Này Đủ Xa Chưa, Anh Nhớ Em Rồi Đấy

Chương 3: Nỗi buồn của Tú Linh

Tiểu học là khoảng thời gian những suy nghĩ còn non nớt bắt đầu được thầy cô nắm bắt, uốn nắn và sửa đổi, nhưng lũ trẻ tinh nghịch vẫn luôn có cách để giấu nhẹm đi những tội trạng mà chúng sắp phạm phải.

Vào giờ ra chơi, sau khi biết được kế hoạch giúp Tú Linh cùng Tuấn Trường thân thiết với nhau hơn thành công, Ngọc Thảo liền bắt đầu trở lên hưng phấn, trong tiềm thức đều chỉ xuất hiện đúng một loại suy nghĩ là phải giúp Tú Linh cưa đổ được Tuấn Trường.

"Chồng yên tâm, kế hoạch cọc đi tìm trâu này bọn vợ đều sẽ tham gia." - Nhã Phương vỗ vai Ngọc Thảo và khẳng định chắc nịch.

Diễm My cũng kiên quyết gật đầu. Tuy cô bé không rõ là phải giúp như thế nào nhưng thấy kế hoạch làm quen đầu tiên của Ngọc Thảo thành công như vậy thì sau này có gì cứ nghe lời của Ngọc Thảo là được rồi. Ngọc Thảo thông minh, nhanh trí như vậy, đâu thiếu gì cách giúp Tú Linh.

Tú Linh vừa vui vừa thẹn thùng nói:

"Sao nhìn mọi người còn có vẻ hào hứng hơn tui nữa vậy?"

"Thì đây là phi vụ mai mối đầu tiên của chồng, lại còn là mai mối cho cô vợ chồng thương nhất nên tất nhiên là chồng phải hào hứng rồi." - Ngọc Thảo hênh hếch cái cằm núng nính thịt.

Diễm My nghe xong liền không thương tiếc đập bốp quyển vở trên tay vào lưng Ngọc Thảo, hờn dỗi:

"Đấy nhá, chồng thừa nhận rồi nhá, chồng thương Tú Linh nhất, chồng chỉ toàn thiên vị thôi... Hừ..."

Ngọc Thảo bất lực so vai, còn chưa kịp nói gì thêm thì ngay bên dưới đã vang lên tiếng bàn học bị đá đến xê dịch rất mạnh. Cô bé theo thói quen kéo Tú Linh tránh xa nơi phát ra tiếng động, sau đó mới quay người nhìn phía sau.

Ngay sau lưng Ngọc Thảo là Mai An đang ngồi ăn sáng và Linh Chi vừa tức giận từ ngoài đi vào đá mạnh lên bàn Mai An.

Thấy vẻ mặt tức giận của Linh Chi, Mai An cau mày, hỏi:

"Bà bị làm sao đấy? Hâm à?"

Linh Chi đột nhiên gào lên:

"Tao bị làm sao, mày còn hỏi được à? Tại sao vị trí nhảy chính đang từ của tao lại đổi thành mày?"

Ngọc Thảo chau mày, Linh Chi vốn là một người rất ưa nghệ thuật và có tính nghệ sĩ cũng rất cao. Trước giờ việc hát hay nhảy, nói chung cứ dính đến văn nghệ thì Linh Chi luôn là nhân vật chính, là cây văn nghệ vàng của lớp, thậm chí là của trường. Nhưng Linh Chi lại có một thói xấu là trong lĩnh vực này ở trong ngôi trường này, cô bé sẽ không để cho bất cứ ai vượt qua mặt. Lần này sắp tới 20/11 vốn dĩ lớp đã chuẩn bị ba tiết mục là hát, nhảy hiện đại và múa truyền thống, tất cả đều do Linh Chi đứng trung tâm vậy mà sao bây giờ vị trí ấy lại bị đổi qua Mai An rồi?

Mai An tỉnh bơ:

"Cô giáo sắp xếp mà. Có chuyện gì bà hỏi cô ấy."

Ngay lúc Mai An vừa mới đứng dậy muốn rời đi thì Linh Chi đã cầm ngay túi bánh còn dang dở trên bàn mà ném thẳng vào mặt Mai An. Toàn bộ các bạn trong lớp đều bị khoảng khắc này làm cho chết đứng. Linh Chi nóng tính và kênh kiệu là điều ai cũng biết nhưng như này có phải quá đáng lắm rồi hay không.

"Mày điên à Chi."

Mai An quát lên và dường như muốn xông vào quần ẩu với Linh Chi một trận. Ngay lúc này Ngọc Thảo xông ra kéo Linh Chi lại và lôi cô bé ra khỏi lớp.

Ngọc Thảo không ưa gì Linh Chi vì ngày trước khi tập văn nghệ bài đồng ca, Ngọc Thảo có lắc đầu với nhún chân theo nhịp thì Linh Chi lại cau mày mỉa mai: "Bà bớt dẹo đi, nhìn tởm thật sự." nhưng mà vì xếp hạng và hạnh kiểm của lớp, cô bé vẫn phải lôi một trong hai người ra để không xảy ra thêm bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn và vừa hay Linh Chi lại là người gần cô bé hơn.

Đi được một đoạn, Ngọc Thảo chủ động buông tay Linh Chi ra, nói:

"Tôi không muốn dính đến chuyện riêng của bà và lớp mình cũng vậy nên bà với Mai An có gì thắc mắc thì xuống ba mặt một lời với cô giáo, đừng lên lớp hung hăng với bạn bè như vậy, không hay đâu."

"Cần bà dạy bảo đấy..." - Linh Chi dùng dằng mỉa mai.

Ngọc Thảo chỉ so vai không nói gì sau đó quay người đi cùng với Nhã Phương, Diễm My và Tú Linh đã chạy theo phía sau từ bao giờ.

Nhưng tất cả đều không ngờ cảnh này đã bị Tuấn Trường và vài người bạn của cậu nhìn thấy. Đến khi tan học, cậu với Tú Linh lại cùng nhau đi chăm sóc mèo con, sau đó Tuấn Trường tiện thể hỏi:

"Nay lớp cậu có chuyện gì thế?"

Tú Linh trề môi:

"Một người kênh kiệu bị một người tâm cơ đạp khỏi ghế chính. Nói chung là cậu cứ mặc kệ đi, cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho."

Tuấn Trường gật gù tiếp tục vuốt ve mèo con, trong ánh mắt đầy vẻ cưng chiều. Mèo con giờ rất ngoan, không thấy họ là chạy nữa mà thậm chí còn biết dụi dụi đầu vào tay hai người, cẩn trọng thể hiện ra tình cảm và sự biết ơn.

Cuộc sống của bạn sẽ luôn xoay quanh, va chạm, gặp gỡ và chia ly với rất nhiều người, nhưng cuộc sống của thú cưng lại chỉ xoay quanh bạn, ảnh hưởng bởi mình bạn. Lời này chưa bao giờ là sai.

---

Sau hôm đó, vấn đề bạn bè xích mích kia đã được giải quyết như thế nào thì chỉ có mình lớp 5A rõ, người ngoài cuộc như Tuấn Trường thực sự mờ mịt. Chỉ là trong tâm trí cậu ngoại trừ vẻ dịu dàng ân cần của Tú Linh thì lại xuất hiện thêm một nét mặt vừa tự tin, vừa dễ thương lại nghiêm túc của Ngọc Thảo hôm ấy...

"Tuấn Trường yêu Tú Linh. Tuấn Trường yêu Tú Linh. Tuấn Trường yêu Tú Linh..."

Tuấn Trường sầm mặt ném quyển vở trên tay vào giữa đám bạn đang sồn sồn lên kia. Có vẻ như hôm qua bọn họ đã bắt gặp được cảnh cậu cùng Tú Linh chăm sóc mèo con nên nay mới lại bắt đầu tọc mạch.

Trẻ con mà, chả làm được cái gì ra hồn, chỉ có phá là giỏi.

Sau ba bốn ngày bị trêu đến tức giận đỏ mặt, Tuấn Trường đâm ra lại né tránh Tú Linh, ở trên lớp thì cậu chỉ ru rú trong lớp, không thèm bước chân ra ngoài dù chỉ là nửa bước, còn hết giờ cậu cũng luôn chọn thời gian đi đưa đồ ăn cho mèo vào trước hẳn hoặc sau hẳn Tú Linh. Việc này làm Ngọc Thảo tức tới phồng mang trợn mắt.

Đúng lúc đi ngang qua lớp Tuấn Trường, thấy một lũ tiểu quỷ đang trêu chọc cậu Ngọc Thảo liền thông suốt mọi vấn đề. Thì ra là do lũ này...

Ngọc Thảo vác cái xác to như quả bóng của mình lăn vào đạp cho năm thằng mỗi thằng một phát vào mông, mắng:

"Một lũ rảnh rỗi thích trêu chọc người khác lắm à? Bài trên lớp hiểu chưa? Bài về nhà hôm trước làm chưa? Bài tiết sau đã xem trước chưa? Học lực đã giỏi chưa? Chưa chứ gì? Chưa thì còn không mau học đi, không học thì cũng biết suy nghĩ chút đi, bạn bè với nhau cứ phải thích chọc người khác nổi điên lên thì mới vui à?"

Ngọc Thảo tuy không phải đầu gấu đầu mèo gì trong trường nhưng lại khá được thầy cô coi trọng nên một lũ này đâm ra cũng có chút sợ. Sợ cô bé mách lẻo đó. Một lũ con trai lúc nhúc chỉ dám lẩm bẩm vài câu rồi sau đó tản đi hẳn dù đây là lớp của bọn chúng chứ không phải lớp 5A của Ngọc Thảo.

Ngọc Thảo quay sang nhìn Tuấn Trường một cái rồi cũng quay về lớp. Cô bé phải nhanh nhanh về báo tin cho nhóm để còn bàn bạc đối sách nữa chứ.

"Ra là thế." - Diễm My gật gù - "Vậy chúng ta phải làm sao giờ?"

Nhã Phương tức giận đùng đùng nói:

"Bao nhiêu công sức của chúng ta cuối cùng lại bị một lũ trời ơi đất hỡi ấy phá hết. Tức quá đi. Tú Linh, đã như này bà càng phải tán đổ Tuấn Trường cho tui."

Tú Linh nãy giờ không nói chuyện, vẻ mặt cũng không có quá nhiều biến động, chỉ là có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Bị nhắc đến tên, lúc này cô bé mới hơi ngẩn người rồi rũ xuống đôi mắt buồn, nói:

"Hay là... thôi đi."

"Cái gì?"

Một lời nói ra khiến cả nhóm đều phải sững sờ. Chỉ mới một chút trắc trở nhỏ nhặt như vậy mà Tú Linh lại bỏ cuộc hay sao? Không giống với cô bé của mọi khi...

Đoán biết mọi người đang nghĩ gì, Tú Linh liền nói:

"Không phải, không phải mà, không phải do mấy lời trêu chọc đó, mà là vì Tuấn Trường."

"Vì Tuấn Trường?" Ngọc Thảo hơi khó hiểu - "Là sao?"

"Ý là Tuấn Trường đã vì những lời trêu chọc đó mà trốn tránh tui, không muốn tiếp xúc với tui nữa thì chứng tỏ cậu ấy không thích tui, tui mà còn sáp lại thì không phải sẽ khiến cậu ấy càng khó chịu hơn hay sao."

Ngọc Thảo thật ra cũng thấy hơi... có lý. Quả thật trước giờ bọn họ chỉ để ý đến việc Tuấn Trường có tốt không, có học giỏi không, có đẹp không và có xứng với Tú Linh không chứ không hề để tâm đến việc cậu ấy có thích Tú Linh hay không.

Nếu hiện tại Tuấn Trường đã muốn tránh mặt thì khả năng không có tình cảm là rất cao... Ây da... Thật là khó quá đi! Phải làm sao bây giờ?

---

Từ ngày đó trở đi, quả thật nhóm các cô bé không có tiếp tục tìm cách gán ghép Tú Linh với Tuấn Trường nữa. Tú Linh cũng vẫn thường xuyên chắm sóc mèo con nhưng đều cố tình tránh mặt Tuấn Trường. Mà khi cả hai bên đều đã cố ý tránh mặt thì ngàn lần vạn lần cũng không thể gặp...

Nhưng mà... Tú Linh vẫn thật sự rất thích Tuấn Trường. Cô bé vẫn thường hay dõi mắt theo Tuấn Trường khi trong trường, hoặc... chỉ cần nhìn qua một lượt cô bé cũng có thể nhận ra cậu ấy ở giữa sân trường đông nghẹt. Cũng chỉ có cô bé mới để ý hôm nay Tuấn Trường vui hay buồn, học hành thế nào, có bị thầy cô mắng hay khen gì không. Cũng chỉ có cô bé mới để ý tới hôm nay Tuấn Trường đi học lúc mấy giờ, về khi nào, tới thăm mèo con bao nhiêu phút,...

Nhìn Tú Linh như vậy nhóm thật sự đau lòng. Nếu biết trước thế này thà không nói ra, không giúp đỡ, không gặp gỡ và không tiếp xúc còn hơn.

"Không được." - Ngọc Thảo đập bàn - "Tui nhất định phải giúp được hai người họ thành đôi."