Ngày ấy em đã bỏ được anh rồi

Chương 4: Rung động đầu tiên

Tôi đưa Thương Thiếu Ngạn lên phòng của mình để dễ tập trung hơn. Gian phòng nhỏ cũng không có gì đặc biệt, một chiếc giường xinh xắn đặt ngay giữa phòng, trên đó có trải một lớp ga mềm mại với hình thù vô cùng ngộ nghĩnh, đặc biệt lại toàn là màu hồng. Chiếc bàn học màu trắng được đặt sát bên cửa sổ lớn để mỗi khi học bài tôi có thể vừa học vừa nhìn ra ngoài ngắm cảnh. Đối với tôi thì nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng cậu lại có vẻ như khá hứng thú với nó. Đôi mắt quan sát hết thảy một cách tỉ mỉ, chạm lên từng món đồ trong phòng, tôi nhất thời có chút ngờ nghệch liền tiến đến hỏi:

"Cậu nhìn gì mà chuyên tâm thế?"

Bàn tay thon dài chạm lên con gấu bông để trên kệ sách, lướt qua nó rồi cậu khẽ thu tay lại, mắt hướng về phía tôi như có chút gì đó yêu thích.

"Phòng của cậu thật đẹp!"

Lời khen của Thiếu Ngạn tựa như dòng nước ấm nóng lan tràn khắp lòng tôi, tôi bất giác nhận ra tại sao cậu lại có biểu hiện như vậy, có lẽ là do hoàn cảnh nhà cậu nên phòng có lẽ đơn giản hơn thế này rất nhiều. Tôi liền đánh lạc hướng chủ đề, sợ cậu sẽ tủi thân.

"Chúng ta mau vào học thôi, nào ngồi xuống đi!"

Tôi lấy thêm một chiếc ghế đến bàn học rồi cả hai cùng nhau ôn luyện bài tập. Được ngồi gần Thiếu Ngạn thế này, tôi chợt nhận ra diện mạo anh tuấn, điển trai ấy. Sống mũi cao cùng với đôi môi mỏng đỏ hồng, đôi mắt hẹp dài sáng tựa lưu ly. Lúc giảng bài trông cậu thật chuyên tâm lại càng khiến cho gương mặt thêm phần cương nghị. Trên trường mỗi khi cô giáo giảng bài mười chữ thì có khi vào đầu tôi được năm, sáu chữ nhưng khi Thương Thiếu Ngạn giúp tôi bổ túc kiến thức thì lại khác, mọi lời nói của cậu tựa như có mê chú làm tôi hăng say tiếp thu. Nhờ đó mà những bài trên lớp tôi đều làm một cách chính xác mà chỉ tốn chút thời gian. Quả nhiên sức mạnh của trí não khi được trai chỉ bài là đây, luôn thích những lời nói ân cần, nhẹ nhàng thì mới hiệu quả. Giải quyết được gần hết số bài, bụng tôi bắt đầu kêu lên, tôi liền dừng tay, quay sang nói với Thiếu Ngạn.

"Cậu đói không? Mình xuống nhà lấy bánh lên nhé?"

"Ừ"

Tôi thiết nghĩ thực ra thì không phải Thiếu Ngạn đói bụng mà thực chất cậu ấy biết bụng tôi đang réo lên nãy giờ nên mới đồng ý để tôi đi lấy bánh. Do sợ Thiếu Ngạn ở một mình trên phòng mình có thể thấy những thứ đồ bí mật riêng tư nên tôi lao thật nhanh xuống nhà lấy chút bánh rồi vọt lên tầng. Vừa đẩy cánh cửa ra, ánh mắt tôi liền hoảng sợ khi thấy Thiếu Ngạn đang chạm vào những chiếc chuông gió treo trên cửa sổ.

Trời đất!

Bên trong những chiếc chuông ấy toàn là những tâm tư thầm kín nếu mà để cậu ấy đọc được thì chẳng biết giấu mặt mũi đi đâu. Ngay tức khắc, tôi liền bỏ đĩa bánh sang một bên rồi lao về phía cậu, cánh tay vừa nắm lấy chiếc chuông liền bị lực kéo của tôi ngăn lại nhưng thật không may, đúng lúc đó chân tôi lại vấp vào phần chân giường, khiến cả hai ngã nhào về phía sau. Cơ thể tôi bị thân hình cao lớn của Thương Thiếu Ngạn đè lên giường, khuôn mặt anh tuấn ấy chỉ cách tôi vài xăng ti mét. xuýt nữa thì đã xảy ra cảnh tượng đáng xấu hổ. Thời gian giống như đang ngừng trôi, vạn vật đều trở nên tĩnh lặng, chỉ có hai ánh mắt đang giao nhau có chút ngượng ngùng, kinh ngạc lại có chút thâm thúy. Nằm dưới lòng ngực rộng lớn, ấm áp của cậu, tôi có thể nghe rõ tiếng nhịp đập liên hồi ấy mà bất giác trái tim cũng trở nên loạn nhịp theo. Hai gò má của tôi sớm đã đỏ ửng như hai trái cà chua, lại cộng thêm sự tiếp xúc gần như vậy làm bộ não như không còn phản ứng. Không biết bao lâu sau, Thương Thiếu Ngạn cũng dần nhận ra hành động đầy ái muội này liền ngay lập tức ngồi dậy, gương mặt đầy ngượng ngùng.

"Mình... mình xin lỗi!"

Lúc này đây, bản thân tôi mới ngờ nghệch ngồi dậy, trong đầu toàn hình ảnh ban nãy xảy ra, thoáng chốc đầu như bốc hỏa. Thật là quá mất mặt đi mà.

"Không... không sao... ờ... bánh... bánh mình mang đến lên rồi, mau ăn đi."

Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, chân chạy nhanh đến bên bàn, lấy đĩa bánh đưa đến trước mặt cậu ấy. Có vẻ như Thương Thiếu Ngạn không biết phải đối diện với tôi thế nào, bàn tay thon dài che mất phân nửa gương mặt nhưng tôi có thể nhận ra nét xấu hổ đáng yêu ấy. Vậy là buổi học hôm đó liền kết thúc trong sự khó xử của cả hai, cũng sau ngày hôm đó chính là giai đoạn bước vào kì ôn luyện khắt khe để chuẩn bị cho kì thi đại học quan trọng. Nguyện vọng lớn nhất của tôi đó chính là vào học cùng trường với Thiếu Ngạn, như vậy chúng tôi sẽ có thể cùng nhau học chung thêm năm nữa rồi.  Những gian khổ ấy đối với tôi chẳng khác nào bước vào địa ngục, mở mắt ra là phải đối mặt với đống sách vở đủ loại, đầu óc quay cuồng mệt mỏi. Dù biết là cực khổ gian nan nhưng bản thân tôi vẫn phải gồng mình vực dậy, có như vậy thì mới có thể cùng Thiếu Ngạn chung trường. Thật may trong thời gian khổ luyện ấy thì Thiếu Ngạn vẫn luôn ở bên tôi, giúp đỡ mọi lúc khi cần. Tôi nhận ra rằng cuộc sống của bản thân dần đã coi cậu ấy thành một người không thể thiếu, dù ở bất cứ đâu, bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ cần có cậu ấy ở bên, tôi liền cảm thấy vui vẻ, ấm áp. Có phải chăng đó là thích?

------------------------------------------------------

Ngày định mệnh ấy cuối cùng cũng tới, sáng sớm ngày thi đầu tiên, tôi đã phải thức dậy rất sớm để ôn kĩ những kiến thức quan trọng, đặc biệt không quên lời dặn của Thiếu Ngạn trong những bài học. Tâm trạng của học sinh trước khi bước vào kì thi luôn là nỗi lo sợ và hồi hộp, tôi cũng chẳng kém cạnh gì. Bản thân lo một phần, ba mẹ lo ba phần, mẹ tôi cầu khấn trước bàn thờ của ông bà tổ tiên cho tôi được bình an qua môn, điểm số được như ý muốn. Hôm đó Thiếu Ngạn không đến đón tôi như thường lệ bởi mẹ muốn đích thân đưa tôi đến cổng trường thì mới yên tâm. Xe dừng trước cổng trường, mẹ tôi vẫn không đành lòng mà ra về, mặt vẫn muôn phần lo lắng cho tôi, tôi thở dài động viên mẹ.

"Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ làm bài thật tốt mà!"

"Vào phòng thi nhớ phải giữ bình tĩnh, cẩn thận làm bài rõ chưa?" Bà cẩn trọng nhắc nhở.  

"Dạ rồi ạ!"

Lời đáp của tôi đầy tự tin khiến bà cũng vơi đi sự sốt ruột mà cuối cùng mới chịu ra về. Bất giác hình bóng quen thuộc ấy lọt vào ánh mắt tôi, phía xa xa kia chính là Thương Thiếu Ngạn.  Cậu ấy đang cầm quyển sách học rất chăm chú, tôi mỉm cười cười chạy lại chỗ cậu ấy. 

"Thiếu Ngạn, cậu đến từ lúc nào thế?"

Thiếu Ngạn nhìn thấy tôi liền khẽ gấp cuốn sách lại, ánh mắt đôi phần nhu hòa, ngữ khí đầy nhẹ nhàng.

"Ôn bài kĩ chưa? Nhớ những gì mình dặn, chỉ cần học như những gì mình đã nói thì khả năng cao sẽ đỗ. "

Từng câu nói của cậu tựa như từng đóa hoa anh đào nở rộ trong lòng tôi, vừa nhẹ nhàng, đẹp đẽ lại khiến tôi có thêm động lực, tự tin.

"Cảm ơn cậu, mình nhất định sẽ cố gắng!"

Trong lòng tôi tràn ngập phấn khích, cứ nghĩ đến việc sẽ được chung trường với Thiếu Ngạn là cảm giác vui mừng khó tả lại xuất hiện. Vẻ mặt ngây ngô ấy đã bị cậu ấy nhìn từ đầu đến cuối. Chợt một giây sau đó, bàn tay ấm áp khẽ khẽ xoa nhẹ lên đầu tôi, ngón tay thon dài mềm mại đan xen vào những sợi tóc ấy làm tôi càng thêm xấu hổ. Đột nhiên tiếng chuông báo vang lên, cả hai đều giật mình bối rối. Tôi lập tức trở nên khó xử đến mức chẳng thể mở lời, ngay tức khắc chạy đến phòng thi, bỏ lại Thiếu Ngạn vẫn còn ở phía sau. Thời gian trôi đi thật là nhanh, thời gian nộp bài cũng đang cận kề, sự vội vã, khẩn trương đều cùng lúc xuất hiện trên những gương mặt của các thí sinh. Tôi cũng chẳng kém gì, bài thi đối với tôi mà nói không dễ cũng không quá khó, nói chung là ở vị trí an toàn để cho một con người kém thông minh như tôi có thể vượt qua. 120 phút cuối cùng cũng kết thúc bằng một hồi chuông, vừa lúc tôi viết đến chữ cuối cùng, bàn tay rã rời đặt bút xuống, cầm tờ giấy thi nhìn lại một lượt cẩn thận rồi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nộp bài rồi vội vã rời khỏi phòng thi. Vừa ra đến nơi, hình bóng quen thuộc đó xuất hiện ngay trước mắt. Thương Thiếu Ngạn mang vẻ điềm nhiên, tĩnh lặng đợi tôi dưới gốc cây cổ thụ lớn, ánh mắt sáng tinh anh không chút gợn sóng khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy bình yên khó tả. Tôi cố gắng đè nén cơn kích động, bước tới bên Thương Thiếu Ngạn, cậu vừa quay lại, hai ánh mắt bất chợt chạm nhau, dường như mọi thứ lúc này đã ngưng đọng lại. Cả thế giới chỉ còn lại tôi và cậu, làn gió mát mẻ khẽ thổi qua làm một lọn tóc bỗng bung ra, bay bay vào mặt tôi. Thiếu Ngạn chủ động phá bỏ sự tĩnh lặng của cả hai, đưa tay giúp tôi vén tóc, giọng dịu dàng pha chút lo lắng.

"Sao rồi? Làm bài tốt chứ?"

Gương mặt tôi có phần đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào cậu, ngữ khí có chút ngập ngừng. 

"Đại khái là ổn, tất cả những gì cậu nói mình đều vận dụng để làm tất."

Nghe được câu nói của tôi, Thiếu Ngạn dường như an tâm hơn hẳn, vẻ mặt không còn lo lắng như trước, nụ cười nhu hòa hiện rõ.

"Được rồi, bớt căng thẳng đi nào. Giờ mình đưa cậu đi ăn kem, thả lỏng tinh thần để mai tiếp tục thi được chứ?"

Vừa nhắc đến vấn đề ăn uống, hai con mắt tôi như sáng lên, quên hết cả mệt mỏi, tôi kích động túm lấy tay cậu.

"Đi đi đi! Mình đang khát lắm đây."

Bộ dạng của tôi lúc này chẳng khác nào một con mèo tham ăn. Thương Thiếu Ngạn thích thú nhéo lấy cái má phúng phính của tôi. Lúc này, tôi chợt phát hiện cảm giác Thiếu Ngạn khi ở bên như một dòng nước ấm chảy qua tim tôi, làm nó đập lên liên hồi vì hạnh phúc. Cậu cười dịu dàng, xoa lên cái đầu nhỏ của tôi.

"Nhìn xem, thật giống đứa con nít ham ăn!"

Tôi chỉ biết bĩu môi đi theo cậu ăn kem. Và cũng chính từ lúc đó, tình yêu đã nhen nhóm trong tâm trí tôi lúc nào không hay.

------------------------------------------------------

Ngày cuối cùng của đợt thi này là một bài trắc nghiệm, chính vì vậy mà tôi cảm thấy có chút lo lắng. Sáng sớm, Thiếu Ngạn đã đến đưa tôi đi thi, còn mẹ tôi thì cứ ríu rít cảm ơn cậu vì đã không ngại đường xa, thời gian để ôn luyện mà giúp tôi trong kì thi lần này. Trước mặt bà ấy, cậu luôn lễ phép chu đáo làm mẹ tôi quý cậu hơn cả tôi. Nhiều lúc ghen tỵ tôi còn nói với mẹ.

"Mẹ, rốt cuộc con là con mẹ hay Thiếu Ngạn là con mẹ vậy?"

"Nếu như được thì mẹ muốn Thiếu Ngạn làm con mẹ." Mẹ tôi đắc ý nói. 

Tôi cố ăn nhanh rồi chạy ra bên ngoài. Vừa thấy tôi, mẹ liền ân cần nhắc nhở.

"Làm bài tốt nhé con!"

Gật đầu qua loa, tôi leo lên xe của Thương Thiếu Ngạn rồi cả hai nhanh chóng tới trường. Sau ngày thi hôm qua, tôi cũng bớt lo phần nào. Bài thi cũng không quá khó nên tôi cũng được coi là làm nhanh. Còn thừa 20 phút, tôi nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chói chang ngày hè khiến tôi chợt suy nghĩ về tương lai. Mới đây thôi, bản thân vẫn là một đứa con nít mè nheo với mẹ, nay đã là một cô gái trưởng thành sắp bước chân vào đại học. Nghĩ đến đây thôi tôi lại muốn bé đi để được ba mẹ che chở, có thể vui vẻ, vô âu vô lo mỗi ngày thì hay biết mấy.