Vân Phi quần áo đơn giản nhưng khí chất cao quý, nàng ung dung ngồi trong giang phòng nàng cẩn thận pha trà , loại trà long tỉnh hương nàng rất thích! mắt hướng ra cửa vẫn chưa có người đi vào, tựa một tay bên thái dương nàng như rơi về một mãng hồi ức!
Trên thảo nguyên bao la rộng lớn, người thiếu nữ trổ tài cưởi ngựa bắn cung, nhưng không may con ngựa bổng không nghe theo nàng như thường lệ mà tốc độ nó chạy điên loạn, lúc nàng tưởng chừng như mình sắp ngã, bổng chớp mắt bên hông nàng có một vòng tay lớn, thiếu niên ôm lấy nàng tay ghì chặc con ngựa, khi vừa ổn định một chút thiếu niên nhất người ôm nàng an toàn xuống đất. Dưới ánh mặt trời trên thảo nguyên người thiếu niên ấy cười tiêu soái, mũi cao thẳng tắp ánh mắt sắc bén cương trực, nàng vội nghĩ "hắn là ai mà sao nàng chưa bao giờ gặp, trên đời này lại có một người đẹp đến thế sao?" . Thiếu niên nhìn nàng
- Công chúa người không sao chứ?
- Ta ta ... ta không việc gì, đa tạ
Tiếng vó ngựa xuất hiện càng gần, người trên ngựa là thái tử tộc Huyễn Châu, hắn thoải mái nhảy xuống- Tiếu Vân, thế nào Nam Cung Tình làm muội sợ?
- Không không có, vừa rồi là hắn cứu muội (nàng ngập ngừng , mắt còn trộm nhìn Nam Cung Tình)
Sau đó là những ngày nàng trộm nhìn hắn, hắn thi bắn cung với ca ca, hắn cùng ca ca bàn luận quốc sự, hắn muốn tộc của ta sát nhập vào Hạ Quốc, hắn chỉ cách mọi người buôn bán, làm tơ dệt,... Một ngày, trong tộc nàng có nội chiến nên khiến sứ giả là hắn cũng bị liên lụy, lần nữa vì cứu nàng mà bị thương. Hắn biết bữa ăn khuya của hắn là nàng chuẩn bị, mỗi buổi sáng trước cửa phòng hắn là hộp bánh nóng hổi, bánh là nàng cũng làm, hắn cũng biết cô nương ngốc trộm nhìn hắn, mỗi khi hắn muốn nói gì đó với cô nương ngốc này thì nàng chạy mất. Cuối cùng một ngày hắn cố tình để bị thương khi cứu nàng, nàng đau lòng chăm sóc hắn, sau đó nàng với hắn càng gần nhau hơn nói chuyện cũng nhiều hơn, một ngày hắn nói công việc giao bang ở đây đã xong, hắn muốn cùng nàng trở về gặp phụ hoàng hắn, nàng chấp nhận mặc cho lời khuyên của ca ca của phụ mẫu! Trên đường về hắn lại nhận được thánh chỉ, nàng không hiểu là thánh chỉ gì nhưng hắn dẫn nàng rẻ sang Minh Quốc. Thoáng chốc hắn bận rộn ở Minh Quốc mấy năm, trong mấy năm này có không ít nữ nhân muốn nên duyên cùng hắn nhưng hắn một mực từ chối, hắn nói đời này chỉ có nàng, khi biết nàng mang thai hắn mang nàng trở về Hạ Quốc để cho nàng danh phận. Hạ Quốc loạn lạc các bộ tộc, các huyện các châu chia nhau nắm quyền, yêu ma quấy nhiểu, hắn dù tài trí hơn người nhưng giữa cuộc chiến cũng không thoát khỏi ám toán, hắn hứa với nàng cho ta danh phận, cho nàng sống thanh bình, nhưng rồi hắn rời đi , bên tai hắn là tiếng nói của nàng, trước mắt hắn là hồi ức thảo nguyên nàng gặp hắn, hắn ngã xuống mắt còn rơi giọt lệ. Nàng đứng đó tâm tình chết lặng, nàng không thể gọi thành tiếng cũng chẳng nói thành lời, nàng ôm đầu hắn, vuốt ve gương mặt hắn nàng nói
- Tình ca ca , ăn cơm thôi , huynh nói muốn ăn món Vân nhi nấu nhất mà, huynh đừng ngủ nữa, đừng dọa muội- Tình ca, huynh và muội có hài tử rồi, huynh còn dậy cùng muội nuôi hài tử lớn khôn sao?- Tình ca... huynh muốn muội phải làm sao đây? hu hu hu ...Tiếng gió thổi những cành cây xào xạc làm Vân Phi chợt tỉnh, khóe mắt vẫn cay, lệ rơi đầy mặt. Nàng thở dài, lấy khăn lau mắt. Một lúc sau cánh cửa mở, người nàng trông mong cuối cùng đã đến