Thạc Trân vừa trải qua một giấc mơ rất đẹp, trong mơ, y được trở về Kim gia thôn, được cùng ca ca, tỷ tỷ và đôi song sinh chơi đùa dưới tán cây.
“Thạc Trân…đừng đùa nữa, mấy đứa nhanh vào ăn cơm…” Nương đứng trước cửa nhà mở miệng kêu to.
“Nương đợi một chút, chúng con về ngay đây…” Thạc Trân vui vẻ đáp lời.
Thạc Trân ở trong mơ được dùng cơm với người nhà, ngồi lắng nghe cha nói. “Thạc Trân…khi lập gia đình…phải cùng tướng công của con sống thật tốt…”
“Ân…” Thạc Trân ra sức gật đầu.
Cảnh trong mơ nhanh chóng thay đổi, từng chùm pháo hoa thắp sáng cả một góc trời đêm.
“Quai bảo…” Tướng công Kim Nam Tuấn xuất hiện trước mặt Thạc Trân, ôn nhu gọi y. Thạc Trân nhanh chóng chạy đến ôm lấy tướng công.
“Tướng công…” Thạc Trân cùng tướng công cứ thế ôm nhau, dưới bầu trời ngập tràn pháo hoa mà xoay tròn…xoay tròn…xoay tròn…
Chóng mặt quá…Thạc Trân từ trong giấc mơ tỉnh lại, nhìn Kim Nam Tuấn đang nằm bên cạnh mình. “Tướng công…”
Kim Nam Tuấn ngủ cũng không sâu, khi Thạc Trân vừa mở miệng thì hắn cũng tỉnh dậy. “Quai bảo…cảm thấy thế nào?”
“Chóng mặt…” Thạc Trân cảm thấy cả người đều mềm nhũn, không có chút khí lực.
Kim Nam Tuấn vươn tay sờ thử trán y. “Thật tốt, bảo bối ngươi không còn sốt nữa…”
“Tướng công, khi nãy ta vừa mơ thấy bản thân được trở về Kim gia thôn, được cùng ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội chơi đùa…được cùng mọi người dùng cơm…”
Kim Nam Tuấn chọn mi. “Thật sao….Ngươi còn mơ thấy gì nữa?”
“Ta còn mơ thấy tướng công.” Thạc Trân ngượng ngùng hạ mắt. “Ta mơ thấy tướng công và ta cùng nhau ngắm pháo hoa, tướng công còn ôm lấy ta mà xoay tròn…khiến ta xoay đến hôn mê luôn…”
Kim Nam Tuấn vừa nghe thấy bảo bối trong mơ cũng thấy mình, vẻ mặt liền trở nên sung sướng. Hắn hiện tại ở trong lòng bảo bối quan trọng tựa như người nhà, nhưng hắn vẫn còn muốn nhiều hơn nữa, hắn muốn một ngày nào đó bản thân có thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng y…
Hoàng hậu sau khi nghe tin Thạc Trân đã tỉnh lại cùng hạ sốt, liền nhanh chóng cho người mang không ít đồ bổ đưa đến Bình Nhạc Uyển. Mà tin tức Thạc Trân lần này cùng Hoàng hậu đồng cam cộng khổ, còn cứu mạng Hoàng hậu đã nhanh chóng được truyền đi khắp hậu cung.
Trong hậu cung hiện tại có vô số người ghen tị sự may mắn của vị Kim tiểu thị này đến đỏ cả mắt, có thể lông tóc vô thương dưới sự ám sát của vô số tặc nhân, lại còn cứu được cả Hoàng hậu. Như vậy Hoàng hậu nương nương liền mang ân y, về sau chỉ sợ y có thể một bước lên mây…
Sau khi Thạc Trân đã hoàn toàn hạ sốt, Kim Nam Tuấn mới yên lòng. Nhận được tin phụ hoàng cùng hoàng đệ đã trở về, hắn nhanh chóng tiến đến Càn Thanh cung cùng phụ hoàng thảo luận việc xử lý Tiết gia cùng chuyện Lịch vương bày mưu đưa tặc nhân vào cung.
Kim Nam Tuấn sau khi biết chuyện Lịch vương tự sát táng thân nơi biển lửa thì quay sang nói với Kim Hãn Khải. “Hoàng đệ lần này làm tốt lắm! Đã lập được công lớn rồi…”
“Nếu không có Thái tử ca ca chạy về hoàng cung tiếp cứu, rồi báo tin mẫu hậu đã bình an, khiến cho đệ không còn cố kỵ, nhờ vậy mới có thể lập được công lao.” Kim Hãn Khải cũng không muốn chiếm lấy công lao này làm của riêng.
Hoàng đế Kim Chiêu Thâm quay sang hỏi Nhị hoàng tử. “Con đã thẩm tra rõ ràng chưa? Tên Lịch vương kia trời sinh gian trá, nếu gã may mắn đào thoát, hậu quả sẽ không nhỏ…”
“Phụ hoàng xin cứ yên tâm, nhi thần xác định đó đúng là Lịch vương. Thi thể của gã tuy là bị đốt cho không còn bộ dáng nhưng những mảnh xiêm y cùng vật sức trên người vẫn có thể phân biệt được. Sau lưng của thi thể cũng có dấu vết trúng tên của nhi thần.” Kim Hãn Khải tự tin nói.
Kim Chiêu Thâm nghe xong thì gật đầu, trong lòng tự hỏi khả năng đào thoát cùng thăng thiên của Lịch vương. “Nói chung cẩn thận một chút vẫn hơn, cũng sắp tới giờ giới nghiêm, cho người ở xung quanh kinh thành tìm kiếm một lần nữa. Mặt khác, việc xử lý Tiết gia cùng thân quyến của Lịch vương cũng nên làm nhanh lên.”
Kim Nam Tuấn cũng lo lắng việc Lịch vương đào thoát sẽ ngẩng đầu lên lại. “Đối với Lịch vương chúng ta cần phải đuổi tận giết tuyệt mới có thể yên tâm. Con nối dòng cùng gia quyến của gã cũng cần giải quyết thật nhanh, nếu Lịch vương còn sống, nhất định sẽ lộ ra hành động…”
Hoàng đế Kim Chiêu Thâm đối với cách nói của Thái tử cũng rất vừa lòng. “Vì để ngừa hậu họa, việc hành quyết nên cử nhiều người ẩn dấu xung quanh, nếu Lịch vương có động tác liền một lưới bắt hết.”
Kim Chiêu Thâm nhìn về Thái tử, trong mắt có ý hỏi. “Chuyện hành quyết lần này nên để ai chủ trì?”
“Phụ hoàng, nhi thần đề nghị để Nhị hoàng đệ chủ trì, một việc không nên có hai chủ, lần này Hãn Khải lập công lớn, chuyện chủ trì cứ giao cho đệ ấy là tốt nhất. Huống hồ, việc Lịch vương còn sống cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, chỉ cần an bài thỏa đáng thì cũng không có bao nhiêu nguy hiểm. Dù sao thì Hãn Khải cũng lớn rồi, để đệ ấy đến Lịch thành lịch lãm một phen.” Kim Nam Tuấn hướng phụ hoàng, nói lên đề nghị.
Nhị hoàng tử Kim Hãn Khải sau khi nghe xong đại ca hướng phụ hoàng đề cử mình, nhanh chóng đứng thẳng lưng. “Phụ hoàng xin để nhi thần đi, nhi thần cam đoan sẽ hoàn thành tốt.”
Hoàng đế nghĩ một hồi cũng đồng ý. “Được rồi, nhưng đến đó thì không được lỗ mãn, phải cẩn thận dư đảng của Lịch vương.”
“Vâng. Phụ hoàng cứ yên tâm, nhi thần nhất định cẩn thận. Nhi thần nhất định sẽ đem dư đảng của Lịch vương giải quyết hết, vì phụ hoàng mà phân ưu.” Kim Hãn Khải phát thệ sẽ không cô phụ mong đợi của Thái tử ca ca cùng phụ hoàng, hoàn thành thật tốt việc được giao.
“Lưu Trạch Kì vừa lúc cũng có mặt ở kinh thành, nhi thần sẽ đưa tin bảo hắn phối hợp cùng Nhị hoàng.” Kim Nam Tuấn đối với Lưu Trạch Kì cũng có chút coi trọng, có hắn phụ trợ Nhị hoàng đệ, mọi việc hẳn cũng giải quyết dễ dàng hơn.
“Vâng, đệ nhất định sẽ phối hợp thật tốt với Lưu thượng thư. Hiện tại xin phụ hoàng cho nhi thần được phép cáo lui để chuẩn bị cho chuyện Lịch thành.” Kim Hãn Khải lúc này vô cùng hăng hái.
“Vậy con nhanh đi đi, nhớ chuẩn bị cho tốt.” Kim Chiêu Thâm nói.
“Vâng, nhi thần xin phép cáo lui.” Kim Hãn Khải vô cùng hăng hái đi ra ngoài.
Đợi Kim Hãn Khải đi xa, Kim Chiêu Thâm mới quay sang nói với Thái tử. “Tối hôm qua nghe mẫu hậu con nói, lần này toàn bộ đều nhờ ơn của Kim tiểu thị…”
Kim Nam Tuấn cũng đã được mẫu hậu kể lại những nguy hiểm mà hai người trải qua, đối với hành động của bảo bối vừa đầy tán thưởng vừa đau lòng vô cùng.
Kim Nam Tuấn mỉm cười trả lời phụ hoàng. “Đây là việc Thạc Trân phải làm…”
“Đó là một đứa nhỏ tốt, mẫu hậu con cứ khen y không ngừng, khi nghe nói y bị bệnh cũng lo lắng, hiện tại bệnh tình của y thế nào rồi?” Hoàng đế đối với việc Thạc Trân cứu Hoàng hậu cũng vô cùng cảm kích.
“Thạc Trân dù sao niên kỉ vẫn còn nhỏ, chưa từng trải qua những chuyện này, bị kinh hách cùng nhiễm phong hàn, sốt một đêm. Hiện tại y đã hạ sốt, vẫn cần tịnh dưỡng một thời gian.” Kim Nam Tuấn khi nói đến Thạc Trân, trong mắt không giấu được nhu tình.
Hoàng đế tuy thấy nhưng không lên tiếng. Thái tử dù sao cũng còn trẻ, năm đó ông cũng như vậy….Nhưng dù sao nơi đây cũng là nhà của đế vương, ông cũng có nhiều điều bất đắc dĩ…hậu cung cùng quần thần từ trước đến nay gắn bó mật thiết, chỉ mong tương lai Tuấn Nhi có thể giải quyết tốt hơn ông…
“Mẫu hậu con nói Kim tiểu thị cứu giá có công, nàng muốn trọng thưởng cho y, trẫm muốn phong y làm trắc quân. Con thấy thế nào?” Hoàng đế hỏi ý Thái tử.
Hoàng đế sau khi trở về được Hoàng hậu kể lại chuyện ngày đó. Đối với việc Thạc Trân dũng cảm cùng kiên cường, đối với nàng cũng thập phần kính yêu. Hoàng hậu bị y làm cho cảm động, vì vậy đối với bệnh tình của Thạc Trân cũng rất lo lắng. Suy nghĩ một hồi liền tìm cách bồi thường, trọng thưởng cho y một phen.
Hoàng hậu sau khi trải qua chuyện đó liền muốn phong Thạc Trân trở thành trắc quân. Như vậy về sau Thạc Trân có thể danh chính ngôn thuận đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an nàng. Mà tính tình Thạc Trân lại rất hồn nhiên cùng thiện lương, bản thân y là song nhân vì vậy khả năng mang thai cũng khá khó khăn. Nếu đem vị trí Thái tử trắc quân cho y làm chỗ dựa, Thái tử trắc quân tương đương với Thái tử trắc phi, cứ như vậy y cũng sẽ không phải sợ bị đám thị thiếp đó khi dễ.
“Nhi thần cảm tạ phụ hoàng cùng mẫu hậu thương yêu Thạc Trân. Nhi thần nguyện vì Thạc Trân thỉnh phong trắc quân, mong phụ hoàng thành toàn.” Kim Nam Tuấn còn thực sự quỳ xuống.
“Thái tử, con phải hiểu rõ, từ bỏ Thái tử phi, theo như thông lệ con chỉ được có ba Thái tử trắc phi, hiện tại bỏ một cái còn hai. Trắc quân cùng trắc phi đều là tam phẩm, cũng là phương thức có thể mượn sức triều đình nhanh nhất. Một gia tộc tốt mới có thể giúp cho con đường lên ngôi vị của con dễ dàng, vững vàng hơn. Mà Thạc Trân tuy rằng tốt, nhưng nhà mẹ của y không thể mang đến cho con bất kỳ trợ lực nào…” Hoàng đế phân tích.
“Nhi thần đã biết rõ. Nhi thần cũng biết ý của phụ hoàng nhưng nhi thần không muốn dựa vào hậu cung để kiềm chế triều thần. Thỉnh phụ hoàng tin tưởng nhi thần, nhi thần nhất định sẽ không để phụ hoàng thất vọng.” Kim Nam Tuấn quỳ trên mặt đất, nói với Hoàng đế. Đã trải qua mọi việc ở kiếp trước, kiếp này hắn đã phát thệ chỉ có duy nhất một mình Thạc Trân. Hắn về sau sẽ không có bất cứ trắc phi hay phi tần gì đó nữa, hắn cũng càng không vì thế lực của nhà mẹ các nàng mà nạp các nàng làm phi.
“Hảo, trẫm tin tưởng con…” Kim Chiêu Thâm nhìn Thái tử đang tản ra từng đợt khí tức cương nghị, trong lòng không khỏi vui mừng. Không biết từ lúc nào, khí tức vương giả bên người Thái tử ngày càng trở nên mãnh liệt. Có thể, người kế vị này của ông sẽ làm được những gì mà ông không thể thực hiện…
“Vậy trẫm sẽ hạ thánh chỉ, đợi sức khỏe Kim tiểu thị tốt hơn thì sẽ tiến hành nghi thức sắc phong.” Kim Chiêu Thâm nói.
“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.” Kim Nam Tuấn cung kính đối với phụ hoàng mình làm một cái đại lễ.
Khi Kim Nam Tuấn trở về Bình Nhạc Uyển, Thạc Trân đang ngồi trên giường, lưng dựa lên một cái đệm, cái miệng nhỏ đang nhâm nhi ăn cháo.
“Thái tử điện hạ…” Thạc Trân vừa thấy Kim Nam Tuấn trở lại, nhãn thần liền sáng lên. Thư Cầm tiếp nhận bát không Thạc Trân đã ăn xong, thức thời lui xuống.
“Quai bảo, cảm thấy đỡ hơn chưa?” Kim Nam Tuấn đi đến bên giường, quan tâm hỏi.
“Đã tốt hơn nhiều, đầu cũng không còn choáng nữa.” Thạc Trân đáp.
Kim Nam Tuấn nhìn thấy tin thần của Thạc Trân cũng tốt hơn không ít. “Quai bảo lần này chịu khổ rồi….Khi đó, ngươi có sợ không?”
Thạc Trân nhẹ lắc đầu. “Thạc Trân không sợ, Thạc Trân biết tướng công nhất định sẽ trở về cứu chúng ta…”
“Quai bảo của ta….sẽ không có lần sau, ta nhất định không để ngươi xảy ra chuyện nữa…” Kim Nam Tuấn ngồi trên giường đem Thạc Trân ôm vào ngực, âm thầm thề sẽ bảo vệ bảo bối của hắn.
“Ân…” Thạc Trân cảm thấy được nằm trong lòng tướng công, y vô cùng yên tâm.
Thư Nhã từ bên ngoài bưng một chén thuốc tiến vào. “Kim chủ tử, đến lúc uống thuốc rồi.”
“Ta đã tốt hơn rồi…” Thạc Trân yếu ớt nói, nhìn bát thuốc đen như mực, mùi vị chua xót của nước thuốc tối hôm qua uống vẫn còn lưu trong miệng y đây.
“Chủ tử, nô tỳ biết thuốc đắng nên hôm nay đã chuẩn bị sẵn cho người mứt quả, như vậy sẽ bớt đắng hơn.” Thư Cầm từ phía sau Thư Nhã bước ra, trên tay bưng một dĩa mứt quả đưa đến trước mặt Thạc Trân.
“Quai bảo, nghe lời, ngươi vẫn chưa khỏe hẳn….phải uống.” Kim Nam Tuấn bưng lấy thuốc, đưa đến bên môi Thạc Trân. “Bằng không để ta uy ngươi, tựa như tối hôm qua…”
“Thuốc thực đắng, để ta tự uống…” Thạc Trân lắc đầu, nhớ tới phương thức hôm qua Kim Nam Tuấn giúp y uống, cả gương mặt đều đỏ ửng cả lên.
Kim Nam Tuấn yêu nhất chính là nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của bảo bối nhà mình…
Thạc Trân nhăn cặp mi thanh tú, ngoan ngoãn uống xong chén thuốc. Vị đắng làm y nhăn cả mặt, khi y vừa uống xong, Kim Nam Tuấn liền nhanh tay nhét một viên mứt quả vào miệng y.
Mứt qủa ê ẩm ngọt ngào nhanh chóng xua tan đi vị đắng của thuốc. Thạc Trân ăn xong một viên lại ăn tiếp thêm hai viên nữa.
“Quai bảo…lần này có tin tốt. Ngươi cứu mẫu hậu có công, phụ hoàng đã hạ chỉ phong ngươi làm trắc quân…”
Thạc Trân nghe xong còn chưa kịp phản ứng, ngược lại Thư Cầm cùng Thư Nhã đều lộ ra vẻ mặt vô cùng vui sướng, hướng Thạc Trân chúc mừng không thôi. “Chúc mừng chủ tử, chúc mừng chủ tử….quả là tin tốt….”
“Ta đây về sau có thể đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi…” Thạc Trân vui vẻ nở nụ cười, như vậy y liền có thể mỗi ngày đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương mà không sợ gây khó xử cho Thái tử nữa rồi.