Ánh trăng sáng thanh lãnh, bầu trời nhấp nháy những ngôi sao, bên cửa sổ cạnh ngọn đèn đang cháy. Vân Đào chăm chú thêu trên chiếc khăn tay, đột nhiên bên ngoài cửa sổ bất ngờ xuất hiện mặt người làm nàng có chút giật mình bất ngờ buông cả khăn thêu xuống, Sau đó từ bất ngờ lẫn đề phòng chuyển sang tâm tình ẩn ẩn niềm vui."thì ra là hắn" gương mặt mày kiếm thanh lãnh đôi môi mõng cười tươi, giọng nói lại chất chứa dịu dàng lẫn cưng chìu
- Tiểu Đào Đào, Có nhớ ta không?
- Cái gì tiểu Đào Đào chứ, nghe cứ ngốc ngốc ấy
- Không thích, ta cứ gọi nàng là Tiểu Đào Đào ơi Tiểu Đào Đào à , Tiểu Đào Đào ngoan có nhớ ta không?
Vân Đào khóe môi giật giật, thật không hiểu Tam Vương gia cao lãnh sao lại biến thành cái dạng này, quả thực có chút không quen !, nàng nghĩ "Được rồi có lẽ do mị lực của mình quá hấp dẫn hắn đi, cũng phải bản thân mình xinh đẹp thế mà nên là hắn trở thành kẻ ngốc, chắc là vậy đi"
- Huynh có thể bình thường hơn được không, ta thật sự tiếp thụ không nổi !
- Nàng không nhớ ta, nàng có biết chúng ta tách ra đã bao lâu rồi không? đã 10 canh giờ rồi ta không gặp tiểu Đào Đào, tâm ta như ai đó đè lên vậy, rất là đau đó
Tay hắn còn đặt lên ngực cố ra vẽ khổ sở, Vân Đào há hốc nhìn hắn sau lại chớp mắt ngậm miệng thở dài phối hợp
- Muội nhớ huynh lắm, 10 canh giờ không canh nào khong nhớ , nhớ đến nỗi đêm không ăn ngày không ngủ luôn ! Cung Nguyệt ca ca thiệt sự người ta lúc nào cũng thương mến huynh đó!
Hai mắt Nam cung nguyệt sáng lên, hắn nhảy một cái chớp mắt đã qua cửa sổ mà vào trong phòng
- Nhớ ta ngay cả đêm không ăn ngày không ngủ luôn à
- Vâng!
Đôi mắt hắn híp lại, huơ tay một cái người đã ôm trong ngực
- Nàng bởn cợt bản vương! ăn đêm, ngủ ngày ...
Cái ôm càng xiết chặt hơn, đầu tựa vào hỏm cổ nàng, ngửi ngửi mùi tóc thơm thơm dễ chịu
- Cung Nguyệt, bỏ ta ra , không được ôm, ai cho ôm chứ
- Ngày mai ta đưa muội đến một nơi đặc biệt nhé !
Giọng nói trầm mặt, chứa đựng tình cảm lẫn tâm sự, Vân Đào nhận ra hắn muốn đưa mình đến một nơi nào đó đối với hắn rất ý nghĩa, tay nàng chạm nhẹ vào tay hắn
- Được !
Khóe môi cả hai đồng loạt cong nhẹ (cười nhẹ) tràn ngập ý tứ .
Ngày hôm sau, hắn đến đưa nàng đi rời kinh thành đến một ngôi nhà sau núi. Ngôi nhà tuy không người ở nhưng vẫn tươm tất từ sân cho đến nội thất bên trong, ngay cả các vật dụng trong nhà cũng không đóng buội, chứng tỏ nơi đây mặt dù không ở nhưng vẫn được quét dọn thường xuyên, cho thấy hắn rất trân quý nơi này
- Trước kia mẫu thân huynh từng sống ở đây
Nàng ngẩn đầu nhìn được sường mặt bên trái của hắn, hắn thở dài nói tiếp
- Lúc huynh 7 tuổi luôn sống cùng mẫu thân tại đây, sau đó phụ hoàng đón mẫu tử huynh hai người vào hoàng cung. Một năm sau đó mẫu thân lại bỏ đi đến tận bây giờ cũng không rõ tung tích
Vân Đào yên lặng nghe hắn kể, mắt nàng chưa lúc nào rời khuông mặt có chút khổ sở kia của hắn, nàng nắm lấy tay hắn, cho hắn một ánh mắt thấu hiểu, cho nàng cái nhìn an tâm, hắn biết qua một kiếp sinh tử mẫu thân cũng không có xuất hiện, có lẽ kiếp này cũng thế chăng
- Nơi này cho huynh ký ức ấm áp về mẫu thân, chút hoài niệm và hình dáng bà, còn có câu hỏi vì sao người biến mất nữa?
Vén tóc mai lên tai Vân Đào, cái nhìn ấm ám như trút cả nỗi lòng, hắn nói
- Ta thật sự, thật sự muốn bên cạnh muội cả đời này, không phải đời này mà là kíp sau nữa, ta không muốn muội biến mất như mẫu thân ! Ta ...
- Huynh yên tâm đi, không phải muội cho phép huynh bám muội cả đời sau !
Trở về vương phủ của mình Nam cung Nguyệt nâng niu chiếc khăn tay có hình thêu nửa vầng trăng và một nhánh hoa đào, nàng tặng hắn, đây là tính vật định tình cho bọn họ, không phải tự dưng hắn muốn dẫn nàng đến nơi mẫu thân từng sống, nàng với mẫu thân đều giống nhau ở khí chất, tài năng và đặt biệt hai người đều có thứ khó lí giải, Hắn từng thấy mẫu thân vận công rồi trong người xuất hiện viên sáng như ngọc qua không khí rồi cứu sống Vân Phi trước kia đang hoài thai, Nhớ đến Vân Đào cũng tương tự dùng thứ như sáng như viên ngọc giúp hắn, mà trong truyền thuyết dân giang có lưu truyền một số ít truyện ly kỳ nói về tiên nữ giáng trần lưu lại hậu nhân, những hậu nhân này đều có tiên đơn cốt biến hóa khôn lường, cải tử hồi sinh, nhưng khi lập gia đình và mất tiên đơn cốt, thì sẽ tan biến theo mây khói Dù là truyền thuyết nhưng hắn cũng có chút nghi ngờ đó là sự thật, nên trong lòng hắn luôn bất an !
- Dù thế nào ta cũng không để nàng biến mất
Tại Phủ Tướng Quân
Vân Đào nằm lăn qua lộn lại trên giường không yên giấc. Nàng biết hắn đang nghĩ gì đang đau lòng, nàng cũng có chút tin tức của mẫu thân hắn , nhưng chưa đến thời điểm để hắn biết vã lại cô cô hiện đã đi nơi nào nàng cũng tận lực tìm kiếm, Sau lần thứ 3 gặp Ngân Bích cô cô nàng nhận ra cô cô trên người không có cốt tiên, 2 phần hồn phách cũng không có, cô cô là tự dưng xuất hiện rồi cũng tự dưng biến mất. Tốt nhất là khi tìm được cô cô hoặc người ra mặt để gặp Nam Cung Nguyệt, nếu nàng nói ra nàng có biết cô cô nhưng lại không biết tình hình hiện giờ người ra sao thì chẳng phải hắn sẽ thất vọng rồi buồn bã suy sụp, thứ đau đớn nhất là cho người khác hy vọng rồi lại đạp đổ hy vọng đó! Vì thế nàng không thể nói ngay được!
KINH THÀNH PHỒN HOA
Trên phố Tương Kỳ vui vẽ ăn hồ lô đường, bước chân nhanh nhẹn nhãy chân sáo! Đường phố nhộn nhịp Tương Kỳ khong khỏi thốt lên
- Không ngờ nơi này ta lại đến, còn có thể ăn hồ lô ngào đường nữa! Người người mặc cổ trang... Tiểu Ngân , Tử Hàm tỷ chúng ta đi mua sắm thôi
Cả ba người ghé vào đệ nhất hương, nơi buôn bán son phấn uy tính lớn bật nhất kinh thành. Thân ảnh xinh xắn hoạt bát làm người khác phải chú ý, trên xe ngựa một nam tử vén rèm lộ khuông mặt ẩn ẩn cười nhìn tiểu cô nương, khóe mắt nam tử lại nhìn lên bảng hiệu Đệ Nhất Hương rồi ngoắc tay gọi một tùy tùng nói một vài ý gì đó , trên mặt tên tùy tùng cũng thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó cũng bình tỉnh đi làm nhiệm vụ được chủ nhân giao phó
- Tử Hàm màu phấn cái này rất hợp với tỷ , Tiểu Ngân thẻ son này rất đẹp đấy , còn cái này ... cái này nữa ...
- Tiểu thư, hai chúng ta quả thực không cần nhiều như vậy đâu, người nên mua cho người dùng đi
- Không được, chúng ta là bằng hữu , tỷ yên tâm ta là phú bà sẽ bao nuôi tỷ muội ha ha ha ...
(Đọc truyện tại magantoon ủng hộ tác giả nha mọi người ơi, cho mình xim ý kiến luôn ạ)
Tử Hàm ngơ ngác, dường như không hiểu
- Cái gì phú bà?
Tương Kỳ nhận ra bản thân dùng từ quá hiện đại nên đành giải thích sơ bộ
- À phú bà là chỉ nhưng người giàu có và có địa vị, Tỷ và tiểu Ngân đừng nghĩ nhiều
Cuối cùng, một lúc lâu sau đó
- Ông chủ chúng ta lấy tất cả thứ này! tất cả bao nhiêu ngân lượng
- Đã có một vị công tử thanh toán tất cả , Tiểu thư cứ tự nhiên chọn lựa
- Đã trả? người đó là người nào nha
- Dạ là nhị vương gia, nhị vương gia có dặn đây là phần quà hậu lễ ân tình tiểu thư hôm trước giúp ngài ấy ạ
- Là hắn sao?
Nụ cười thẹn thùng của Tương kỳ khi nghĩ đến Nhị vương gia Nam Cung Tuyệt ! Nàng lẩm bẩm
- Nếu có tâm sao lại không xuất hiện tự mình cảm tạ chứ? hư
- Doãn tiểu thư, đã lâu không gặp
- Nhị Vương gia ! (Tiểu Ngân, Tử Hàm đồng loạt cuối người chào)
- Không phải vừa rồi còn trách ta sao? hửm, ta vẫn là nên tự mình cảm tạ, Đa tạ tiểu thư đã xã thân cứu mẫu phi ta !
Tương Kỳ huơ tay
- không có chi, nếu nhị vương gia có lòng tiểu nữ xin nhận lấy
Mắt tương kỳ cong cong như vầng trăng, làm Nam Cung Tuyệt thấy thoải mái, cảm giác thanh nhàn !
.... cho tác giả xin cảm nhận của các bạn nha ...