Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 45: Thư ký của ông chủ thật không dễ làm

Từ năm đại học thứ tư tôi bắt đầu thực tập, tốt nghiệp không bao lâu tôi và Triệu Bân đều vào Đằng Ngải.

Hai năm qua tôi vẫn luôn bận làm việc, ngay cả một ngày nghỉ lễ cũng không có. Bây giờ đột nhiên rảnh rỗi, tôi có cảm giác cỏ buồn chán sắp mọc cỏ rồi.

Thời gian tốt như vậy thì không thể lãng phí được!

Tôi quyết định bắt đầu tìm việc làm. Sau khi Lục Chu Thừa nghe tôi nói xong cũng không phản đối, chỉ dẫn tôi đến Hoàn Vũ, sau đó tiện tay ném cho giám đốc phòng nhân sự.

"Cậu xem sắp xếp đi, chỉ cần đừng rời khỏi tầm mắt của tôi là được."

Cũng bởi vì những lời này, tôi trở thành thư ký của tổng giám đốc.

Tôi chạy đi tìm Lục Chu Thừa, xin anh điều tôi đến phòng ban nghiệp vụ, dù sao trước đây tôi vẫn làm việc ở mảng này, bắt đầu cũng sẽ tương đối nhanh hơn.

Nhưng Lục Chu Thừa không đồng ý, còn trừng mắt với tôi: “Em cảm thấy anh sẽ để cho em có cơ hội bò giường của người đàn ông khác sao?"

"..."

Anh lại định nói về chuyện này cả đời sao?

Tôi thẹn quá thành giận, cách bàn bóp cổ Lục Chu Thừa: “Khốn kiếp, em phải giết anh!"

Lục Chu Thừa xem thường, nhéo thịt trên mặt tôi nói: "Anh là ông chủ của em, em giết anh rồi thì ai sẽ phát tiền lương cho em hả?"

Hai người đang ầm ĩ thì cửa văn phòng đột nhiên mở ra.

Chỉ thấy thư ký trước kia của Lục Chu Thừa đứng ở cửa, dáng vẻ rất đáng thương: “Tổng giám đốc Lục, có phải tôi làm có chỗ nào không tốt hay không? Vì sao anh lại muốn điều tôi đi?"

Lúc nói những lời này, cô ta rõ ràng còn nhìn về phía chỗ tôi như đang ám chỉ tôi cướp vị trí của cô ta.

Thật ra thư ký trước kia của Lục Chu Thừa rất xinh đẹp, vóc người cao ráo quyến rũ, nghe nói còn là một sinh viên hàng đầu, dẫn theo thư ký như vậy ra ngoài cũng có mặt mũi.

Nào ngờ nửa đường xông ra một người là tôi, cho dù tôi không có giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì tôi mà chết nên trong lòng tôi khó tránh khỏi cảm thấy áy náy.

"Không phải là cô làm không tốt, mà là cô làm quá tốt, cho nên tôi mới thăng chức cho cô."

Lục Chu Thừa phá tan sự xấu hổ, tiện tay gạt tôi sang bên cạnh: “Cô nói hết những việc cô thường làm cho cô ấy biết, sau khi bàn giao công việc xong cũng có thể đi tới phòng ban mới để báo cáo."

Vẻ mặt Cao Lộ Lộ không tình nguyện, nhưng ông chủ đã lên tiếng, cô ta cũng chỉ có thể nghe theo: “Cô đi theo tôi!"

Chỗ của thư ký lại ở bên ngoài, Cao Lộ Lộ vừa sắp xếp lại đồ trên bàn làm việc vừa căn dặn, cuối cùng ném cho tôi một chồng tài liệu: “Tất cả đều ở đây. Cô tự xem đi!"

Tự mình xem à?

Tôi đang suy nghĩ phải xem tới khi nào, liền nghe được trên đỉnh đầu vọng đến một tiếng cười lạnh: “Bản lĩnh của cô thật sự không nhỏ đâu! Không ngờ có thể được tổng giám đốc Lục của chúng tôi coi trọng, tôi thật sự đã coi thường cô rồi."

Sao nghe lời này có vẻ chua vậy nhỉ?

Tôi ngẩng đầu nhìn Cao Lộ Lộ, sau đó thử dò xét một câu: “Vậy, không phải là cô thích tổng giám đốc Lục chứ?"

Trong mắt Cao Lộ Lộ ánh lên vẻ tức giận, sau đó nâng bộ ngực rất rất ấn tượng của cô ta lên: “Thế nào? Lẽ nào tôi không thể thích anh ấy sao? Tôi có điểm nào không bằng cô chứ?"

"..."

Cao Lộ Lộ đi rồi, tôi đảo mắt nhìn lướt qua những tài liệu mà cô ta để lại, chỉ cảm thấy sống không còn gì để lưu luyến nữa. Không ngờ là một thư ký lại phải làm nhiều chuyện như vậy, thật quá cực khổ rồi!

Sau đó tôi bắt đầu bội phục Cao Lộ Lộ. Không ngờ cô ấy còn phải giúp Lục Chu Thừa mua quà cho những bạn gái tai tiếng của anh. Làm thư ký cũng thật hết chỗ nói rồi!

Tôi xem tài liệu tới trưa, xem tới đầu cũng muốn căng lên cả ra. Vì vậy tôi lại chạy đi tìm Lục Chu Thừa cầu xin: “Em cảm thấy mình không thể nào làm được công việc này đâu. Hay là anh bảo thư ký Cao về đi!"

Lục Chu Thừa nói mà không ngẩng đầu lên: "Mười phút sau có một cuộc họp của cấp lãnh đạo, em đi xem phòng họp đã chuẩn bị xong chưa?"

Tôi hơi sửng sốt: “Cái này thì cần chuẩn bị những gì chứ?"

Lục Chu Thừa nói: "Kiểm tra máy vi tính và máy chiếu hình, sau đó xem trà và hoa quả, điểm tâm đã chuẩn bị tốt chưa? Sau khi người đến đông đủ thì qua gọi anh."

"Hoa quả, điểm tâm? Bọn anh muốn mở tiệc trà sao? Có cần chuẩn bị chút hạt dưa không?"

Lục đại gia trong lúc bận rộn còn ngẩng đầu liếc nhìn tôi: “Thư ký Thẩm à, em đang nói đùa với anh sao?"

Bị anh lạnh lùng đảo mắt qua, tôi lập tức tỉnh táo lại, quay người rời đi: “Em lập tức đi kiểm tra đây."

Được cái mấy thứ này đều do phòng hành chính chuẩn bị, tôi chỉ là một người đi ngang qua sân khấu, thuận tiện nhìn thấy mà phát thèm thôi.

Xa xỉ, thật sự quá xa xỉ. Họp thế mà còn có hoa quả và bánh ngọt.

Thật đúng là còn giật mình hơn cả khi chưa biết. Nếu như sớm biết Hoàn Vũ có đãi ngộ tốt như vậy, tôi còn lãng phí tuổi trẻ ở Đằng Ngải làm gì?

Làm thư ký của tổng giám đốc, lúc họp tôi cũng phải tham dự, thuận tiện tóm tắt những nội dung chính trong cuộc họp.

Vị trí của tôi ở trong góc, chỗ này rất tốt, hơn nữa vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Lục Chu Thừa.

Anh ngược lại rất có dáng vẻ của người làm ông chủ, lười biếng dựa vào ghế, mỗi lần ánh mắt nhìn lướt qua những người khác, không khí trước mặt người đó sẽ đông cứng lại một lát.

Nhưng bây giờ tôi không có tâm tình để thưởng thức sự đẹp trai của anh nữa. Hai con mắt của tôi hoàn toàn bị bánh ngọt ở trước mặt anh thu hút, hoàn toàn không nghe được bọn họ đang nói gì?

Bánh matcha, bánh sô cô la, bánh trái cây, bánh pho mai, ai đi mua cũng thật biết cách chọn. Loại nào tôi cũng thích cả.

Trong lúc họp, tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, ngoại trừ một người.

Thấy bàn tay của anh đưa về phía bánh matcha, tôi theo bản năng thở chậm, nhưng khi sắp chạm vào nó thì anh thay đổi ý định, cầm bánh pho mai kia.

Thấy Lục Chu Thừa đưa một miếng vào trong miệng, tôi vô thức nuốt nước bọt, cảm giác trong không khí tràn ngập mùi bơ thật thơm.

Bởi vì liên quan tới máy chiếu nên trong phòng họp có hơi tối, tôi mơ hồ thấy hình như Lục Chu Thừa liếc nhìn về phía bên này nên vội vàng hoàn hồn, cúi đầu giả vờ ghi chép.

Tiếng báo cáo đột nhiên dừng lại. Tôi ngẩng đầu và thấy có bóng đen cản ánh sáng trước mắt.

Nhìn người không biết đã đi tới từ lúc nào, tôi giấu đầu hở đuôi giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi không phải em đang nhìn anh đâu!"

Tôi nói như vậy đều là vì Hách Phú Bình.

Lục Chu Thừa rõ ràng cũng còn nhớ chuyện đó nên mỉm cười nói: "Quá ngọt, Em ăn giúp anh."

Tôi nhìn cái bánh rồi lại nhìn Lục Chu Thừa, sau đó cắn răng giả vờ thanh cao: “Không thích ăn thì anh cứ để đó! Em còn phải ghi chép tóm tắt nội dung cuộc họp."

Lục Chu Thừa nhìn tôi chớp mắt, sau đó thắt lưng cao quý của anh chậm rãi cúi xuống: “Đừng giả vờ nữa, vừa rồi em nhìn chằm chằm vào nó, nước bọt cũng sắp chảy ra rồi còn gì."

Sau khi bị anh vạch trần, tôi liền đỏ mặt. May là không có ai nghe được.

Lục Chu Thừa không định tha cho tôi như vậy, môi anh lướt qua bên tai tôi: “Có muốn anh đút cho em không?"

Được rồi, vẫn để tôi tự làm đi!

Tôi nhận lấy cái bánh và nhìn Lục Chu Thừa nặn ra vẻ mặt tươi cười rất chuyên nghiệp: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã thưởng, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt."

Lục Chu Thừa liếc nhìn tôi với ẩn ý khác, sau đó xoay người trở lại vị trí của anh.

Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi lập tức trở lại sắp xếp về những ghi chép trong cuộc họp. Một lát sau Lục Chu Thừa trở về, cách bàn xoa đầu của tôi: “Bánh ăn có ngon không?"

Nghĩ tới hành động của anh vừa rồi, gương mặt tôi liền nóng lên, hai mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính: “Tổng giám đốc Lục không có việc gì thì mời anh trở về đi! Tôi còn có rất nhiều việc phải làm."

Lục Chu Thừa mới vào phòng không lâu, điện thoại trước mặt tôi đã đổ chuông. Tôi chỉ nghe được giọng nói nghiêm túc đầy giả dối của người nào đó truyền đến: “Thư ký Thẩm, cô vào đây một chút."

Tôi nhận điện thoại xong thì đi vào trong, đứng ở trước mặt anh rất quy củ nói: “Tổng giám đốc Lục, xin hỏi ngài có gì dặn dò?"

Tôi còn tưởng Lục Chu Thừa gọi tôi vào đây để đùa giỡn, nào ngờ anh thật sự có chuyện căn dặn, tôi vội vàng dùng bút ghi lại.

Nhắc tới thư ký của tổng giám đốc thật sự không dễ làm. Cả một buổi sáng tôi giống như một con quay đi tới đi lui, ngay cả đến giờ nghỉ trưa lúc nào tôi cũng không chú ý tới.

May là người khác hỏi tôi có muốn đi ăn cơm cùng không, tôi mới phát hiện đã đến giờ ăn.

Chạy vào tìm Lục Chu Thừa, thấy người này đang thoải mái nằm trên ghế sa lon chơi trò chơi.

Ông chủ, không phải đã nói rõ tôn kính cương vị của mình, nhiệt tình yêu thương nghề nghiệp sao?

"Tổng giám đốc Lục, đến giờ ăn cơm rồi, anh muốn ăn gì để em mua về giúp anh."

Tổng giám đốc Lục “Ừ” một tiếng, sau đó nói mà không ngẩng đầu lên: "Chờ anh đánh xong ván này rồi cùng đi."

"..."

Trong lúc chờ anh, tôi nói chuyện với Chu Tĩnh, cô ấy gửi bức ảnh về Lưu Tiểu Hoa qua.

Mấy ngày không gặp, cô nhóc này lớn hẳn, càng xem càng giống như cha con bé.

Trong lòng Chu Tĩnh cảm thấy bất bình, mình cực khổ sinh ra, kết quả lại có lợi cho nhà họ Lưu. Quan trọng là bà nội của con bé còn là một người trọng nam khinh nữ đấy.

Buổi trưa Lục Chu Thừa dẫn tôi đi ăn mì. Người này rõ ràng là cậu chủ con nhà giàu, nhưng thói quen sinh hoạt lại đặc biệt gần gũi với dân chúng, thế mà còn có thể đến quán ăn nhỏ này.

Trong lúc chờ mì được đưa lên, tôi hỏi anh: “Lục Chu Thừa, anh thích ăn mì à?"

Lục Chu Thừa lắc đầu: “Không thích ăn lắm, nhưng có người rất thích, trước đây bị cô ấy buộc phải ăn vài lần."

Nghe anh nói thế, biểu cảm trên mặt tôi cứng lại. Người anh nói không biết có phải là Tưởng Âm Âm không?

Khoảng thời gian này tôi không thấy cô ta, ngược lại đã quên mất chuyện cô ta bị bệnh. Nhưng Lục Chu Thừa cũng rất bình tĩnh, đã tới lúc này còn không nhắc tới chuyện thay thận.

Anh không nhắc tới, tôi tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức đi hỏi, quyết định giả vờ không biết gì cả.

Người khác sống hay chết thì có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng đã mất con, bây giờ tôi chỉ muốn sống tốt cùng người đàn ông này thôi.

Khi quay về công ty, tôi gặp được Hách Phú Bình, anh ta chào hỏi từ phía xa, hỏi tôi vừa tới làm đã quen chưa?

Tôi và Hách Phú Bình cũng xem như là người quen cũ, hai người trò chuyện vài câu, sau đó nói đến dự án khu nghỉ dưỡng.

Bây giờ dự án đã hoàn toàn được khởi động, chỉ nói đến nhà Trương Đại Xuân thì Hách Phú Bình hơi không vui: “Già trẻ nhà này đúng là không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Tôi nghe vậy thì hơi bất ngờ. Bởi vì từ trước đến nay Lục Chu Thừa chưa từng nói tới chuyện này. Vì vậy tôi lại hỏi Hách Phú Bình rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Hách Phú Bình nói: "Cũng không biết ai đưa ý kiến cho bọn họ, thấy chúng ta không tiêu tiền như nước, thế là bọn họ tập trung người dân trong thôn ở dưới chân núi gây rắc rối, còn tìm cả người của Cục bảo vệ môi trường và bên giới truyền thông tới, nói công trình của chúng ta không đạt tiêu chuẩn. Cô cũng biết chuyện ở đó rất phức tạp, một hai câu căn bản không thể nói rõ được, hơn nữa nếu như làm lớn chuyện thì sẽ rất phiền phức, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể dùng tiền giải quyết. Cô không thấy tổng giám đốc Lục tức tới mức nào đâu. Ngài ấy suýt nữa thì đánh nhau với bọn họ."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về chuyện này. Điều khiến tôi thấy bất ngờ vẫn là vợ chồng Trương Đại Xuân.

Thời gian trước khi tôi qua lại với bọn họ, tôi cảm giác bọn họ rất đơn thuần, căn bản không giống với loại người Hách Phú Bình đã nói.

Không thể giúp đỡ Lục Chu Thừa nên trong lòng tôi hơi khó chịu, không rõ vì sao rõ ràng xảy ra nhiều chuyện như vậy mà anh cũng không nói với tôi tiếng nào?