"Hạn chót nộp lại tờ đăng ký này là đầu tuần sau. Nhớ về tham khảo với phụ huynh."
Chu Linh dựa lưng ra ghế sau, mắt nhìn tờ giấy trên bàn đang suy nghĩ. Nguyệt Băng thấy cô bạn thân như vậy liền huých tay một cái.
"Sao thế?"
Chu Linh lắc đầu cười, cất tờ giấy vào ba lô rồi đi cầm điện thoại ra ngoài. Nguyệt Băng với Lâm Trí thấy vậy nhìn nhau không nói gì chỉ nhún vai, ba người chơi thân với nhau từ nhỏ cho đến lớn. Quá hiểu tính cách của nhau.
Đứng ngoài hành lang, cầm chiếc điện thoại mà trong lòng băn khoăn không biết có nên gọi cho ba mẹ không? Sợ họ lại tắt máy như mấy đợt trước nữa.
Màn hình nền điện thoại là góc nghiêng của Chu Linh đang cười tự nhiên khi đi ngoại khóa.
Theo như bên giờ Mỹ là giờ chuẩn bị đi ngủ, Chu Linh bấm vào dãy số quen thuộc gọi.
"Alo, mẹ à?" Chu Linh dựa người vào lan can đỡ mỏi lưng, gương mặt xinh đẹp làm nổi bật hơn dưới ánh nắng đang chiếu vào.
Bên kia thấy cô gọi liền bắt máy: "Mẹ nghe đây, có chuyện gì sao?"
Chu Linh nhìn vào trong lớp thấy ai cũng đang cắm cúi học bài cho môn tiếp theo, nếu giờ cô nói chọn khối cô muốn, không biết ba mẹ cô có giữ quan điểm trước không?
"Mẹ à...con muốn hỏi là.."
Chưa kịp nói hết câu thì mẹ cô đã vội vàng nói cúp máy: "Con gái, giờ mẹ phải vô làm phẫu thuật cho bệnh nhân. Có gì nói với chị hai là cho ba mẹ gửi lời hỏi thăm nha."
Màn hình đen thui. Chu Linh cắn môi, nắm chặt điện thoại trong tay. Đã nhiều lần như thế rồi, không được lần nào nói chuyện trọn vẹn trừ khi kỳ nghỉ lễ lớn, đến nỗi về lại Bắc Kinh cũng chưa hề tới thăm hai đứa con gái.
Phải ba mẹ cô chính là Trưởng khoa Tim mạch và thần kinh làm tại bệnh đứng đầu nước Mỹ, đến giờ chị hai cô là Chu Vận cũng là bác sĩ khoa tim mạch.
Tại Lộ Thị
"Thưa tổng giám đốc, quản lí bên ETD ở Pháp vừa liên hệ có ý định kí hợp đồng hợp tác trong mảng giải trí" Hàn Trạc cung kính nhìn Lộ Thần. Hàn Trạc là thư kí của anh, khuôn mặt tương xứng nổi bật nhất là con mắt xinh đẹp, bất kì phụ nữ nào nhìn vào cũng bị mê hoặc bởi nó.
"Bảo với họ cuối tuần này tôi sẽ sang đó bàn thêm về vấn đề này" một giọng nói lạnh lùng vang lên, người đàn ông này có ngũ quan lạnh lùng, khuôn mặt chuẩn tỉ lệ, nước da trắng như sữa tôn lên 1 vẻ đẹp khó cưỡng.
"Vâng tổng giám đốc" Hàn Trạc nhẹ nhàng đóng của bước ra ngoài.
Một vị Tổng giám đốc còn trẻ tuổi nhưng nắm trong tay các xế hộp đắt đỏ và tất cả mọi thứ khi mới chỉ 20 tuổi, có thể thấy là một nhân tài trẻ tuổi.
Lộ Thần cầm bức ảnh trên tay, trong bức hình là hai đứa bé đang chơi thổi bong bóng ở khuôn viên trước nhà. Bé gái cười tít mắt khi thấy bé trai thổi ra hình trái tim to đang bay trên không trung.
"Không biết cô bé này đang ở đâu nữa. Nếu mà gặp lại chắc phải nắm lấy cơ hội mới được."
Cùng lúc đó, Chu Linh ném điện thoại vô ba lô, ngồi xuống. Cả lớp ai cũng quay lại nhìn cô, không ngờ nay nữ thần lại nổi giận lên chắc chắn là có vụ gì rồi.
Lâm Trí quay xuống nhìn cô, nói: "Chu Linh có gì thì bình tĩnh, hai bác cũng bận mà. Có gì hỏi chị Chu Vận đi, biết đâu chị hai mày giúp được gì thì sao?"
Chu Linh nhíu mày nhìn Lâm Trí như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Chị hai và tao không bao giờ gặp nhau được một tiếng. Thì mày nghĩ xem giúp được gì? Tao chán gia đình này lắm rồi, tưởng có tiền nhà giàu, muốn gì cũng có là sướng sao? Tao cần hạnh phúc, tổ ấm của gia đình chứ không phải mấy cái đó."
Vừa nói nước mắt cô chảy xuống khuôn mặt, lúc này cả lớp đã chứng kiến được "nữ thần" của họ không bao giờ được hạnh phúc mà là trá hình của hạnh phúc. Bên ngoài lạnh lùng nhưng có lúc làm cho mọi người vui vậy mà bên trong lại là một con người cô đơn.