Ngày ấy em đã bỏ được anh rồi

Chương 2: Kỉ niệm bên nhau

Từ sau ngày hôm đó, chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Thương Thiếu Ngạn cũng không còn rụt rè, nhút nhát giống như mấy ngày đầu nữa, và tôi cũng chợt nhận ra cậu ấy nghịch ngợm hơi tôi tưởng.

Hôm đó là ngày tổng kết cuối học kì, tôi cùng Lâm Thi đang tính sẽ đi ăn gì đó sau buổi học, tôi đứng đợi cậu ấy ở cổng trường thì Thương Thiếu Ngạn từ đâu nhảy đến trước mặt tôi, cách ăn mặc cũng khác hơn thường ngày. Áo sơ mi trắng để mở hai cúc áo trên cổ, chiếc quần tối màu cùng chiếc giày thể thao mới tinh khiến cậu trông rất trưởng thành lại có chút gì đó đẹp trai. Thương Thiếu Ngạn đỗ xe lại rồi hỏi.

“Giản Vi, cậu chuẩn bị đi đâu sao?”

“Đi ăn tổng kết với Lâm Thi.” - Tôi thành thật trả lời.

“Vậy... mình có thể đi cùng cậu không?” - Thương Thiếu Ngạn có chút ngập ngừng hỏi.

Lời đề nghị này đối với tôi cũng chẳng có gì to tát, đương nhiên là tôi sẽ để cậu ấy đi cùng rồi. Dù gì cũng là bạn học cùng lớp, đi như vậy thì càng đông càng vui.

Vừa định mở lời đồng ý thì từ đằng xa đã nghe thấy giọng nói đùa cợt của Lâm Thi.

“Bạn học Thương Thiếu Ngạn đây là muốn đi cùng chúng tôi sao?”

Thương Thiếu Ngạn liền đỏ mặt xấu hổ, vừa hay tôi lại trông thấy dáng vẻ này. Đúng thật là đáng yêu!

“Mình... mình...”

“Thôi nào, nếu Thiếu Ngạn muốn đi đâu gì cùng đi đi.”

Tôi lên tiếng giải vây giúp cậu ấy rồi sau đó leo lên xe của Lâm Thi, cả ba cùng nhau đến một quán lẩu Tứ Xuyên lâu đời nổi danh. Vào quán, chúng tôi liền chọn ngay một chỗ ngồi thoáng mát nhất. Bàn ăn ngay bên cạnh cửa sổ.

Thời tiết giờ đã sang thu, vô cùng mát mẻ, ăn lẩu cay mà được hóng gió trời mát như vậy đúng là quá đã. Về phần chọn chỗ ngồi thì có hơi phức tạp, lúc đầu Lâm Thi cứ nằng nặc bắt Thương Thiếu Ngạn ngồi cạnh tôi, cậu ấy lấy lý do là ăn lẩu Tứ Xuyên rất cay nên muốn ngồi một mình cho không khí thông thoáng nhưng đến cuối cùng sau khi bị tôi nói vài câu, Lâm Thi đành phải ngồi cạnh tôi để Thiếu Ngạn ngồi đối diện, lúc đó không biết là do tôi hoa mắt hay gì mà đột nhiên nhận thấy trong ánh mắt của Thiếu Ngạn lại có chút không vui. Nhưng tôi không hề nghĩ nhiều xem xét rốt cuộc nguyên do là gì, chỉ thoáng nhìn qua rồi quay đi.

Món lẩu nhanh chóng được mang lên, nhìn một bàn toàn là đồ màu đỏ khiến tôi không kìm được mà chảy nước miếng. Bộ dạng ham ăn của tôi không may lọt vào mắt của Thương Thiếu Ngạn, cậu ấy chỉ cười rồi gấp một miếng thịt bò nướng cay vào bát tôi.

“Ăn đi thôi, đợi một lúc nữa chắc Giản Vi sẽ chảy hết nước miếng ra bàn mất!”

Thật là xấu hổ quá đi à! Bộ dạng này ngoài Lâm Thi ra thì chưa một ai biết tôi là một kẻ tham ăn. Tôi giả bộ rất giỏi, trước mặt mọi người hình tượng của tôi luôn là hội trưởng thuỳ mị nết na, đoan trang lễ phép nhưng đằng sau đấy lại là con người không mấy tốt đẹp. Tôi chỉ cười xấu hổ rồi ăn miếng thịt bò Thiếu Ngạn vừa gắp, vị giác của tôi đột nhiên như được thức tỉnh.

“Woa! Ngon quá đi mất, lâu lắm mới có thể nếm lại mùi vị này. Các cậu mau nếm thử đi!”

Nói rồi tôi nhanh chóng gắp vào bát mỗi người một miếng để họ trải nghiệm cảm giác tuyệt mỹ này cùng tôi.

Nụ cười ấm áp của Thiếu Ngạn bất chợt lọt vào ánh nhìn của tôi, hình như hôm nay cậu ấy cười nhiều hơn bình thường nhưng không thể phủ nhận cậu ấy cười lên trông rất đẹp, đẹp hơn bất kể thứ gì tôi đã từng thấy trước kia.

Chúng tôi đã có một bữa tiệc tổng kết khá linh đình và cực kì vui vẻ. Lúc ra về, Thương Thiếu Ngạn lấy xe ra trước liền đến chỗ tôi.

“Giản Vi, để tớ đưa cậu về.”

“Không cần đâu, mình về cùng Thi Thi là được rồi.” - Tôi nhẹ nhàng từ chối.

“Ây ây, Thiếu Ngạn, cậu đưa Vi Vi về giúp mình đi. Mình...à xe mình bị hỏng rồi, lát nữa còn phải mang đi sửa.”

Lâm Thi cười gian tà, nháy mắt với Thiếu Ngạn, còn tôi thì hận không thể lao tới cốc vào đầu cậu ấy một cái, đây rõ ràng là muốn đẩy tôi cho Thiếu Ngạn mà. Không kịp để tôi có phản ứng, Lâm Thi đã phóng xe đi mất hút, để lại tôi bơ vơ ở đây. Tôi nở nụ cười gượng gạo về phía Thiếu Ngạn.

“Phiền cậu rồi!”

“Không phiền, không phiền!”

Vậy là tôi đành phải để Thương Thiếu Ngạn đưa về nhà, lần này cậu ấy đến tận cửa nhà tôi mới chịu dừng. Đột nhiên trong lòng tôi nổi lên tia thấp thỏm, vội xuống xe ngó nghiêng vào trong nhà, cửa nhà vẫn đóng, chắc chắn mọi thứ đều ổn tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Thương Thiếu Ngạn thấy hành động kì quái của tôi, có phần khó hiểu.

“Giản Vi, cậu... cậu làm gì vậy?”

“À... không, không có gì. Cảm ơn cậu đã đưa mình về!” - Tôi giật mình trả lời.

“Ừm... vậy mình về đây.” - Cậu có hơi chút tiếc nuối rồi cuối cùng cũng ra về.

Tôi thở dài quay người định bước vào nhà thì bị cảnh trước mắt làm cho dọa sợ. Ba mẹ tôi đang đứng khoanh tay trước ngực, sát bên cửa ra vào. Mặt hai người cười một cách gian xảo, thời khắc này bản thân tôi chỉ còn biết cầu trời lạy Phật thôi.

Ayza! Đúng là người tính không bằng trời tính mà. Tôi lững thững bước theo sau ba mẹ vào nhà, mặt chỉ còn biết cúi gằm xuống. Hai người ngồi đối diện với tôi, mẹ tôi lên tiếng đầu tiên.

“Vi Vi, giải thích cho mẹ, thằng bé vừa rồi là ai?”

Cơ thể tôi sớm đã có rụt như con mèo con, đối diện với câu hỏi của mẹ thực sự thì không biết phải trả lời thế nào.

“Dạ... cậu ấy...”

Ba tôi trước giờ luôn thương tôi nhất, thấy tôi sợ sệt như vậy cũng nói giúp tôi vài câu. Nhưng bản thân tôi biết dù có mắc sai lầm gì thì ba mẹ đều sẽ tha thứ cho tôi bởi vì nếu họ không thương tôi thì còn thương ai được nữa đây. Đó chính là đặc quyền của con một.

“Mẹ, đó là bạn học của con. Hôm nay đi ăn xe Thi Thi bị hỏng nên nhờ cậu ấy đưa về!” - Tôi quyết định thành thật nói, dù gì thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

Nhưng ngay sau đó mẹ tôi liền đổi giọng thoáng vẻ sửng sốt.

“Bạn học! Trời ai vậy mà không nói sớm để mẹ bảo thằng bé vào nhà uống nước. Người ta có lòng tốt đưa con về nhà thì phải cảm ơn chứ!”

Hả?

Tin được không, mẹ tôi đang muốn báo đáp cậu ấy. Bình thường những chuyện như tôi tiếp xúc với bạn khác giới nhất định sẽ bị bà tra hỏi cặn kẽ. Vậy mà hôm nay... trời đất ạ, tôi vẫn không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, Thương Thiếu Ngạn là một trong rất ít người được mẹ tôi đối xử như vậy, ngoại trừ Lâm Thi ra thì trước nay chưa có bất kì ai có được vinh hạnh đó cả.

Gương mặt tôi lúc này họ nộ ái ố đều hiện rõ, chẳng biết phải đối diện với mẹ bằng cảm đùa gì. Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, tranh thủ lúc bà không để ý liền lén lên phòng.

“Mẹ, con lên phòng trước đây!”

Tốc độ lao như bay của tôi thì chưa đầy một phút đã lên được phòng nhưng mẹ tôi cũng không quên chuyện ban nãy, lớn giọng từ dưới lầu.

“Lần sau con nhất định phải mời cậu ấy vào nhà đấy.”

“Dạ!” - Tôi đáp trả lấy lệ.

———————————————

Từ sữa ngày hôm đó mỗi lần Thương Thiếu Ngạn đưa tôi về, mẹ tôi đều đứng trước cổng nhà đợi hai chúng tôi. Những lúc như vậy thật sự tôi không biết phải chui mặt vào cái hố nào. Thương Thiếu Ngạn dường như cũng rất vui vì điều này, tần suất cậu ấy đưa tôi về nhà cũng ngày càng nhiều lên và cuối cùng cậu ấy biến thành tài xế của tôi luôn.

Cũng chính vì mối quan hệ của chúng tôi dần trở nên thân thiết hơn, cho đến năm cuối cao trung mọi người trong trường đều gán cho cái mác tình nhân tuổi trẻ trong sáng. Biệt danh này khiến tôi đi đâu cũng bị trêu ghẹo, đặc biệt là Lâm Thi, cậu ấy suốt ngày trêu chọc, bày mưu tính kế cho tôi theo đuổi Thương Thiếu Ngạn.

Cho dù nhiều lần phủ nhận tình cảm của hai người nhưng đều giống như nước đổ lá khoai, chả ai thèm tin cả. Đối với Thiếu Ngạn, cậu ấy dường như không thấy khó chịu hay phản ứng trái chiều mà ngược lại còn khá vui vẻ với tin đồn này. Mọi người trêu ghẹo cậu ấy chỉ cười mà không giải thích gì thêm.

Trong tiết toán đầu giờ, tôi gần như chẳng hề để tâm đến bài giảng, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh cuộc nói chuyện sáng nay. Khi đó tôi cùng ấy Thiếu Ngạn đến căn tin để may đồ ăn sáng, bất chợt Tử Hạo và A Đại cũng ơi đó. Vừa nhìn hai chúng tôi cười nói đi vào, hai người họ liền không nhịn được mà trêu chọc, giọng đầy gian tà.

“Ây dô, Giản Vi cùng Thiếu Ngạn tình tứ quá ha!”

Tâm tình đang vui vẻ đột nhiên bị câu nói làm cho tụt hứng, vẻ mặt đầy khó chịu bước đến chỗ họ vào giọng nói.

“Hai cậu có thôi ngay đi không hả, mới sáng sớm đã đi trêu ghẹo người ta. Tớ đã nói rồi, hai chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường, rõ chưa?”

Tử Hạo nổi tiếng phong lưu, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu ta liền đến chỗ tôi, nhếch môi thanh nhã, bàn tay không yên phận vuốt lên tóc mai của tôi.

“Vậy sao? Bằng không làm bạn gái mình đi. Công tử tuấn lãng như mình hội trưởng chắc chắn không chê chứ?”

“Cậu đừng...”

Tôi tức sôi máu, định mắng một vố cho bỏ tức.

“Tử Hạo, cô ấy không phải người cậu nên chọn.” - Cậu nói cắt ngang lời nói tôi.

Âm thanh sắc bén pha chút lạnh lùng vang lên, tôi theo bản năng quay lại phía sau liền bắt gặp gương mặt đen thui của Thương Thiếu Ngạn, đôi lông mày rậm nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng như mắt chim ứng, đáng sợ vô cùng!

Tôi chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của cậu ấy. Thật sự là sát thần mà! Dù vậy Tử Hạo vẫn cứng đầu chuyển hướng đến chỗ Thiếu Ngạn, giọng vẫn khiêu khích.

“Bạn học Thương Thiếu Ngạn đây hình như ăn phải hủ dấm rồi hay sao? Lẽ nào...”

Giọng nói càng lúc càng trở nên thần thần bí bí, về cuối lại nhỏ dần. Cậu ta ghé tai vào Thiếu Ngạn, âm thanh nhỏ bé lại vẻ như đang dò xét.

“Là đang ghen sao?”

Tôi bất chợt cả kinh.

Ghen?

Sao có thể chứ. Hai chúng tôi chỉ là bạn bè thân thiết với nhau làm gì sao mà... Không hiểu tại sao đột nhiên tim tôi đập mạnh liên hồi, một loại cảm xúc nào đó đang len lỏi trong trí não tôi rồi liền trở nên xấu hổ, hành động phản xạ lại có chút gì đấy trốn tránh.

“Cậu... cậu đừng có mà nói bậy. Tớ...”

“Phải! Ghen thì đã sao...” - Thương Thiếu Ngạn trừng mắt lớn với Tử Hạo cùng A Đại. Tình huống gì thế này, Thiếu Ngạn là đang ghen?

Gần như tôi không tin vào những gì mình nghe thấy. Lúc đó đầu tôi rất loạn, bao nhiêu suy nghĩ cứ lò ạt vào trí nào khiến tôi nhất thời không thể ứng phó. Ngay sau đó liền lập tức chạy mất và cũng từ lúc đó cho đến bây giờ hay chúng ta không hề nói với nhau một câu nào. Dù có muốn cũng khống biết phải mở lời với đối phương thế nào sau sự việc khi nãy. Đúng là xấu hổ chết mất!