Thiếu nữ mảnh mai vung đường kiếm, nàng di chuyển thanh thoát kết hợp với y phục màu vàng khiến nàng như một đóa hoa vàng anh linh động. Vân Đào hạ đường kiếm, Tiêu Nhất Chi đứng kế bên muốn lấy đao ra so vừa bước đến chổ để đao nhưng nhìn lại cổ tay còn đang băng bột thì bỏ ngay ý định này.
- A Đào, Khuynh tỷ đi rồi
Vân Đào thu kiếm, đôi mắt thoáng qua sự suy tư, nàng gật đầu
- Khuynh tỷ có sự lựa chọn của tỷ ấy, gia tộc Mộ Dung cần tỷ ấy trở về.
Vân Đào xoay người đi, để lại Tiêu Nhất Chi thở dài buồn bực.
- Nhất Chi muội muội, ta có , có cái này cho muội ... hì hì
Bàn tay to rộng của Cẩm Quân đưa cho Tiêu Nhất Chi chiếc khăn gói đầy những chiết bánh
- Bánh Quế Hoa !
Hai mắt của Tiêu Nhất Chi sáng lên, đưa tay lấy bánh, sau đó nàng dừng lại , gương mặt nghi ngờ nhìn Cẩm Quân
- Ta không bán thông tin của bằng hữu vì mấy cái bánh này của huynh đâu
Đối diện Tiêu Nhất Chi Cẩm Quân bối rối, có chút ngập ngừng
- Không phải, không phải ! Lần này là ta tự tặng muội, ta không thay tam vương gia dò hỏi tin tức của Lưu Cung Chủ nữa
- Thật !
- Đương nhiên là thật rồi, muội dùng đi, bánh này ta lấy trộm trong hoàng cung
- Vậy được , ngon quá ... hihi
Bổng nhiên Tiêu Nhất Chi như nhớ ra điều gì đó, nàng trừng mắt nhìn Cẩm Quân
- Huynh cho ta ăn đồ trộm, lại còn trộm trong hoàng cung
Tiêu Nhất Chi trố mắt, còn Cẩm Quân ngượng ngùng giải thích
- Tại tại lần trước ta thấy muội thích ăn , hôm nay cùng vương gia vào cung nên ta lén lấy một ít ... ta không cố ý , ta ta ...
Mặc dù giận dỗi nhưng nghĩ đến bánh ngon nên Tiêu Nhất Chi giật lấy túi bánh bỏ đi, trước khi bỏ chạy còn không cảm ơn mà để lại câu nói
- Huynh đáng ghét !
Cẩm Quân lặng nhìn theo bóng dáng dần biến mất mà ngẩn ngơ cười
PHỦ NHỊ VƯƠNG GIA NAM CUNG TUYỆT
- Nàng ấy dạo này thế nào rồi? Còn giận ta không?
Tiểu Đầu làm cận vệ nhiều năm bên Nhị vương gia, sóng gió gì cũng gặp phải, lần này hắn nhận ra vị Cung chủ Bạch Hoa Cung kia đã là ánh trăng sáng trong lòng kẻ si tình Vương gia Nam Cung Tuyệt. Hắn an nhiên trả lời lưu loát và không một chút kiên dè chủ tử, bởi vì hơn hai mươi ngày qua Nhị Vương gia đêm nào cũng ở thư phòng nhắc về "Đào Nhi" của người ấy.
- Nhị vương gia, ngài nên tìm cách dỗ ngọt cô nương người ta, chứ ngài im lặng như vậy cô nương người ta sao hết giận dỗi đây.
Quyển sách binh pháp đang che nữa gương mặt được hạ xuống, lộ rõ khuông mặt anh tuấn, Nam Cung Tuyệt đưa mắt khó hiểu nhìn Cận vệ Tiểu Đầu
- Dỗ ngọt? dỗ thế nào (Nam Cung Tuyệt)
- Thí như, Cô nương đó thích cái gì thì mình tặng cái đó, muốn ăn gì thì mình tìm thứ đó, muốn ...
- Được rồi, ta hiểu rồi . Nàng ấy thích ăn món Lẩu của Lão nhị, thích trêu người ta, thích nghe đàn ...
Nhìn một bộ dáng si tình của vương gia nhà Mình, Tiểu Đầu thở dài cuối đầu cảm thán, "mong cho vương gia sớm lấy được người như ý, để khỏi phải suy tư như bây giờ".
Trong Hoàng Cung
Hoàng đế ngồi cao cao tại thượng, rõ ràng anh minh thần võ vậy mà trong sách lại nói đến ông bị ám hại chết một cách không rõ ràng. Nam Cung Hàn nhìn người cha không cùng huyết thống một cái nhìn thương cảm ! Còn Hoàng đế thu lại biểu tình của Nam Cung Hàn vào mắt và càng khó chịu trong lòng "tại sao ta cứ cảm thấy tên tiểu tử này đang thương hại ta"
- Hàn Nhi ! Phía Nam lũ lụt triền miên , dân đen khốn khổ vì kế sinh nhai, đạo tặt hoành hành, Nhận thấy Hàn nhi có tuệ căn về thương gia, lại am hiểu trị thủy, ta phong con làm Thanh Chính Vương, năm ngày sai tức tốc khởi hành !
- Nhi thần tuân lệnh , nhi thần sẽ cố gắng dốc hết sức vì phụ hoàng vì giang sơn Hạ Quốc !
Rời hoàng cung, Nam Cung Hàn tức tốc về phủ thu dọn hành trang . Không đợi tới năm ngày hắn đã rời khỏi kinh thành ! Lênh đên trên thuyền xuôi về phía Nam, nhìn dòng nước chảy hắn nhớ lại vài ngày trước khi nhận được tin phải rời kinh thành , hắn có tìm Vân Đào
- Tiểu Đào Nhi , nàng có hay không cho ta cơ hội được bên cạnh nàng? Ta sắp rời nơi đây về phía Nam
- Hàn ca ca , huynh biết ta là người cố chấp đúng không? Đối với huynh ta chỉ xem là huynh muội không thể xa hơn, nếu huynh cứ như vậy ta sẽ không gặp huynh nữa đâu
- Vì sao?
- Nếu không thương mà còn quan tâm đến, còn dây dưa thì chẳng khác nào ta hại huynh, Thực ra có rất nhiều người tốt hơn ta yêu thương huynh hơn, vã lại ta cũng đã có người mình thích !
- Nhưng trên đời này chỉ có một Đào Nhi ! (Cả hai im lặng, một lúc Nam Cung Hàn nói tiếp) Được rồi ta không làm khó muội nữa , sau khi ta đi rồi muội nhớ chăm sóc bản thân, dù tất cả người thiên hạ phụ muội thì ca ca này luôn bên muội !
- Được !
Trở lại hiện tại Nam Cung Hàn cười khổ, trong đầu hắn còn vương lại hình ảnh Thiếu nữ mỉm cười đẹp tựa hoa đào, "Người nàng thích, không phải ta"