Đã hơn 8h tối, sân bóng rổ vẫn còn tiếng chơi bóng. Tiếng bóng vang lên khắp xung quanh, Chu Linh mặc bộ đồ thể dục đập bóng liên tục ném vào rổ. Mọi người đã về hết chỉ còn mình cô, Nguyệt Băng và Lâm Trí có việc nên đã về trước.
Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, mỗi lần tâm trạng không tốt, Chu Linh lại tới sân bóng rổ còn không sẽ đến chỗ tập võ. Đây là hai môn học cô đã lén gia đình đăng ký đi học để có thể coi là giải trí sau mỗi giờ học trên trường.
Chu Linh nhìn đồng hồ đã trễ, dọn dẹp chuẩn bị đi về thì Chu Vận gọi cho cô. Nhìn một lát cô mới nghe máy, chỉ có thể là đưa cơm tới cho Chu Vận.
"Em nghe."
"Cục cưng à! Giờ em mang cơm tới cho chị được không? Lát nữa chị có ca phẫu thuật quan trọng nên là cần ăn chút gì đó."
Chu Linh đeo ba lô lên vai, lấy giấy lau mồ hôi: "Sao chị không mua đồ ăn gần bệnh viện đi, lúc nào cũng bắt em mang tới thế."
"Thì chị nhớ em nên mới kêu em mang đồ ăn tới cho chị để còn nhìn mặt xinh đẹp em gái của chị nữa chứ. Thôi vậy nha! Lát gặp."
Chu Vận nói xong cúp máy, cô lắc đầu không nói gì. Nguyệt Băng chụp bức hình trên du thuyền gửi lên group trong Wechat, Chu Linh nhìn thoáng đã biết là Nguyệt Băng đi chung với ai rồi.
Nguyệt Băng hớn hở nhắn: "Chu Linh mau nhìn nè, đẹp không?"
Chỉ là chụp quang cảnh ban đêm của thành phố thôi mà có cần phải vậy không. Chu Linh bật voice chat nói: "Đẹp hết nhưng mà người chụp gửi cho tao lại không đẹp."
Nhắn xong, Chu Linh bật nhạc và đeo tai nghe vào. Ngày nào cũng như ngày nào chẳng có chút khác gì.
Tại Bệnh Viện Nhất Lâm.
"Tránh ra tránh ra nào!! Bác sĩ Chu!!! Ở đây có bệnh nhân bị tai nạn giao thông."
Một cô gái dáng cao chừng 1m7 đang cầm bảng tài liệu đứng gần đó, mái tóc được buộc thấp trông gọn gàng. Gương mặt này sang chảnh đến mức người phụ nữ muốn có.
Người phụ nữ nằm trên giường có chút quen, vùng đầu chảy rất máu nhiều. Y tá nhìn thoáng qua đã nhận ra người phụ nữ này, cô ấy là Dương Kim Nhĩ - MC quốc dân nghe đâu là vợ sắp cưới luật sư Lộ Khả, chính là anh họ của Lộ Thần.
Chu Vận nhìn chỉ thị trên máy liền cau mày, nói: "Mau chuyển vào phòng phẫu thuật gấp. Còn cô đi gọi bác sĩ Mạc tới đây."
"Vâng."
Đưa Dương Kim Nhĩ vào phòng phẫu thuật, các y tá ai ai cũng nhìn nhau khó hiểu rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra đến nỗi phải như vậy. Trên ti vi bắt đầu đã có tin tức về vụ tai nạn giao thông, tai nạn ở trên cao tốc từ vùng ngoại ô đi vào thành phố.
Lúc Lộ Khả nhận được điện thoại vội vàng chạy tới bệnh viện thì Dương Kim Nhĩ đang trong phòng phẫu thuật. Sau khi đợi thật lâu ở cánh cửa sáng đèn đỏ, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Lộ Khả kéo vị bác sĩ dẫn đầu, lòng như lửa đốt:
"Bác sĩ bác sĩ! Thế nào, người bên trong thế nào rồi?"
Y tá bên cạnh bác sĩ vội nói:
"Ôi ôi ôi, anh yên tâm yên tâm, không sao đâu, chân bị gãy xương, não hơi chấn động, ngoài ra bị trầy da chút chút, không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là đang truyền máu vào thôi."
"Có thật không?"
Lộ Khả thở phào một hơi:
"Vậy tôi có thể thăm cô ấy chứ?"
Y tá: "Đợi lát nữa cô ấy được chuyển đến phòng bệnh thì anh có thể đi thăm."
"Vậy thì tốt..."
Lộ Khả nhìn quanh quất phía sau họ, quên buông tay ra, vẫn luôn kéo cánh tay của bác sĩ phẫu thuật.
"Cô."
Giọng nói lành lạnh vang lên.
Lộ Khả hơi khựng lại, ngước mắt nhìn. Khẩu trang màu lam nhạt che quá nửa gương mặt, nhưng đôi mắt ấy lại khiến anh quên dời mắt đi nơi khác, nó màu nâu nhạt, bình thản không gợn sóng, cực kỳ đẹp đẽ.
"Phiền anh buông tay."
Chu Vận nhả ra mấy chữ, vẻ mặt không hề không kiên nhẫn nhưng Lộ Khả lại cảm thấy xấu hổ:
"Xin lỗi xin lỗi, ơ, cảm ơn bác sĩ."
"Không cần."
Dứt lời, Chu Vận đi ngang qua Lộ Khả về phía cuối hành lang. Lộ Khả quay đầu nhìn, anh không thấy toàn bộ gương mặt người đó nhưng trong lòng bỗng dưng có chút kinh ngạc. Anh cũng không nghĩ lâu, xoay người tìm y tá hỏi thăm số phòng bệnh của Dương Kim Nhĩ.
Bác sĩ gây mê gỡ khẩu trang xuống, vẻ mặt hóng hớt, hỏi:
"Cô gái vừa rồi là MC quốc dân trên TV phải không?"
"Phải đó phải đó, tôi thấy tiêu đề trang nhất ngày mai sẽ bùng nổ cho coi, mọi người nói xem ngày mai sẽ có phóng viên tới đây hay không?"
Y tá lớn tuổi hơn lắc đầu:
"Phải làm tốt công tác bảo mật, không được để phóng viên tới quấy rầy bệnh nhân."
Y tá nữ đang xem tài liệu thì thấy Chu Linh trên tay cầm 3 hộp đồ ăn và 2 ly cà phê trên tay. Lâu rồi mới được gặp lại, không ngờ càng ngày càng xinh hẳn ra.
"Tiểu Linh đến đưa đồ ăn cho bác sĩ Chu hả?"
Chu Linh gật đầu cười với mọi người, đi về hướng khu bác sĩ khám bệnh. Bỗng có một lực va mạnh vào cánh vai cô suýt làm cô té xuống đất.
"Xin lỗi."
Giọng nói một người con trai khá là dễ chịu, Chu Linh định hình lại ngẩng mặt nhìn đối phương. Gương mặt đẹp trai hơn nam thần trên màn ảnh, ấn tượng là làn da trắng như sữa và đôi môi hơi đỏ như đánh một lớp son bóng lên.
"Lộ Thần!! anh ở bên đây."
Lộ Thần nhìn cô từ trên xuống với bộ đồ thể dục học sinh, chắc là có người nhà nằm trong đây. Còn Chu Linh chỉnh lại balo đàng hoàng đi đến phòng Chu Vận.
Dù sao cô cũng không quan tâm nhưng khi Lộ Thần thấy cô không nói câu nào ngoại trừ nhìn anh rồi chỉnh lại balo đến dãy phòng khám bác sĩ. Nhwg sao mà cảm giác lại có chút quen quen.