Tiếng đàn da diết như thương như tiếc, lúc mạnh mẽ lúc êm đềm như mỗi âm thanh như đánh vào lòng người nghe thấy, gợi lên cảm giác hạnh phúc yêu thương rồi đến mất mát đau lòng. Mộ dung Khuynh nhịn không được mà rơi lệ, Tiêu Nhất Chi cũng thở dài, tựa đầu cọ vào vai Mộ Dung Khuynh mà an ủi
- Đừng đau lòng nữa để ta liều mạng với hắn
Tiếng đàn lại da diết kéo sâu hơn như lưỡi dao cứa vào da thịt, Mộ Dung Khuynh lại nất lên nghẹn ngào
- hu hu hu
- Tiểu Đào chuyện như vậy mà tỉ còn đàn nữa hay sao ??? đàn buồn thảm như vậy chứ ... hu hu hu tỉ không thấy là Khuynh Tỷ đáng thương nhường nào sao
Tiếng đàn dứt, Vân Đào đến bên cạnh Mộ Dung Khuynh, giúp Mộ Dung Khuynh lau nước mắt trên mặt nàng ấy
- Khuynh Tỷ, nếu người ta đã không thích tỉ không quan tâm cảm nhận của tỷ, tỷ cần gì lưu luyến thứ hư vô. Hắn có lựa chọn của hắn, yêu một người không nhất thiết sẽ lấy người đó làm phu quân
- Nhưng mà ta ...
- Tỷ có khóc cũng chẳng làm được gì, một là đứng lên không sợ hãi mà cướp hắn về, hai là chấp nhận buông bỏ dũng cảm đối mặt dũng cảm vượt qua.
- Đây , lọ này là thanh xuân không phí tỉ cứ cầm đi đảm bảo dùng trên người Tuyết Ảnh hắn sẽ ... đến lúc đó hắn chạy đằng trời cũng khó thoát
Vỗ vỗ vai Mộ Dung Khuynh, Vân Đào bình thản thẳng lưng rời đi. Tiêu Nhất Chi vẽ mặt tán đồng cổ vũ
- Khuynh tỷ ta nghĩ là Tiểu Đào nói có lý. Hành động thuận lợi trói hắn về tay.
Nói xong Tiêu Nhất Chi cũng ôm cổ tay thương tật bỏ đi, chỉ còn Mộ Dung Khuynh nắm chặt lọ thuốc ngước nhìn bầu trời tâm tối chẳng một vì sao, ngàng ngh, bầu trời tối đen như mực tối như đoạn tình cảm chẳng được hồi âm của nàng.
1 THÁNG SAU , PHỦ TƯỚNG QUÂN ĐƯỜNG HẠO.
Thấy thân ảnh tiểu cô nương quen thuộc mà xa lạ, trong lòng Tuyết Ảnh có chút khó tả, hắn nghĩ từ khi xảy ra sự việc hắn đã thương nàng và bằng hữu nàng lần trước, nàng đã không còn chủ động gặp hắn, nếu có gặp cũng là im lặng đi qua, một suy nghĩ ngang qua đầu hắn thích nàng, nhưng nhanh chóng hắn phủ nhận không không phải nhất định là nàng nghĩ ra trò mới lạt mềm buộc chặt với hắn. Thoáng thấy tiểu cô nương áo xanh hoạt bác đi mất hắn không tự chủ mà vội vàng đến trước Mộ Dung Khuynh
- Mộ Dung cô nương!
Nàng xoay người mỉm cười, hắn có chút ngẩn người
- Cát chủ gọi ta có việc
- Ta, ta tìm Đường Tướng Quân
- Huynh ấy đang luyện kiếm sau vườn trúc. Cát chủ thông thả
Nàng xoay người đi, hắn cũng đứng im thẩn thờ nhìn theo, hắn muốn nói chuyện với nàng nhưng chẳng biết nói gì, hắn thấy day dứt hắn nợ nàng lời xin lỗi, vì qua điều tra hắn biết được hôm đó nàng không giết gia đình ong lão, chuyện là do Tử Hàm hiểu lầm. Mộ Dung Khuynh đi về phòng thu dọn hành trang, nàng quyết định rời đi, nàng trở về gia tộc Mộ Dung
- Tỷ quyết định buôn bỏ mà không giành lấy sao?
Vân Đào cầm lấy y phục Mộ Dung Khuynh, đôi mắt sâu lắng chân thành như đứa trẻ
- Ta nghỉ kỷ rồi, hắn không thương ta, ta cũng không nên ép hắn làm gì , giây phút hắn đứng về phía Tử Hàm ta đã biết mãi mãi mình cũng không có cơ hội
Mộ Dung Khuynh rời đi, nàng cưởi ngựa ra ngoại thành đi thẳng một mạch rồi dừng chân bên dòng sông nhỏ. Đằng sau bổng có tiếng vó ngựa và tiếng người gọi, Là Vân Đào, Vân Đào đuổi theo nàng, thế mà một chút nào đó trong lòng nàng nghĩ là người kia.
- Khuynh Tỷ, tỷ đi cũng nhanh thật ta đuổi theo cả một chặn đường dài
- Muội sao lại theo ta làm gì?
- Lúc tỷ vừa đi ta thấy trên bàn có bát tự của Tỷ và Tuyết Ảnh
- Ta ta ... lúc đó (Mộ Dung Khuynh cắn môi rối gấm)
- Chỉ là muội tùy hứng gieo một quẻ nhưng quẻ này là đại hung, quẻ tử
- Muội ...
- Trong quẻ sinh mệnh của tỷ chỉ cách trong gan tất có thể vào ngày trăng tròn tỷ sẽ ...
- Nếu không tránh khỏi thì do ý trời sống chết có số ? (Mộ Dung Khuynh ánh Mắt kiên định nhìn Vân Đào)
- Khổng hiểu sao trước kia bát tự của tỷ chỉ điềm phúc còn quẻ bát quái ngủ hành cũng chỉ Phúc phận là phú quý cao sang
- Ta không sao muội đừng lo lắng, lo cho bản thân muội kìa
- Ta có gì phải lo chứ
- Tỷ tỷ nếu có gặp nguy hiểm đi về phía Nam có phúc tinh của Tỷ nhé
- Tạm biệt !!!
Mộ Dung Khuynh thúc ngựa rời đi