những chuyện này mọi người ai cũng xem ở trong mắt. Ai ngờ khi đó Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều không lên tiếng, cả một tiếng trách cứ cũng không có. Xem ra hôm nay Hoàng hậu dự định giáo huấn y đây.
Thạc Trân nghe vậy liền đứng lại, y mịt mờ nhìn đám phi tần, hoàn toàn không biết vì sao Hoàng hậu nương nương lại lưu y lại…
“Thạc Trân, đến gần bổn cung…” Hoàng hậu nói.
“Vâng.” Thạc Trân tiến lên phía trước, đứng trước mặt Hoàng hậu. “Hoàng hậu nương nương, người có chuyện gì cần phân phó?”
Hoàng hậu nhìn gương mặt Thạc Trân, đây quả là một đứa nhỏ đáng yêu. Nhìn đôi mắt trong suốt hồn nhiên của y, ai có thể không thích được cơ chứ, khó trách Thái tử có chút trầm mê trong đó. Mà cái quý nhất ở Kim tiểu thị đó chính là dù được Thái tử sủng ái vạn phần nhưng vẫn giữ được bản tính của mình, không kiêu ngạo siểm nịnh, không quên bổn phận của mình, quả thực rất đáng quý.
Hoàng hậu thở dài, đáng tiếc y lại là một song nhân…khả năng mang thai vẫn kém hơn nữ tử, đáng tiếc….
Hoàng hậu thái độ ôn hòa nói với Thạc Trân. “Thạc Trân, trừ lúc Thái tử mang ngươi đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an, ngày thường ngươi cũng không cần đến…”
Thạc Trân sửng sốt. “Hoàng hậu nương nương, Thạc Trân làm sai điều gì sao?”
Lúc này, Chu ma ma từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào. “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Li An điện cháy rồi…”
“Sao lại thế? Lửa cháy có lớn không?” Li An điện cách Vĩnh Thọ cung khá gần, nơi đó khi trước là dành cho phi tử của tiên hoàng ở, nay bọn họ đều mất cả rồi, không ai còn ở đó, sao tự nhiên lại cháy? Hoàng hậu trong lòng đầy nghi hoặc.
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, không biết vì sao Li An điện bỗng nhiên bốc cháy. Chắc là do thời tiết quá khô, lão nô đã cho người qua đó chữa lửa. Tin chắc rất nhanh lửa sẽ được dập tắt, không để nó lan sang Vĩnh Thọ cung.” Chu ma ma đáp lời.
“Nếu cần thì phái thêm thị vệ qua đó điều tra nguyên nhân gây cháy. Phải đem lửa dập hết toàn bộ…” Hoàng hậu phân phó Chu ma ma.
“Vâng.” Chu ma ma lui ra ngoài.
Hoàng hậu quay sang phía Thạc Trân. “Như đã nói, về sau ngươi không cần đến đây thỉnh an nữa, hiểu được?”
Thạc Trân vẫn có chút không hiểu, y cảm thấy việc mỗi buổi sáng đến thỉnh an mẫu hậu của Thái tử điện hạ là một chuyện rất bình thường, y cũng cảm nhận được Hoàng hậu nương nương đối với y có thiện ý, y đối với Hoàng hậu nương nương cũng thật cung kính. Thạc Trân mỗi ngày đều cố gắng đến đây thật sớm, mặc gió, mặc mưa, đều cố gắng….
Hoàng hậu hỏi Thạc Trân. “Khi ngươi đến đây thỉnh an, có bao giờ gặp Du thị cùng Tống thị hay không?”
Thạc Trân nghĩ một hồi liền trả lời. “Chưa từng thấy…” Y quả thực chưa từng thấy Du thị cùng Tống thị tiến đến Vĩnh Thọ cung lần nào, hiện tại nghĩ lại cảm thấy có chút kì lạ, các nàng sao lại không đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương cơ chứ?
“Thế mới đúng, theo quy củ thì thị thiếp của Thái tử không đủ tư cách đến thỉnh an bổn cung. Vì vậy ngươi mới không gặp được các nàng. Ngươi cũng thấy rồi đó, hằng ngày đến chỗ bổn cung thỉnh an chỉ khoảng mười người, phi tần của Hoàng thượng đâu chỉ có nhiêu đó. Chỉ có từ tần trở lên mới có thể hướng bổn cung thỉnh an…” Hoàng hậu nhìn Thạc Trân biểu tình đầy mất mác, đứa nhỏ này cũng quá thành thật rồi.
Hoàng hậu không tự giác dịu giọng lại. “Ngươi là một đứa nhỏ tốt, nhưng trong cung tất có quy củ trong cung, cấp độ cùng phẩm chất đã được đặt ra thì không thể phá bỏ. Như vậy đối với ngươi cùng Thái tử cũng không tốt chút nào, có khi nhóm Ngự sử sẽ lấy điều này để đặt điều này nọ cho Thái tử cũng nên.”
“Hoàng hậu nương nương, Thạc Trân hiểu được, Thạc Trân nhất định sẽ thực hiện tốt quy củ trong cung, không để Thái tử điện hạ phải phiền lòng…” Thạc Trân nhu thuận gật đầu.
Lúc này, Chu ma ma cùng trưởng thị vệ của Vĩnh Thọ cung từ bên ngoài chạy vào. “Hoàng hậu nương nương, không xong rồi, Tiết Tùng dẫn theo rất nhiều tặc nhân trốn vào hậu cung, hiện bọn chúng đang đánh đến Vĩnh Thọ cung. Đám cháy bên Li An điện cũng là do bọn chúng đốt hòng dẫn dụ nhóm thị vệ rời đi…”
“Tiết gia chết tiệt, đây là muốn tạo phản sao?” Hoàng hậu tức giận vô cùng. “Hiện tại Vĩnh Thọ cung có bao nhiêu thị vệ?”
Trưởng thị vệ nhanh chóng tiến lên trả lời. “Hồi Hoàng hậu nương nương, hiện tại Vĩnh Thọ cung còn khoảng hai mươi mấy thị vệ có thể ngăn bọn chúng một hồi, đám tặc nhân này có hơn trăm người, đều hướng Vĩnh Thọ cung mà chạy đến, thỉnh Hoàng hậu nương nương nhanh chóng có an bài.”
Hoàng hậu cũng từ cơn giận dần tỉnh táo lại. “Nhanh mang phượng lệnh của bổn cung đi tìm Thống lĩnh cấm quân, để hắn điều người đến đây.”
Hoàng hậu đem phượng lệnh giao cho trưởng thị vệ. “Nhanh đi…”
“Vâng.” Trưởng thị vệ cầm lấy phượng lệnh, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Mau đi lấy cho bổn cung một bộ xiêm y của cung nữ…” Hoàng hậu hướng Chu ma ma phân phó. Nàng hiện tại phải nghĩ ra biện pháp chuẩn bị, nếu bên cấm quân không kịp cho người sang, nàng cũng không thể bó tay chịu trói. Đám tặc nhân đó một mực hướng Vĩnh Thọ cung mà đánh, tất nhiên là nhắm vào Hoàng hậu nàng.
“Hoàng hậu nương nương, người mau thay y phục, thị vệ bên ngoài đã chống cự không nổi nữa rồi.” Chu ma ma lo lắng nói.
Hoàng hậu đem y phục phủ ở bên ngoài. “Đem toàn bộ thị vệ đang thủ ở bên ngoài đều kêu vào. Chúng ta sẽ đi Càng Thanh cung, bên đó thị vệ ít nhất nhiều hơn, an toàn hơn.”
Mấy thị vệ nghe lệnh liền lui về, trên người ai cũng thụ thương. Nguyên Khánh cũng tiến đến bảo hộ bên người Thạc Trân.
Hoàng hậu thấy Kim tiểu thị đang cố nén sợ hãi đứng một bên, liền lên tiến an ủi y. “Đừng sợ, cấm quân một lát sẽ đến, chúng ta trước đi đến Càn Thanh cung tránh một hồi.”
Hoàng hậu từ sớm đã trải qua việc đấu tranh tranh giành ngôi vị, bức vua thoái vị,vv…Nhìn Kim tiểu thị tuổi vẫn còn nhỏ, vẫn chưa trải qua những tháng ngày đáng sợ đó, chắc y rất sợ.
“Hoàng hậu nương nương, Thạc Trân không sợ…” Thạc Trân nắm chặt tay, nói.
Hoàng hậu nhìn biểu hiện của Thạc Trân cũng khá vừa lòng, ít nhất y không khóc nháo lên là tốt.
Hoàng hậu cùng Thạc Trân dưới sự bảo hộ của nhóm thị vệ, nhanh chóng từ hậu viện chạy ra.
Phía tiền viện thị vệ đã bắt đầu chống đỡ không nỗi, nhanh chóng liền có vài tặc nhân lọt vào. Đầu lĩnh là Tiết Tùng rất nhanh đã phát hiện ra Hoàng hậu, hô to. “Hoàng hậu ở đây, Lịch vương điện hạ ra lệnh, ai bắt được Hoàng hậu sẽ được thưởng một vạn lượng vàng.”
Lời vừa nói ra, đám tặc nhân nhanh chóng vọt đến, thị vệ cũng chạy lên chống đỡ.
Nhóm thị vệ còn lại cố gắng hộ tống Thạc Trân cùng Hoàng hậu chạy đi trước. Càng ngày càng có nhiều tặc nhân lọt vào, trong chốc lát, thanh âm chém giết liền không ngừng vang lên bên tai Thạc Trân.
Thị vệ bên người nhóm Thạc Trân càng ngày càng ít, việc chạy trốn cũng càng lúc càng khó khăn hơn. Hai ám vệ bên người Thạc Trân cũng nhanh chóng gia nhập trận chiến. Có hai người này gia nhập, tình thế liền có hơi chuyển biến, nhưng ngặt nỗi địch nhân quá đông, hai ám vệ ứng phó cũng có chút cố sức. Cuối cùng vẫn để tặc nhân thừa cơ đánh úp họ.
Một tặc nhân mắt thấy sắp bắt được Hoàng hậu liền bị nhóm thị vệ liên hợp lại chém chết. Nhưng nhóm người không sợ chết ở phía sau vẫn cứ cuồn cuộn tiến đến, mắt thấy thị vệ bên người đều bị đám tặc nhân cuốn lấy, Nguyên Khánh cũng liều mình bổ nhào lên người một tên. “Hoàng hậu nương nương, Kim chủ tử, mau chạy đi…”
“Nguyên Khánh…” Thạc Trân ngạt nước mắt, nhặt lấy một thanh đại đao gần đó, giúp đỡ Hoàng hậu chạy trốn.
Hoàng hậu chạy được một lúc, dưới chân liền vấp một cái té ngã.
“Hoàng hậu nương nương…ngài…ngài không sao chứ?” Thạc Trân tiến đến nâng nàng dậy.
“Tê…Chân của ta…” Hoàng hậu ngày thường nào có chạy nhiều như vậy.
Thạc Trân không nghĩ nhiều, xoay người đem Hoàng hậu cõng trên lưng. Hoàng hậu cũng gần đến tuổi trung niên, thể trong cũng không nhẹ, Thạc Trân cảm thấy cơ thể đều trầm xuống nhưng vẫn cắn răng cố gắng tiến về phía trước.
Thạc Trân dùng hết toàn bộ sức lực, mang Hoàng hậu liều mạng chạy.
Thạc Trân chạy lung tung một hồi, đều lựa đường nhỏ trong cung mà đi, vòng vèo lên xuống một hồi, cuối cùng cắt đuôi được đám tặc nhân.
Hoàng hậu nhìn trên cổ Thạc Trân đầy mồ hôi, nghĩ đến cơ thể y nhỏ gầy như vậy mà phải cõng nàng đi một lúc lâu…trong lòng không khỏi cảm động…
Hoàng hậu nhìn bốn bề vắng lặng, liền lên tiếng. “Để bổn cung xuống, ngươi cũng mệt rồi….bổn cung hiện tại có thể tự đi được…”
Thạc Trân dùng tay áo lâu mồ hôi. “Hoàng hậu nương nương không cần lo cho Thạc Trân, Thạc Trân vẫn có thể cõng ngài chạy trong chốc nữa, nhất định không để đám người xấu đó bắt được ngài.”
Cũng may Thạc Trân là từ nông thôn lớn lên, sức chân cũng khá khỏe. Thạc Trân tiếp tục nhẫn nại đi về phía trước. “Hoàng hậu nương nương, khi nãy Thạc Trân chạy không nhìn đường, hình như đây không phải phương hướng đến Càn Thanh cung…”
“Không sao, chúng ta hiện tại tìm một chỗ để trốn đã. Cấm quân trong cung đối phó với đám tặc nhân kia chắc chắn không thành vấn đề, chúng ta hiện tại tìm chỗ trốn, đừng để bọn chúng bắt được. Hoàng thượng cùng Thái tử chắc cũng rất nhanh sẽ trở về…” Hoàng hậu biết nếu không có Thạc Trân liều mạng cõng nàng chạy, nàng chỉ sợ từ sớm đã bị bắt. Nếu bị đem ra áp chế Hoàng thượng cùng Thái tử thì nguy, may mắn là còn có Thạc Trân…
Thạc Trân lại tiếp tục cõng Hoàng hậu đi tiếp một đoạn đường, Hoàng hậu thấy y đã sắp không chịu nỗi, liền lên tiếng lần nữa. “Cứ thả bổn cung xuống đi…”
Thạc Trân cẩn thận đỡ Hoàng hậu xuống, trên lưng y sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Y dùng đại đao trong tay làm gậy chống, đỡ Hoàng hậu tiếp tục đi. Chuôi đao này đối với Thạc Trân phi thường nặng, nhưng y không dám buông tay, nếu có chuyện gì xảy ra, y vẫn có thể dùng đến nó để bảo vệ Hoàng hậu nương nương.
“Thạc Trân, con đường này ngươi có biết không?” Hoàng hậu hỏi Thạc Trân. Bình thường nàng rất ít khi đi bộ, khi xuất hành đều dùng liễn để di chuyển. Nhìn con đường hẻo lánh trước mặt, nơi này chắc hẳn khá an toàn rồi…
Thạc Trân nhìn ngắm bốn phía, hồi đáp. “Hồi Hoàng hậu nương nương, Thạc Trân khi tiến cung từng có ma ma dạy qua các con đường trong cung, nơi này Thạc Trân cũng đã từng đến. Đi tiếp đến nữa chính là Tây Li cung, tháng đầu tiên Thạc Trân tiến cung chính là ở tại nơi đó.”
Thạc Trân nghĩ một hồi lại nói với Hoàng hậu. “Hoàng hậu nương nương, bằng không ta đến Tây Li cung trốn đi. Chỗ đó dù sao Thạc Trân cũng khá quen thuộc. Hơn nữa hiện tại không có cung nhân mới đến, nơi đó chắc hẳn không có ai ở, cũng an toàn hơn nhiều.”
Hoàng hậu suy nghĩ rồi đồng ý. “Vậy đi Tây Li cung đi.”
Hai người ai cũng không dám trì hoãn quá lâu, rất nhanh liền đã đến Tây Li cung.
Sau khi vào Tây Li cung, quả nhiên như lời Thạc Trân nói, một người cũng không có. Thạc Trân mang Hoàng hậu đưa đến căn phòng mà quản sự ma ma từng ở qua, đây là gian phòng tốt nhất ở Tây Li cung.
Thời gian dài không dùng đến khiến căn phòng cũng tích một tầng bụi. “Hoàng hậu nương nương chờ một chút, đến Thạc Trân đi thu thập một chút.” Nói xong liền đi tìm mấy mảnh vải rách lau chùi gian phòng.
Hoàng hậu cũng không đứng nhìn, nhanh chóng tiến lên giúp Thạc Trân, chỉ trong chốc lát liền dọn dẹp xong.
“Hoàng hậu nương nương, chân người đã tốt hơn chưa?” Thạc Trân giúp Hoàng hậu ngồi xuống giường.
“Đã đỡ hơn rồi, ngươi cũng ngồi xuống đi, hôm nay vất vả cho ngươi nhiều rồi.” Hoàng hậu hôm nay thấy những hành động của Thạc Trân, trong lòng cảm động không thôi, đầy cảm kích nói với Thạc Trân.