Này Đủ Xa Chưa, Anh Nhớ Em Rồi Đấy

Chương 1

Đà Lạt - thành phố của mộng mơ, thành phố của tình yêu và ngọt ngào. Ở nơi đây, bạn có thể trải qua một ngày với bốn mùa xoay chuyển như một năm vô cùng thú vị.

Hiện tại, trưa hè ở Đà Lạt đã lên tới 38°C, vô cùng oi bức...

Trên con đường trải nhựa nóng nực, giữa những dòng xe cộ vun vút lao qua, có một dáng hình nhỏ bé lọt thỏm trong những bóng cây cao vút, một bé gái chừng mười tuổi...

Cô bé với đôi mắt cận vừa chạy vừa phải chốc chốc điều chỉnh lại chiếc cặp nặng trịch trên vai trông vô cùng khổ sở, thỉnh thoảng còn phải dừng lại thở một hơi dài.

Nhưng cũng thật may là ngay khi tiếng trống trường vừa vang lên thì cô bé cũng vừa kịp chen chân vào trước khi bác bảo vệ đóng cửa.

Bác bảo vệ lườm lườm, gõ đầu cô bé một cái rõ đau rồi mắng:

"Tuần này là mày hay đi muộn lắm đấy. Ngủ ít thôi, béo chương xác lên bây giờ."

Cô bé ôm đầu đầy tủi thân:

"Béo kệ cháu. Mà bác gõ nữa là cháu ứ khôn lên được đâu đấy. Lúc ấy cháu bắt đền bác."

"Xuy xuy... Đi vào."

Cô bé cười híp cả đôi mắt cận, cảm ơn bác bảo vệ rõ to rồi thong dong bước lên từng bậc cầu thang để tới lớp.

Hoàng Ngọc Thảo năm nay mười tuổi rồi, cô bé là một trong những học sinh giỏi của lớp 5A tại một trường tiểu học tầm trung giữa lòng thành phố Đà Lạt mộng mơ.

Cô bé này học lệch cực kì, điểm thi nhất khối môn Văn nhưng lại đứng thứ mười ba từ dưới lên môn toán. Cũng may, lịch sử với địa lý cô bé cũng giỏi nên thầy cô bảo cứ kệ, bồi dưỡng cho sau này sang khối xã hội cũng được.

Còn nữa, cô bé này rất béo, béo quay luôn, nhưng lại cũng rất dễ thương với đôi mắt tròn xoe sau cặp kính cận cùng hai má hồng phúng phính. Nhìn cô bé, ai mà chả muốn nựng cơ chứ... Cục cưng của lớp 5A đó.

Chớp chớp đôi mắt tròn xoe, Ngọc Thảo ló cái đầu vào cửa lớp, sau khi xác định cô giáo vẫn chưa vào lớp thì mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm mà hùng dũng tiến vào.

"Ngọc Thảo, chồng lại tới trễ rồi." - Tú Linh chu môi, ra vẻ hờn dỗi...

Ngọc Thảo sau khi quăng cặp cái rầm xuống ghế, vuốt vuốt mồ hôi trên trán rồi mới bắt đầu có thời gian để ý tới Tú Linh vẫn đang hờn dỗi bên cạnh.

"Đây, cho vợ." - Ngọc Thảo không chần chừ mà móc từ trong túi ra một chiếc kẹo mút vô cùng xinh xắn, ngọt ngào mà đưa cho Tú Linh khiến Tú Linh quên cả giận dỗi.

"Yêu chồng ghê... Moa moa..."

"Eo... Còn của bọn vợ đâu?"

Ngay khi vừa nhận được hai cái thơm má vô cùng yêu của Tú Linh thì Ngọc Thảo đã nhìn thấy hai bàn tay nho nhỏ khác xòe ra trước mặt mình. Cô bé lại không do dự mà móc ra thêm hai cái kẹo mút khác và nói:

"Yên tâm... Có đủ, có đủ. Chồng có bao giờ phân phát tình yêu không đều đâu mà sợ..."

Ha ha ha... Nhóm Perfum này là vậy đấy. Bốn đứa con gái chơi với nhau nhưng lại gọi nhau là vợ chồng đến quen cả miệng. Mà do cái bản tính ga-lăng đã khiến Ngọc Thảo trở thành ông chồng trẻ của ba bà vợ cực kì xinh đẹp.

Phạm Tú Linh là cô bé xinh đẹp nhất nhóm. Cô bé này có nét rất sắc, đúng kiểu xinh từ trong trứng xinh ra. Mắt bồ câu, mũi cao dọc dừa, môi mọng và nhỏ, đặc biệt mái tóc tơ còn vừa mượt vừa mềm lại vừa thơm khiến Ngọc Thảo cứ mân mê mãi.

Tú Linh học giỏi nhất là môn toán và ngoại ngữ, mới lớp 5 mà cô bé đã bắn tiếng anh như gió rồi, tên nhóm cũng là do cô bé đặt. Tú Linh nói "Perfume" có nghĩa là nước hoa, cô bé muốn mỗi một người trong nhóm đều sẽ giống như nước hoa, mỗi người một hương vị riêng, một tính cách riêng khiến người người yêu thích.

Nhưng người giỏi nhất lại là Đỗ Nhã Phương, cô bé này là học sinh xuất sắc của trường, giỏi đều các môn và đặc biệt là tin học, công nghệ và vật lý. Mỗi lần nhìn Nhã Phương lướt tay trên bàn phím máy tính là lại thêm một lần Ngọc Thảo càm thấy tủi thân. Nhìn lại bàn tay vừa tròn vừa ngắn đang "mổ cò" từng chữ cô bé thật sự xấu hổ muốn chết... Làm chồng người ta mà vậy đấy...

Và đương nhiên, Nhã Phương cũng xinh lắm, nhưng mà là xinh kiểu Châu Âu ý. Rõ ràng bố mẹ Nhã Phương không ai là người ngoại quốc, cũng không ai là con lai vậy mà cô bé lại có được nét mặt sang chảnh của con nhà tây. Mắt dài và sắc, lông mi cong vút, mũi cao và thẳng đến mức Ngọc Thảo nghĩ bản thân mà là người tý hon thì có thể trượt được trên đó luôn rồi. Còn cái đôi môi đầy đặn hồng hào kia nữa, rồi mái tóc dài nhuộm nâu nâu nữa...

Trời ơi... Có ai lúc đầu nhìn qua mà không nghĩ Nhã Phương là con lai đâu trời...

Cô vợ thứ ba của Ngọc Thảo chính là Trần Diễm My, cô bé này lực học thì cũng trung bình thôi nhưng chơi được với cái nhóm giỏi này là vì tính cách của cô bé khá đặc biệt. Cô bé đặc biệt hiền lành, hiền từ vẻ bề ngoài đến tận nội tâm.

Diễm My có đôi mắt to đúng chuẩn ngây thơ, lại thêm chiếc mũi thấp nho nhỏ cùng đôi môi mỏng rất hay mỉm cười nhẹ nhàng khiến cô bé càng trông như một tờ giấy mỏng manh.

Diễm My là học sinh chuyển từ nông thôn lên thành phố nên khá rụt rè, hôm đầu tiên chuyển tới đây cô bé đã ngay lập tức bị bạn cùng lớp bắt nạt, đúng lúc nhóm Perfum đi ngang qua, cả ba chỉ là thấy không vừa mắt nên đã xen vào cứu trợ.

Dù sao nhóm của các cô cũng khá có tiếng, toàn là học sinh giỏi được thầy cô yêu quý luôn cơ mà nên là một lũ ỷ ma mới bắt nạt ma cũ kia không dám làm gì thêm. Chỉ là không ngờ ngay hôm sau Diễm My đã từ lớp 5C chuyển ngay sang lớp 5A của các cô.

Và có rất nhiều lần Ngọc Thảo vô tình bắt gặp được Diễm Mỹ một mình cô đơn trong giờ ra chơi, chẳng có người bạn nào cả vậy nên đã rất niềm nở mà chạy đến bắt chuyện với cô...

Ờ thì... sau đó thì nhóm Perfum có thêm một thành viên, Ngọc Thảo lại có thêm một cô vợ, thế thôi...

Chiều nay lớp 5A phải học hai môn là văn và ngoại ngữ. Tiết văn đầu tiên Ngọc Thảo như rồng trong biển người, dơ tay phát biểu dồn dập, còn được nguyên một con mười đỏ chót cho một bài văn ngắn nữa chứ. Điều này làm Tú Linh - cái con người hay giận dỗi đến giờ ra chơi là lại bắt đầu than vãn:

"Ngọc Thảo... Chồng thật là quá đáng, ban nãy không cho vợ chép bài."

"Ôi vợ yêu à, chồng có thể cho vợ mọi thứ trừ việc chép bài."

Ngọc Thảo là vậy đấy, riêng việc gì chứ việc học là nghiêm phải biết. Môn bản thân giỏi thì bản thân hưởng, môn bản thân không giỏi thì thà chịu điểm kém hoặc không có điểm chứ nhất quyết không chơi trò chép bài.

"Thôi bỏ đi mà... Ăn kẹo đi đã."

"Ấy... Thôi."

Nhã Phương xua xua tay tính bóc kẹo thì bị Diễm My ngăn lại.

"Sao đấy?" - Ngọc Thảo nghiêng đầu.

Diễm My nhỏ nhẹ nói:

"Ra chơi có mười lăm phút mà ban nãy cô đã dùng năm phút đọc điểm rồi, giờ còn có chưa tới mười phút. Ăn rồi lại dở dang ra, vứt đi thì phí lắm."

Diễm My chu toàn thật đấy, cả lũ nghe xong cũng phải bật ngón cái gật gù luôn. Dù sao cũng mới học tiểu học, suy nghĩ này của Diễm My đương nhiên là ba người bạn kia không nghĩ tới rồi.

Đột nhiên có một bạn học sinh nam chạy lướt qua, đánh rơi cái vé xe, Ngọc Thảo thì không chú ý lắm vì còn đang bận khoe chiếc vòng cổ mới của mình nhưng Tú Linh thì lại ngay lập tức nhổm dậy khỏi ghế đá và nhặt lại chiếc vé xe đó.

Nhã Phương liếc nhìn, hỏi:

"Bà nhặt cái gì đấy?"

"Vé xe thôi ấy mà." - Tú Linh mỉm cười nhè nhẹ.

Nhã Phương lại đưa mắt nhìn theo nam sinh vừa chạy qua ấy rồi mới tiến tới gần Tú Linh, thì thầm:

"Bà nhìn người ta từ tầng hai xuống tới tận đây rồi đấy."

Tú Linh hơi giật mình đánh nhẹ một cái vào vai Nhã Phương, gắt nhỏ:

"Bà đừng có mà nghĩ lung tung."

"Nghĩ cái gì thế?"

"A... Giật cả mình."

Tú Linh giật thót ngay khi Diễm My cùng Ngọc Thảo từ phía sau chui đầu lên hỏi.

Ngọc Thảo bĩu môi:

"Gì mà nhảy cẫng lên thế? Giấu diếm cái gì, khai mau."

Tú Linh chưa kịp phân bua gì thì Nhã Phương đã lủi ra sau lưng Diễm My và nói:

"Tú Linh có người mình thích rồi."

"Cái gì?"

Nói chung là hai cô bé đây hơi bất ngờ thật. Diễm My thì là người nhát gan, với hơi bạo thủ, cô bé đương nhiên không nghĩ đến chuyện thích ai trong thời điểm này, càng không nghĩ tới việc bạn trong nhóm sẽ thích ai khi ở cái tuổi này.

Còn Ngọc Thảo thì suy nghĩ thoáng, không quan tâm lắm đến việc thích hay không thích nhưng cái quan trọng là có người cướp mất tim vợ khỏi tay của cô bé thôi.

Đối với Ngọc Thảo, Tú Linh chính là báu vật, trong nhóm bốn người này, Ngọc Thảo đặc biệt quan tâm Tú Linh nhất. Tú Linh vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, lúc cần mạnh mẽ có mạnh mẽ, lúc cần yếu đuối có yếu đuối khiến Ngọc Thảo vô cùng thích thú. Vì vậy cô bé càng cảm thấy ở cái độ tuổi này, không một đứa con trai nào xứng với báu vật của cô bé.

Nhưng mà... thích thì cũng đã thích rồi...

"Nào nào... vợ của chồng đã thích ai rồi đây? Nói chồng nghe xem nào?"

Nhưng mà ngay lúc quan trọng thì lại có trống vào giờ, thôi thì cả lũ đành phải tạm gác chuyện tình yêu bọ xít này sang một bên vậy, học cái đã.

Tiết tiếp theo chính là ngoại ngữ, tiết này thì Tú Linh là rồng, còn Ngọc Thảo chính là một con cá dọn bể cực đen. Đã dốt rồi lại còn suốt ngày bị cô bốc thăm trúng tên lên trả bài, thật hận đứa nào viết mấy cái phiếu thăm này mà... À mà quên, là chính cô bé viết chứ ai, lớp phó học tập đen đủi là cô bé chứ còn ai vào đây nữa.

Nhưng mà tinh thần học tập của nhóm cũng cao lắm, trong giờ học, bốn cô bé không làm việc riêng hay nói chuyện bao giờ, dù là môn mình không thích thì cũng phải giữ sự tôn trọng với thầy cô giáo, để thầy cô giáo an tâm một chút.

Hết tiết chính là lúc hai cái miệng nhiều chuyện được giải phong ấn, Ngọc Thảo cùng Diễm My cứ quấn lấy Tú Linh với Nhã Phương hỏi mãi không thôi. Tú Linh ngại ngùng không nói, Nhã Phương lại cứ ung dung khiến hai người tức chết.

Đúng lúc này một nam sinh bực dọc bước qua, oang oang nói với cậu bạn bên cạnh:

"Ông đừng có đùa nữa, mau tìm cho tôi đi, mất rồi tôi lấy xe kiểu gì."

Tú Linh vừa nghe đã liền nhanh chạy qua, tươi cười:

"Tuấn Trường, vé xe này là của cậu đúng không? Mình vô tình thấy nó rơi ra lúc cậu chạy qua. Mà... cậu chạy nhanh quá, mình không kịp trả."

Cậu nam sinh kia quay đầu, cười tươi:

"Ơ đúng rồi. Cảm ơn cậu nhé, Tú Linh. Mình cứ tưởng lần này tiêu rồi."

"Thì ra là Tuấn Trường..." - Ngọc Thảo, Diễm My gian manh cười cười...