Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 44: Nói xem có phục hay không

Tôi xuống sân trượt băng mới phát hiện ra nó thật ra cũng không khó như tôi tưởng. Hơn nữa trước đó tôi từng có kinh nghiệm trượt patin, nên miễn cưỡng cũng có thể đi được vài bước.

Mục tiêu của tôi rất rõ ràng, chính là một người đàn ông nào đó quên mất người vợ của mình.

Có thể là tôi rốt ruột, thấy người phụ nữ kia và anh mắt đi mày lại nên nhất thời không để ý lại bị ngã.

Tôi cho rằng Lục Chu Thừa không chú ý tới tôi, ai biết anh thế mà lại trượt qua.

Nhưng người này đặc biệt không có lòng thông cảm, thấy tôi ngã cũng không kéo tôi đứng lên, trái lại còn nhân cơ hội uy hiếp: “Em có muốn học không? Muốn thì cầu xin anh đi!"

Nhưng tôi không muốn chịu thua, định tự lực cánh sinh, kết quả chưa đứng vững lại ngã.

Được rồi, lúc này thật sự ngã đau.

Tôi ngồi ở trên mặt băng không dậy nổi, dưới mông lạnh buốt, vì vậy tôi cắn môi nhìn Lục Chu Thừa. Người đàn ông này quá xấu xa mà!

Có thể lương tâm Lục Chu Thừa trỗi dậy, cuối cùng giơ tay ra giúp đỡ, kéo tôi dậy.

"Em đừng khóc nữa, ai không biết còn tưởng là anh bắt nạt em đấy."

Nghe anh nói thế, tôi bình tĩnh xoay người.

Lục Chu Thừa kéo tôi: “Này, em đúng là cô gái ngực không lớn mà tính tình cũng không nhỏ đâu."

Tôi tức giận, ra sức giãy dụa: “Anh chê em nhỏ, vậy anh đi mà tìm một người lớn hơn em đi, chả ai cản anh!"

Lục Chu Thừa không cho tôi đi, một tay nắm lấy cổ tay tôi, tay kia ôm thắt lưng tôi và kéo vào trong lòng: “Bà xã, em đang ghen phải không?"

"Hừ, em mới không thèm ghen với cúp 36D kia đâu."

Tôi vừa nói xong một câu thì thiếu chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi của mình, đang yên đang lành nói 36D làm gì chứ?

Quả nhiên, Lục Chu Thừa đắc ý, nhéo vào mặt của tôi nói: "Vậy mà còn nói không ghen. Em xem thử mặt em đi, đã nhăn nhó thành thế nào rồi!"

"Khốn kiếp, anh đi mà chơi với 36D của anh đi!"

Tôi gỡ tay anh ra nhưng đã bị anh kéo lại: “Tới cũng tới rồi, anh dẫn em chơi vài vòng được không?"

Nói thật tôi có chút động lòng, vừa mới do dự thì Lục Chu Thừa đã bắt đầu hành động: “Cái này không khác với trượt thẳng, cơ thể nghiêng về trước duy trì sự cân bằng, từ từ đi theo anh."

Tôi bắt đầu nghiêm túc học, được anh dắt dạo qua một vòng xung quanh, dần dần tìm được chút bí quyết.

Tôi hăng hái lên rất nhiều, dĩ nhiên quên mất chuyện 36D, rút tay ra nói: "Lục Chu Thừa, anh để em tự đi thử."

Nhưng tôi đánh giá cao năng lực của mình, Lục Chu Thừa vừa thả lỏng tay, tôi lại bắt đầu lảo đảo, hoàn toàn không tìm được cảm giác cân bằng vừa rồi.

Cánh tay tôi chợt căng thẳng, hóa ra Lục Chu Thừa đã nắm lấy tôi để duy trì sự cân bằng: “Đi."

Có anh đỡ nên tôi đi vững hơn rất nhiều, sau đó càng chơi càng nghiện, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, sau đó ngay cả anh thả lỏng tay ra lúc nào tôi cũng không biết.

Sau khi phát hiện mình có thể tự trượt một mình, tôi đã rất vui mừng, tôi muốn nói cho Lục Chu Thừa biết nhưng nhìn lại thấy anh đút một tay ở trong túi quần, đi ở phía sau giống như đi dạo trong sân vắng.

Tôi chạy về phía anh nhưng không phanh kịp, nên lao vào trong lòng anh, sau đó toét miệng nhìn anh vui vẻ cười: “Lục Chu Thừa, em học được rồi."

"Anh thấy rồi."

Lục Chu Thừa giơ tay lên khẽ xoa đầu của tôi: “Vợ của anh giỏi quá."

Tôi đang xấu hổ lại thấy 36D kia qua, dáng vẻ vô cùng quen thuộc hỏi: “Bạn gái của anh sao?"

Lục Chu Thừa lắc đầu: “Không phải."

Trong ánh mắt 36D rõ ràng hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó nhìn tôi thân thiện nói: “Cô muốn học trượt băng à? Có cần tôi dạy cho cô không? Phụ nữ với nhau dù sao cũng tiện hơn."

Tôi nhìn cô ta rồi lại nhìn Lục Chu Thừa rõ ràng đang lộ vẻ không quan tâm, sau đó tôi lắc đầu nói: "Không cần, tôi không thích phụ nữ."

36D bị tôi hù dọa, lúng túng liếc nhìn Lục Chu Thừa: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý đó, tôi chỉ là muốn giúp bạn bè."

Tôi buồn bực nhìn Lục Chu Thừa: “Cũng đã là bạn rồi đấy! Xem ra vừa rồi trò chuyện rất vui vẻ nhỉ!"

Lục Chu Thừa liếc nhìn tôi: “Có gì vui vẻ đâu. Ngay cả cô ấy tên là gì anh còn chưa biết."

Thấy vẻ mặt tổn thương của 36D, trong lòng tôi cũng thấy cân bằng hơn, lấy dáng vẻ của người giành chiến thắng nhìn cô ta: “Tôi không cần cô dạy, tôi muốn anh ấy dạy."

Lục đại gia nhân cơ hội chiếm lợi, hôn một cái lên bàn tay tôi: “Vinh dự tới."

36D tức tới mức sắp xỉu rồi, lạnh lùng liếc nhìn hai chúng toi: “Các người rốt cuộc có quan hệ thế nào?"

Bị lòng hư vinh quấy phá, tôi nói dối cô ta: “Cô không nhìn ra được sao? Anh ấy đang theo đuổi tôi."

Lục Chu Thừa không vạch trần tôi, hơn nữa nhìn sắc mặt anh hình như còn có phần dung túng.

Vì vậy tôi càng tự tin hơn, hất cằm nhìn 36D: “Cô biết anh ấy ghét nhất là gì không? Ghét nhất người phụ nữ khác quấn quít lấy anh ấy, bởi vì anh ấy chỉ thích một mình tôi."

Vẻ mặt 36D như muốn nói “cô xác định chứ?”, trước khi đi còn nhìn trước ngực tôi với vẻ mặt khinh bỉ.

Tôi bị cô ta chọc tức, liếc nhìn ngực nhỏ của mình và nói thầm: “Rất nhỏ sao? Mình cảm thấy rất tốt mà!"

Lục Chu Thừa nghe thấy được cũng gật đầu nói: "Anh cũng cảm thấy rất tốt, còn có không gian phát triển!"

"Này!"

Thấy tôi tức giận, Lục Chu Thừa mỉm cười ôm tôi: “Được rồi, em đừng nóng giận nữa. Vốn đã không đẹp, vừa tức giận lại càng xấu."

Lúc này tôi thật sự tức giận rồi, dùng tay đẩy anh: “Anh chê em xấu thì đi tìm người khác đi!"

Có câu nói thế nào ấy nhỉ, tự làm bậy thì không thể sống.

Tôi quên mình còn đang ở trên sân băng, khi đẩy Lục Chu Thừa cũng không chú ý, dưới chân bị trơn liền bay về phía trước.

Tôi còn tưởng mình sẽ tiếp xúc thân mật với mặt băng, nào ngờ vào thời điểm quan trọng Lục Chu Thừa đã cứu tôi một mạng. Vào lúc quan trọng, Lục đại gia vẫn rất đáng tin!

Trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơ thể nghiêng về phía sau quá mức, một chân giơ cao. Tôi không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Lục Chu Thừa xin giúp đỡ: “Em không dậy nổi."

Lục Chu Thừa liếc nhìn tôi và sau đó đột nhiên cúi đầu hôn một cái.

Bản lĩnh hôn của Lục đại gia rất đáng khen, tôi bị anh hôn tới đầu óc choáng váng, nếu không phải thắt lưng sắp gãy, tôi cũng không nỡ rời khỏi anh.

Sau khi hôn xong, Lục Chu Thừa kéo tôi nói: "Chơi đủ chưa? Chúng ta về nhà đi!"

Anh có nhầm hay không vậy? Rốt cuộc là ai đang chơi hả?

Lúc về, Lục Chu Thừa đã ngủ say, tôi đỗ xe xong mới gọi anh: “Lục Chu Thừa, đến nhà rồi."

Lục Chu Thừa mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, một giây tiếp theo đã tỉnh táo và đẩy cửa xuống xe.

Người này chân dài đi trước, tôi chậm rãi lên lầu sau. Không ngờ anh ấy đã ngã xuống giường và ngủ thiếp đi.

Tôi đi tới gọi anh: “Anh dậy tắm xong rồi hãy ngủ!"

Lục Chu Thừa không vui “hừ hừ” rồi lật người ngủ tiếp.

Tôi lôi một lúc lâu cũng không kéo người dậy được, không thể làm gì khác hơn là thử đổi một cách khác: “Lục Chu Thừa, anh mà không dậy là em giở trò lưu manh đấy!"

Hừ, có phải người này thật sự cho rằng bà cô đây ăn chay hay không?

Tôi lột áo sơ mi của Lục Chu Thừa ra, khi cởi đến quần anh, người này cuối cùng mới vùng dậy phản kháng, che vị trí quan trọng trên cơ thể của mình và gầm lên: “Em làm gì vậy hả?"

Tôi chớp mắt mấy cái, vẻ mặt thành khẩn nói: “Anh không nhìn ra được sao? Em đang giở trò lưu manh đấy!"

Lục Chu Thừa đen mặt. Tôi tiến tới hôn lên trên mặt anh một cái: “Ông xã, em muốn đi tắm, anh có muốn đi chung không?"

Chờ tôi đi vào phòng tắm liền nghe được phía sau vọng đến tiếng hét giận dữ: “Đáng chết, xem anh có trừng trị tiểu yêu tinh em hay không!"

Tiểu yêu tinh cười rất sung sướng, nói với người vô cùng nóng nảy xông vào: "Em cẩn thận suy nghĩ lại, vì nghĩ tới sự an toàn của anh thì vẫn nên để anh tự tắm thôi! Em để quần áo của anh ở đây nhé."

"Thẩm Thanh!!!"

Tôi đóng cửa lại và nghe được trong phòng tắm vọng ra tiếng hét giận dữ, tôi sợ đến mức chạy thoát thân.

Lục Chu Thừa người này thích thù dai, lúc ngủ tôi cố ý cách xa anh, ai biết anh kéo tôi qua, còn hung dữ gõ lên đầu của tôi.

"Bạn học Thẩm Thanh, em đang ghét bỏ anh à?"

Tôi hô to oan uổng: “Em cũng chỉ nghĩ cho sức khỏe của anh thôi, ở gần anh quá thì anh sẽ phải tắm nước lạnh mất."

Lục Chu Thừa đen mặt nhìn tôi lý sự: “Vậy có phải anh nên hô to “may mắn ba đời” mới cưới được một người vợ hiểu ý người như vậy không?"

"Anh biết là tốt rồi!"

Thấy tôi cười vô tâm, Lục Chu Thừa không vui nên giày xéo mặt của tôi nói: "Em rất đắc ý đúng không, biết bây giờ anh không dám bắt em, cho nên em muốn thử thăm dò giới hạn cuối cùng của anh đúng không? Sao em biết anh sẽ có phản ứng chứ?"

Hả, không có phản ứng sao?

Không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, lá gan của tôi đặc biệt lớn, đặc biệt muốn biết giới hạn cuối cùng của anh ở đâu.

Tôi nép vào lòng anh giống như con mèo con, ôm thắt lưng anh, cọ cọ vào trong ngực anh: “Hiện tại thế nào?"

Biểu cảm trên mặt Lục đại gia trở nên rất quỷ dị, sau đó hai con mắt bắt đầu phun lửa: “Thẩm Thanh, có phải em thấy ngứa da đúng không? Em có tin hôm nay anh cho em một trận không hả?"

Dữ dội như vậy sao?

Tôi hôn thật mạnh lên trên mặt anh, sau đó nhìn anh khiêu khích: “Anh có bản lĩnh thì cho một trận đi! Nếu sợ anh thì em không phải tên Thẩm Thanh nữa."

Lục Chu Thừa cắn chặt hàm răng, đương nhiên cơ thể cũng gồng lên.

Cảm giác được sự biến hóa của anh, tôi cười càng đắc ý hơn: “Thế nào, anh có phục không hả?"

Lục đại gia phục, vẻ mặt ai oán nhìn tôi: “Bà xã, em học thói xấu rồi."

Tôi gật đầu: “Cái này gọi là gần mực thì đen."

Lục Chu Thừa bị chọc tức, vùi mặt ở trên vai tôi và rên rỉ: “Em phải chịu trách nhiệm với anh."

"Anh nói vậy là ý gì?"

"Em đốt lửa thì phải tự mình dập."

"Là cần em giúp anh xả nước lạnh sao?"

"..."

Sau khi khiến hai con mắt tuyệt đẹp kia đỏ lên, tôi cảm thấy mỹ mãn liền không chịu trách nhiệm quấn chăn và lăn qua một bên: “Thật mệt, thôi mau ngủ đi! Ông xã chúc ngủ ngon!"

"Anh đã như vậy mà em còn có thể ngủ được sao?"

Lục đại gia không có khả năng là loại người sẽ chịu thiệt, khi bị anh nắm lấy cổ tay đè xuống giường, tôi vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ: “Lão đại em sai rồi, lần sau em không dám nữa!"

"Em còn muốn có lần sau à?" Lục Chu Thừa ngắm nhìn vẻ mặt cầu xin tha thứ của tôi với vẻ chán ghét: “Em muốn anh tha cho em cũng được, em cầu xin anh đi!"

"Được, em cầu xin anh."

Người thức thời mới là trang tuấn kiệt. Trong thời điểm này đương nhiên tôi phải chịu thua rồi.

Có thể Lục Chu Thừa đoán tôi sẽ bị sợ nên cũng không gây khó dễ cho tôi, chẳng qua ánh mắt nhìn tôi rõ ràng không có ý tốt: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phải xem biểu hiện của em thế nào đã."

Với khoảng cách rất thử thách năng lực chịu đựng này, mặt của tôi đã nóng tới mức sắp cháy rồi, tôi lấy hết lòng dũng cảm hôn lên mặt anh: “Như vậy có thể được không?"

"Em thử nói đi?"

Lục đại gia nhíu mày, tôi lập tức ôm lấy cánh tay của anh: “Bạo hành gia đình là không tốt. Anh đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ không đánh em đúng không?"

"Quả nhiên học được thói xấu."

Lục Chu Thừa kéo tôi vào trong lòng, tôi có thể cảm giác được lồng ngực anh đang chấn động: “Lần này thì thôi, về sau còn như vậy nữa, anh sẽ không tha cho em đâu."

Tôi nhìn anh chớp chớp mắt, anh lại hôn lên mắt tôi: “Thôi ngủ đi, để anh ôm em."

Người ta cũng không tính toán tới chuyện vừa rồi, tôi cũng không dám có ý kiến về tư thế ngủ của đại thiếu gia anh, khi mơ mơ màng màng sắp ngủ, người bên cạnh đột nhiên ngồi dậy.

"Không được, anh vẫn phải đi xối nước lạnh đã."

Chờ tới khi anh vào phòng tắm, người chậm chạp như tôi mới phản ứng được, sau đó tôi không nhịn được cười. Cho dù tính tình của người đàn ông này không tốt lắm, nhưng có đôi khi vẫn rất đáng yêu.