Kim Nam Tuấn sau khi nghe tin mẫu hậu cùng Thạc Trân đều không thấy bóng dáng thì không khỏi lo lắng. “Tiếp tục cho người đến phụ cận xung quanh Càn Thanh cung tìm kiếm. Nhóm cấm quân còn lại chia nhau ra khắp hoàng cung truy lùng tặc nhân, không được để một tên nào chạy thoát!”
“Vâng. Thái tử điện hạ, nhóm thuộc hạ vừa bắt được Tiết Tùng, có cần dẫn lão lên không?” Tiết Tùng đại nhân dù sao cũng là phụ thân của Thái tử phi nương nương, là nhạc phụ của Thái tử điện hạ, Lăng Chính Phong muốn làm gì lão đều cần có sự đồng ý của Thái tử điện hạ mới an tâm.
“Đem lão dẫn đến…” Trong mắt Kim Nam Tuấn lúc này tràn đầy sát khí.
Tiết Tùng mặt xám mày tro bị giải lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt như đang muốn giết người của Thái tử điện hạ. “Thái tử điện hạ….Thái tử điện hạ….Thần là bị Lịch vương áp bức, thật sự, là Lịch vương bức thần…”
Tiết Tùng cảm thấy bản thân thật sự không gặp may, thời điểm ban đầu rõ ràng vô cùng thuận lợi, có ma ma bên người Thái phi tiếp tay phóng hỏa ở Tây Li điện, dẫn dụ hơn phân nửa thị vệ ở Vĩnh Thọ cung rời đi. Lão cũng đã xem xét tốt thời gian, biết được khi nào là lúc nhóm hậu cung phi tần đến thỉnh an Hoàng hậu.
Tiết Tùng dù không bắt được Hoàng hậu nhưng ít nhất cũng có thể đem một hai cái phi tần ra để mà áp chế. Như vậy, ít nhất lão còn có biện pháp thoát thân. Không nghĩ đến khi bản thân lão vọt đến Vĩnh Thọ cung thì một bóng tần phi cũng không thấy, đã vậy còn để Hoàng hậu chạy thoát, lúc sau cấm quân liền chạy đến, lão không kịp trở tay cứ thế bị bắt được.
Tiết Tùng không biết rằng, vì Hoàng hậu muốn cùng Thạc Trân nói chuyện một mình nên đã cho nhóm phi tần trở về từ sớm.
“Nói…bằng cách nào mà các ngươi vào được hoàng cung? Số người ngươi đem vào đây là bao nhiêu?” Kim Nam Tuấn rút bội đao của một thị vệ kế bên, chỉ vào mặt Tiết Tùng.
“Thần nói, thần nói. Hồi Thái tử điện hạ, là ma ma bên người của Thái phi, bà có con nuôi làm người hầu ở cửa cung phía Tây, đám thị vệ ở cửa cung bị bà dùng thuốc mê làm ngất xỉu, cứ như thế bọn thần liền vào được. Thần tổng cộng đem theo hai trăm người, trong đó có một trăm là nhóm tử sĩ của Lịch vương, còn một trăm còn lại là giang hồ nhân sĩ thu mua được.” Tiết Tùng biết Thái tử là một người tâm ngoan thủ lạt, bèn đem mọi thứ mình biết tuần tự nói ra.
“Ngươi đáng chết!” Chờ Tiết Tùng nói xong, Kim Nam Tuấn liền vung đao về phía lão. Nghĩ đến mẫu hậu cùng Thạc Trân vẫn chưa thu được tin tức gì, hắn thật sự muốn một đao chém chết lão già này.
Tiết Tùng sợ đến mức oa oa kêu to. “Không….Thái tử điện hạ tha mạng, đừng giết thần….đừng giết thần….Thần dù sao cũng là nhạc phụ của người…A a a…” Theo tiếng kêu thảm thiết của Tiết Tùng, Kim Nam Tuấn đem một cánh tay của lão chặt xuống.
“Hiện tại còn bao nhiêu tặc nhân chưa bắt được?” Kim Nam Tuấn quay sang hỏi Lăng Chính Phong.
“Hồi Thái tử điện hạ, đã giết được hơn tám mươi tên, bắt được hơn một trăm tên khác. Còn hơn mười mấy tên vẫn đang chạy trốn, cấm quân đang dốc sức truy tìm, đều đã đem tất cả cửa cung phong tỏa, nhất định không để bất cứ tên nào lọt lưới…” Lăng Chính Phong hồi đáp.
Kim Nam Tuấn trở về Bình Nhạc Uyển, ở bên trong thư phòng nhìn chằm chằm bản đồ hoàng cung, tự hỏi mẫu hậu cùng quai bảo đã trốn đi nơi nào. Quai bảo của hắn chưa bao giờ gặp mấy chuyện nguy hiểm như thế này, chẳng hẳn y đang rất sợ hãi….
Kim Nam Tuấn không ngủ một ngày một đêm, đôi mắt hắn đỏ bừng, tràn ngập tơ máu. Bưng ly trà cung nhân mang đến uống một ngụm, cố gắng kéo dậy tinh thần. Một lúc sau, liền nghe cung nhân bên ngoài truyền vào, nói thống lĩnh cấm quân muốn cầu kiến.
“Mau cho hắn tiến vào.”
Lăng Chính Phong bước vào phòng liền hướng Thái tử thỉnh an, sau mới lên tiếng bẩm báo. “Hồi Thái tử điện hạ, thần đã cử cấm quân truy tìm phụ cận quanh Càn Thanh cung nhưng vẫn không thấy tung tích Hoàng hậu cùng Kim tiểu thị. Cấm quân đã bắt được gần hết tặc nhân, theo những gì thần tra khảo được thì bọn chúng cũng không nhìn thấy Hoàng hậu…”
Kim Nam Tuấn cau mày, mẫu hậu cùng Thạc Trân có thể ở nơi nào cơ chứ? Đã một đêm trôi qua, không biết bọn họ có đói không, có lạnh không…? Kim Nam Tuấn lo lắng không thôi, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vô lực từ khi trọng sinh đến giờ. Vẫn còn vài tặc nhân chưa sa lưới, hắn nhất định phải mau chóng tìm được mẫu hậu cùng quai bảo.
Kim Nam Tuấn tiếp tục nhìn bản đồ hậu cung, lúc đưa mắt đến Tây Li cung, trong đầu bỗng hiện ra một tia linh quang, ôm hy vọng trong lòng, nói. “Ngươi mang người đến Tây Li cung rà soát thử xem…”
“Vâng.”
Khi Hoàng hậu tỉnh lại thì canh giờ cũng không còn sớm, đã gần giữa trưa. Hôm qua canh bốn không nhịn được mới thiếp đi, Hoàng hậu nhìn sang Thạc Trân đang ôm thanh đao dựa lên tường. “Thạc Trân, ngươi không ngủ sao?”
“Thạc Trân không ngủ, Thạc Trân phải bảo vệ Hoàng hậu nương nương.” Thạc Trân chậm rãi đứng dậy, cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ. “Hoàng hậu nương nương, người chờ một chút, để nô tài đi tìm thứ gì đó cho người dùng…”
“Không cần, bé ngoan… bổn cung vẫn chưa đói, ngươi nằm xuống nghỉ đi đã…” Hoàng hậu thấy quầng mắt thâm đen của Thạc Trân thì không khỏi đau lòng.
Cả đời Hoàng hậu tiếc nuối nhất chính là không có được nữ nhi, dù rằng có hai nhi tử đối với nàng thật hiếu thuận nhưng vẫn không thể so được với nữ nhi nhu thuận cùng tri kỉ. Nhìn Thạc Trân, Hoàng hậu càng xem càng thích, một đứa bé ngoan như vậy, dù là song nhân nhưng so với nữ nhân lại càng nhu thuận, làm nàng không khỏi thương yêu…Thạc Trân từ trước đến giờ chưa bao giờ cố ý lấy lòng nàng, sự quan tâm của y đều xuất phát từ nội tâm, đều là biểu hiện chân thật nhất. Trải qua một ngày một đêm đồng nan cộng khổ, Hoàng hậu đối với Thạc Trân yêu thích vô cùng, đợi mọi thứ giải quyết xong, nàng nhất định sẽ đối với đứa nhỏ này thật tốt.
Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, Hoàng hậu cùng Thạc Trân không khỏi cảnh giác. Thạc Trân nói. “Không biết có phải là đám người tặc nhân đến tìm chúng ta hay không?”
Thạc Trân nâng thanh đại đao lên. “Hoàng hậu nương nương, người cứ ở đây. Để nô tài ra xem thử, nếu đúng là tặc nhân, nô tài liền dẫn dụ bọn chúng rời đi…” Nói rồi chạy nhanh ra bên ngoài.
“Thạc Trân, đừng đi…” Hoàng hậu không kịp ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn Thạc Trân chạy ra ngoài.
Thạc Trân cầm đại đao lặng lẽ chạy về phía trước, tìm một góc nhỏ để núp, muốn thử coi xem là ai đến. Ánh nắng buổi trưa có chút gay gắt, chiếu đến làm y có chút choáng váng đầu. Nhìn gần nửa ngày, mới phát hiện đó là Thái tử điện hạ!
“Thái tử điện hạ…Thái tử điện hạ…” Thạc Trân chạy ra, tay nhanh chóng đem đại đao vứt đi, nhào vào lòng Kim Nam Tuấn.
Kim Nam Tuấn vừa mới bước vào sân trong Tây Li cung thì bỗng nghe thấy tiếng bảo bối gọi, tiếp sau đó thì thấy Thạc Trân đang quăng một thanh đại đao, nhanh chóng chạy về phía hắn.
“Quai bảo….quai bảo của ta…Không sao rồi, bảo bối…đừng sợ….” Kim Nam Tuấn ôm chặt lấy Thạc Trân, ra sức hôn y.
Thạc Trân cuối cùng không kìm được nước mắt, ô ô khóc.
“Tốt rồi, bảo bối….Đừng khóc, tướng công đã về rồi…” Kim Nam Tuấn ôm lấy Thạc Trân, ở bên tai y ôn nhu an ủi.
“Ô ô…Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương còn đang ở trong phòng.” Thạc Trân từ trong lòng ngực Kim Nam Tuấn, ngẩng đầu nói.
Hoàng hậu thấy Thái tử cuối cùng đến, bất an trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống. “Tuấn Nhi, con cuối cùng cũng đến…”
“Nhi thần đến chậm, đã làm mẫu hậu sợ hãi rồi…”
“Lần này ít nhiều đều nhờ ơn Thạc Trân…” Hoàng hậu nhìn Thạc Trân trong lòng Kim Nam Tuấn đầy từ ái.
Thạc Trân nằm trong lòng Thái tử, cuối cùng cũng có thể an tâm, cả người nhanh chóng buông lỏng.
Kim Nam Tuấn cảm thấy người trong lòng có chút khác thường, lo lắng hỏi. “Quai bảo, ngươi làm sao vậy?”
Hoàng hậu thấy bộ dáng của Thạc Trân cũng thực lo lắng. “Thạc Trân tối qua không chịu ngủ, nhất quyết phải thức bảo vệ ta, không chừng là mệt mỏi quá độ…”
“Mệt…” Thạc Trân cả người hư thoát, ngay cả mắt cũng không còn sức để mở. Kim Nam Tuấn thấy thế liền ôm hẳn Thạc Trân lên, chỉnh chỉnh tư thế để y có thể thoải mái.
Ôm Thạc Trân đi một mạch về Bình Nhạc Uyển, Kim Nam Tuấn đem y nhẹ nhàng đặt lên giường, tự mình giúp y đổi xiêm y, chỉnh chăn, cuối cùng là hạ một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của Thạc Trân.
Kim Nam Tuấn sau khi trở lại thư phòng liền cho ám vệ nhanh chóng phát tín hiệu báo tin cho đệ đệ nhà mình. Tin tức bên Kim Hãn Khải hắn cũng đã nhận được, đệ đệ đã vây khốn được Lịch vương trong Từ Vân tự, còn phụ hoàng hiện cũng đang dốc ngựa chạy đến.
Lúc sau, thống lĩnh cấm quân Lăng Chính Phong tiến đến bẩm báo, tất cả tặc nhân đều đã bắt lại. Xử lý xong xuôi mọi việc, Kim Nam Tuấn mới trở lại phòng ngủ trong Bình Nhạc Uyển, nhẹ nhàng đi đến bên giường, ôm lấy bảo bối mà ngủ. Có y bên cạnh, hắn cuối cùng cũng có thể ngủ ngon…
Kim Hãn Khải bên kia vừa nhận được tín hiệu, biết tin mẫu hậu đã bình an liền hạ lệnh cho quân toàn diện tiến công.
Quân lính binh hùng tướng mạnh, chẳng mấy chốc đã đánh vào được bên trong. Giải quyết gọn lẹ đám tử sĩ trấn thủ nơi đó.
Đi đến thiện phòng của trụ trì thì chỉ thấy một mảng lửa đỏ rực, cả thiện phòng đều bị đại hỏa cắn nuốt. “Mau cứu hỏa…”
Kim Hãn Khải nghe được một thị vệ tiến đến báo. “Nhị hoàng tử điện hạ, đã tìm khắp Từ Vân tự nhưng vẫn không thấy Lịch vương, hẳn là lửa do trụ trì ở trong phòng nhóm lên để tự sát…”
Kim Nam Tuấn ngủ một giấc thật dài, sau khi tỉnh lại tinh thần cũng sảng khoái hơn rất nhiều. Nghiêng đầu nhìn Thạc Trân vẫn còn đang say ngủ, thầm nghĩ, mấy ngày nay hẳn là quai bảo chịu nhiều khổ, hiện tại chắc đang rất mệt…
Hắn vươn tay nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi trên trán Thạc Trân, đột nhiên cảm nhận được độ nóng từ trán y truyền đến, hốt hoảng kêu to. “Người đâu! Mau truyền thái y!!”
Thạc Trân bị bệnh, cả người nóng đến lợi hại, Kim Nam Tuấn gấp gần chết. Hắn ở một bên giường canh giữ y, nhìn mặt y vì sốt mà đỏ bừng, trong tâm đau đớn không thôi.
Mẫn thái y sau khi bắt mạch cho Thạc Trân thì quay sang nói với Kim Nam Tuấn. “Kim chủ tử hiện tại nhiễm phong hàn, do hàn phong nhập thể, lại có chút kinh hách nên mới xảy ra chuyện này. Vi thần đã có chuẩn bị phương thuốc trước, chủ tử chỉ cần uống vài lần thì có thể tốt hơn.”
“Thái tử điện hạ, thuốc đã chuẩn bị xong…” Thư Nhã bưng chén thuốc bước vào.
“Mang lại đây…” Kim Nam Tuấn đỡ Thạc Trân ngồi dậy, để y dựa vào lòng mình. “Quai bảo, đến uống thuốc nào, uống rồi sẽ không khó chịu nữa…”
“Ô…” Đầu óc Thạc Trân vì sốt mà trở nên mơ mơ màng màng, cảm thấy cơ thể cứ như đang ở trong núi hỏa diệm sơn, đầu nặng đến nổi không nâng dậy được, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên phun ra từng đợt nhiệt khí.
Kim Nam Tuấn nhìn bộ dáng Thạc Trân chỉ sợ y không thể tự uống thuốc được. “Đưa thuốc cho ta…”
Thư Nhã bưng chén thuốc đi đến, Kim Nam Tuấn liền vương tay nhận lấy, ngậm một hớp, cuối người móm cho Thạc Trân. Lặp lại khoảng hai lần Thạc Trân liền uống xong chén thuốc.
“Ô….Ân….Đắng….” Thạc Trân cau mày, nuốt vào thứ thuốc đắng chát.
“Mang nước đến.” Kim Nam Tuấn cầm lấy chén nước Thư Nhã mang đến, giúp Thạc Trân tráng miệng. Lúc sau thì cẩn thận đặt y nằm xuống, chỉnh chỉnh chăn, Thạc Trân lại mê man thiếp đi.
Hoàng hậu sau khi hay tin Thạc Trân bị bệnh cũng rất lo lắng, cứ cách một hai canh giờ lại phái người đến hỏi tình hình của Thạc Trân.
Kim Nam Tuấn đem Thạc Trân bao ở bên người, cứ như vậy trông coi y ngủ…