Này Đủ Xa Chưa, Anh Nhớ Em Rồi Đấy

Chương 2: Chú Mèo Vàng Cùng Lùm Hoa Sứ

Sau khi vô tình biết được Tú Linh đã có người mình thích và đó chính là Tuấn Trường, cậu bạn khác lớp nhưng thỉnh thoảng vẫn chơi chung thì Ngọc Thảo lại đâm ra đứng ngồi không yên. Cô bé rất tò mò về Tuấn Trường, thật ra cậu có điểm gì nổi bật mà lại có thể lọt được vào mắt xanh của Tú Linh cơ chứ?

Nghĩ mãi mà chẳng tìm được đáp án, Ngọc Thảo buồn bực trong lòng. Cô bé làm sao mà có thể yên tâm để Tú Linh qua lại với một người chỉ thỉnh thoảng nhập bọn với nhóm Perfum để chơi đuổi bắt, nhảy dây, cá sấu lên bờ,... kia chứ. Và đương nhiên không thân thì làm sao mà biết được tính cách Tuấn Trường tốt hay xấu, học hành có giỏi hay không, đặc biệt là có dành tình cảm gì cho Tú Linh hay không...

Chính vì vậy Ngọc Thảo đã quyết định sẽ theo dõi Tuấn Trường một thời gian, xem thử cậu là người như thế nào để mật thám lại với nhóm, cũng là để xem xem Tú Linh có dành tình cảm cho đúng người hay không.

Thế là Ngọc Thảo bỗng dưng trở thành nữ thám tử, mỗi ngày tan học cô bé đều lén đi theo phía sau Tuấn Trường.

Có rất nhiều lần Diễm My, Nhã Phương cùng Tú Linh muốn rủ Ngọc Thảo đi uống trà sữa mà chẳng được, cô bé lúc nào cũng mượn cớ nhà có việc hay bài tập nhiều hay những lý do củ chuối gì đó để chuồn trước. 

"Chồng của chúng ta mấy ngày nay làm gì vậy? Bơ chúng ta luôn ấy." - Diễm My nhìn theo bóng dáng Ngọc Thảo chạy ra khỏi lớp, thắc mắc hỏi.

"Có trời mới biết." - Tú Linh và Nhã Phương lắc đầu cùng lúc, hai người họ cũng đang muốn biết Ngọc Thảo mấy nay có chuyện gì đây.

Nhã Phương suy nghĩ vài giây rồi đưa mắt nhìn hai cô bạn kia:

"Đừng có nói là chồng mình đang theo đuổi cô vợ thứ tư nhá."

---

Tuấn Trường vừa đi vừa tự nhẩm xui xẻo trong miệng mười mấy lần. Thật sự quá xui xẻo mà. Tự nhiên hôm nay xe đạp lại hư khiến cậu giữa trời nắng chang chang phải cõng theo cái cặp nặng trịch cuốc bộ về nhà.

Đang đi thì đột nhiên Tuấn Trường quay phắt người lại, cảnh giác cùng tò mò đưa mắt nhìn xung quanh. Kỳ lạ, sao mấy ngày nay cậu luôn có cảm giác là có người đi theo mình vậy nhỉ? Và hôm nay vì đi bộ nên cảm giác ấy lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhưng mà quay đi quay lại một hồi cậu vẫn chẳng thấy bóng dáng ai khả nghi nên lại đành chậm rãi đi tiếp về phía trước.

Ngọc Thảo đứng phía sau cột điện, nhìn thấy Tuấn Trường đã quay người đi tiếp thì liền thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là cô bé phản ứng nhanh, không thì đã bị Tuấn Trường phát hiện mất rồi.

"Từ giờ mình nên giữ khoảng cách với cậu ta xa hơn một chút mới được." - Ngọc Thảo vừa nhìn theo Tuấn Trường vừa lẩm bẩm.

Đi được một đoạn thì Tuấn Trường bỗng nghe thấy tiếng kêu gì đó, giống như là tiếng mèo con... Bởi vậy cậu liền lần theo tiếng kêu tới trước một lùm cây hoa sứ trắng tinh khiết, ngay đó, một chú mèo con lông vàng đang tủi thân dụi đầu kêu nhẹ.

Mèo con thấy người thì vô cùng sợ hãi giương đôi mắt nâu to tròn lên nhìn cậu rồi toan co chân chạy đi, ai ngờ đâu cơ thể lại quá yếu mà loạng choạng gục xuống, đè lên một bông hoa sứ trắng.

Tuấn Trường thấy vậy liền ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông không mấy sạch sẽ của mèo con và tự hỏi:

"Sao ở đây lại có mèo con vậy nhỉ?"

Đoán chắc mèo con đã nhiều ngày rồi không được ăn gì nên mới gầy đến trơ xương và yếu đến không thể chạy nổi như thế này, Tuấn Trường liền mở ba lô, lấy ra một chiếc bánh mì nhỏ và xé từng miếng vừa miệng cho mèo con ăn.

"Dễ thương thiệt." - Nhìn thấy mèo con lúc đầu còn vì sợ người nên không dám ăn mà chắc vì đói quá nên giờ đã chịu tiếp nhận bánh mì của cậu và ăn vô cùng ngon lành thì Tuấn Trường liền khẽ mỉm cười.

Và đương nhiên, Ngọc Thảo ở phía sau đã hoàn hảo trông thấy được hết những hành động tốt bụng, dịu dàng của Tuấn Trường lúc này.

Tuấn Trường thật sự rất muốn ôm mèo con về nhà nuôi, nhưng không thể. Bởi vì mẹ của cậu bị dị ứng với lồng mèo nên cậu cũng hết cách...

"Mèo con ngoan, em nằm ở đây nhé, giờ anh phải về rồi. Nhưng mỗi ngày anh sẽ đều đem thức ăn tới cho em." - Tuấn Trường vừa nói vừa vuốt ve mèo con với cử chỉ vô cùng dịu dàng.

Những ngày sau đó Ngọc Thảo vẫn luôn theo dõi Tuấn Trường, thấy cậu đã làm đúng như lời hứa của mình, mỗi ngày tan học đều mang thức ăn tới cho mèo con và đùa giỡn vui vẻ với nó thì cô bé đã vô cùng hài lòng.

Cùng lúc đó, trên trường lớp Ngọc Thảo cũng đã dò la được lực học của Tuấn Trường. Hừm... Không giỏi... nhưng cũng không đến mức quá dốt. Xếp hạng nằm trong top 15 thì cũng chỉ coi như tạm ổn.

Nhưng dù sao... cuối cùng thì Ngọc Thảo cũng đã công nhận Tuấn Trường thật sự là một người tốt, coi như tạm xứng đáng với bảo bối Tú Linh của mình.

---

Hôm nay khi vừa tan học, còn chưa kịp làm gì thì Ngọc Thảo đã bị Nhã Phương và Diễm My mạnh bạo lôi ra ngoài.

Nhã Phương đẩy nhẹ Ngọc Thảo xuống ghế đá, dùng giọng điệu hung dữ ra lệnh:

"Chồng ngồi yên."

"Này, ba người đang làm gì vậy?" - Ngọc Thảo nhìn ba cô vợ xinh đẹp của mình với ánh mắt khó hiểu.

Tú Linh khoanh tay bước tới, nhìn Ngọc Thảo chằm chằm:

"Khai mau, dạo này chồng đang làm chuyện gì mờ ám?"

"Chồng có làm chuyện gì mờ ám đâu." - Ngọc Thảo chớp chớp đôi mắt to tròn, thầm than không biết ba cô vợ này lại đang nói tới chuyện gì.

"Không làm gì mờ ám mà bỏ mặc tụi vợ suốt hai tuần nay à?" - Diễm My nhìn Ngọc Thảo mà phống má, tỏ vẻ giận dỗi.

"Nếu chồng còn không mau khai thì... đừng có trách..." - Tú Linh vừa nói vừa sắn tay áo, ánh mắt chất đầy tia lửa đe dọa. 

Ngọc Thảo liếc nhìn Tú Linh:

"Suốt hai tuần nay chồng cực khổ vì vợ như vậy, mà giờ vợ đứng đây đe dọa chồng. Vợ còn lương tâm nữa không vậy Tú Linh?"

"Vì vợ? Ý của chồng là sao?" - Tú Linh ngạc nhiên, dùng tay chỉ ngược lại vào bản thân mình.

Ngọc Thảo thở dài rồi khẽ nói:

"Chồng muốn biết Tuấn Trường là người như thế nào, có xứng với vợ hay không nên đã theo dõi cậu ta suốt hai tuần nay."

Nghe xong thì ba cô bạn thoáng ngạc nhiên, Ngọc Thảo âm thầm theo dõi Tuấn Trường sao?

"Rồi kết quả thế nào?" - Nhã Phương nghiêng đầu nhìn Ngọc Thảo, ánh mắt đầy tò mò.

Ngọc Thảo ngước mắt nhìn Tú Linh, nhếch môi cười nhẹ:

"Coi như là vợ đã thích đúng người, cậu ta thật sự rất tốt bụng, nhưng học lực lại không được bằng chúng ta."

Diễm My và Nhã Phương ngạc nhiên nhìn nhau, tuy vẫn còn ý chê bai ở cuối nhưng từ trước tới giờ Ngọc Thảo chưa từng khen ngợi đứa con trai nào mà nay lại khen Tuấn Trường "rất tốt bụng" vậy xem ra Tuấn Trường này không có vấn đề gì thật.

Tú Linh lúc này mới lấy lại được tinh thần mà vội vàng kéo Diễm My ra để ngồi bên cạnh Ngọc Thảo, khẽ hỏi:

"Chồng đã theo dõi Tuấn Trường những ngày qua... vậy có nhìn thấy cậu ấy thân thiết với cô gái nào khác không?"

"Không!" - Ngọc Thảo lắc đầu.

"Thật hả?" - Tú Linh reo lên đầy vui mừng nhưng không hiểu sao chỉ sau vài giây lại đột nhiên bày ra bộ dạng chán nản.

"Sao thế vợ yêu?" - Ngọc Thảo hỏi.

"Vợ và cậu ấy cũng thường gặp nhau thật ấy, nhưng mà cơ hội nói chuyện thì lại rất ít..." - Tú Linh thở dài.

"Yên tâm đi, chồng sẽ giúp vợ theo đuổi cậu ta. Chồng đã nghĩ ra kế hoạch rồi." - Ngọc Thảo khoác vai Tú Linh, cười nói vui vẻ.

"Kế hoạch để vợ theo đuổi Tuấn Trường á? Là kế hoạch như thế nào vậy?" - Hai mắt Tú Linh sáng rỡ.

"Cứ tin tưởng ở chồng đi." - Ngọc Thảo vừa nói vừa nháy mắt với Tú Linh, dáng vẻ rất tự tin.

Tú Linh dùng chất giọng nhõng nhẽo nói:

"Chồng tốt quá đi... Vậy mà tụi này cứ tưởng chồng đang theo đuổi cô vợ thứ tư nào đó kia chứ."

"Vợ cứ nghĩ xấu cho chồng hoài." - Ngọc Thảo gõ vào trán của Tú Linh một cái. 

"Vợ xin lỗi chồng mà... đừng tức giận nhé!" - Tú Linh lay lay tay Ngọc Thảo, làm bộ mặt đáng yêu.

Diễm My lúc này mới bật cười thành tiếng. Nhã Phương tò mò hỏi:

"Đang cười gì đó?"

"Ngọc Thảo chắc là người chồng duy nhất vui vẻ lập kế hoạch cho vợ mình đi theo đuổi bạn trai." - Diễm My vừa cười vừa nói. Vừa nghĩ đến chuyện này cô bé thật nhịn cười không nổi.

Nghe xong thì Nhã Phương và Tú Linh cũng đều bật cười lớn. Diễm My nói đúng thật, trên đời này làm gì có người chồng nào rộng lượng như Ngọc Thảo cơ chứ.

Ngọc Thảo giả vờ rưng rưng nước mắt nhìn Tú Linh:

"Biết làm sao giờ khi trái tim của vợ đã không còn thuộc về người chồng này nữa."

"Trời ơi, chồng diễn sâu quá rồi đấy." - Nhã Phương đẩy nhẹ vai Ngọc Thảo, cười nói.

---

Đầu giờ chiều hôm sau...

Tuấn Trường hôm nay vẫn đạp xe đem thức ăn đến cho mèo con như mọi khi, nhưng nay tới nơi thì cậu lại nhìn thấy bên cạnh lùm hoa sứ trắng quen thuộc đang có một cô bé rất dịu dàng ngồi đó, trong lòng cô còn có nhiều thêm một chú mèo con ngoan ngoãn. Khung cảnh này thật chẳng khác nào một bức tranh tuyệt đẹp.

Tuấn Trường xuống xe và khẽ bước đến, như muốn xem thử cô bé ấy là ai. Lúc này cô bé ấy nhẹ nhàng ngẩng mặt lên với một nụ cười tươi tắt, nhìn rất xinh đẹp. 

"Tú Linh?" - Tuấn Trường thoáng ngạc nhiên, tại sao cô bạn này lại ở đây?

Nghe thấy có người gọi tên của mình, Tú Linh quay qua nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, lúc này có một đóa hoa sứ trắng nhẹ nhàng lướt ngang.

Mùi thơm dịu nhẹ của hoa sứ trắng khiến Tuấn Trường và Tú Linh đều bất chợt nghĩ rằng đây có lẽ sẽ là khoảng khắc lãng mạn nhất giữa hai người.

"Sao cậu lại ở đây vậy?" - Sau khi im lặng vài giây thì Tuấn Trường liền sải chân bước đến và hỏi.

Tú Linh ôm mèo con đứng dậy, khẽ cười:

"À hôm qua mình vô tình đi ngang qua, nhìn thấy mèo con nằm dưới lùm hoa sứ trông rất đáng thương nên hôm nay mới cố tình đem tới một cái thùng giấy để làm nhà cho nó."

Tuấn Trường liếc nhìn cái thùng nhỏ được lót một chiếc khăn mặt dày làm đệm dưới chân rồi quay sang Tú Linh và khẽ cười:

"Cậu chu đáo thật đấy Tú Linh, mấy ngày qua mình chẳng nghĩ đến việc làm nhà cho nó luôn."

Tú Linh đặt nhẹ mèo con xuống thùng, và nói:

"Thôi cũng muộn rồi, chúng ta đi học thôi không trễ mất. Buổi chiều trường mình vẫn có sao đỏ canh cổng mà nhỉ..."

"Đúng rồi. Vậy nên cậu để mình đèo cậu nhé! Đi xe đạp sẽ nhanh hơn là đi bộ mà."

Tú Linh nghe xong thì liền cười tươi, cô bé được Tuấn Trường đèo đi học kìa, vui quá đi.

Và cứ thế, trên đường đi học có hai bạn nhỏ cười nói vui vẻ, rôm ran cả dãy phố...