Mặc dù ý định ban đầu của Phong Thành là để chuyển sự chú ý của mọi người, nhưng việc lập bang phái là chuyện cần thiết ở giai đoạn này.
Trong game Lạc Hoa Lưu Thuỷ, người chơi từ cấp 10 trở lên có thể tạo lập bang phái. Người tạo bang phải có lực chiến thuộc top 50 của server và có một lượng bạc lớn để xây dựng cơ sở vật chất của bang trong bước đầu. Về phần lực chiến thì Phong Thành chẳng cần để ý, nhưng hơn một triệu bạc thì nhất thời anh cũng không biết kiếm đâu ra. Tính tất thảy lượng bạc được thưởng từ làm nhiệm vụ và phó bản, hiện giờ trong túi anh chỉ có gần một trăm nghìn.
Sau khi bàn giao ca đêm, thấy vẻ mặt tươi cười của anh chủ thì Phong Thành cũng hớn hở theo:
“Anh chủ, anh chủ! Cho em ứng trước lương tháng này được không?”
“Lại nạp game à?” – Anh chủ tiệm hỏi.
Phong Thành gật đầu:
“Tạo bang cần tiền.”
Anh chủ tiệm nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Phong Thành. Nghĩ bụng thằng cha này cũng chỉ có lúc cần tiền thì mới nhìn anh giống chủ một chút. Chứ những ngày bình thường, nó lúc nào cũng bày ra cái vẻ mặt thờ ơ, còn chẳng thèm kiểm tiền của ca làm đã chạy lên khu kí túc mất dạng. Ban đầu quả thực anh có hơi bực mình, nhưng lâu dần thì quen. Làm ca đêm đã khó kiếm được người, hơn nữa trong hơn hai năm qua Phong Thành cũng không gây ra tổn thất gì nghiêm trọng hay bị khách trách móc.
“Hôm nay mồng 4, cũng còn mấy ngày nữa là tới ngày nhận lương. Đây là 6 triệu, đã tính cả thưởng chuyên cần.”
Phong Thành chưa nghe hết câu đã cầm lấy tiền, còn chẳng thèm đếm, chỉ nói tiếng cảm ơn rồi chạy vụt ra ngoài.
Khi Phong Thành trở về thì cái bụng cũng đã no. Cả tháng mới lấy lương một lần, dù gì cũng phải cho đứa “em ruột” như dạ dày ăn sang một bữa. Sau đó anh ngồi vào một góc khuất của tiệm net, đăng nhập game và tiến hành nạp tiền.
Trị giá quy đổi tiền mặt và bạc trong game là 1:1, vì vậy để đủ hơn một triệu làm phí tạo bang ban đầu, Phong Thành phải nạp vào ít nhất là một triệu. Lương cả tháng có 6 triệu, vậy mà đối với chuyện này anh chẳng có tí do dự nào, chuyển khoản ngay lập tức. Khi bạc đã về túi, anh đến chỗ NPC Lạc Bang ở Hàng Châu đối thoại, nhập đầy đủ thông tin và tạo bang.
Tên bang: Hồng Trần
Mô tả: Hồng trần khách trạm, nhận người hữu duyên
Cấp bậc: 1
Hạng liên đấu bang: chưa có
Hạng tài phú: 1
Sau khi tạo bang thành công, anh mời Lạc Hoa, Lưu Thuỷ, Việt Hoàng, Yên Vũ và Thập Quỷ Diện vào bang. Trong giai đoạn mới tạo lập, nếu trong 24 giờ mà không được 20 người gia nhập, bang sẽ bị huỷ. Về chuyện này thì anh không vội, vì chỉ cần có cái loa phát thanh như Việt Hoàng thì sẽ chẳng bao giờ lo thiếu người được. Anh tắt máy tính, lên khu kí túc cho nhân viên để nghỉ ngơi.
Hôm nay là thứ 3, Huyền Vy phải học từ sáng tới tận tối mịt. Khi về đến phòng trọ thì người như cái xác không hồn, tắm xong thì lập tức nằm lăn ra giường, ngủ một giấc ngon lành đến tận gần chín giờ tối. Cái bụng đói cồn cào đã thách thức giấc ngủ của Huyền Vy, khiến cô không thể không dậy mà kiếm đồ ăn.
“Cô em hàng xóm sao ăn muộn vậy? Có muốn góp gạo thổi cơm chung với anh không?”
Huyền Vy mắt vẫn lờ đờ do vừa ngủ dậy, nghe xong câu kia của anh hàng xóm thì tỉnh ngay mà chẳng cần rửa mặt, trong lòng thầm nghĩ “lại đến nữa rồi”.
“Mỗi tuần có một hôm thôi anh. Không cần đâu ạ.” – Huyền Vy trả lời.
Lập tức có người xen vào:
“Anh thấy phòng em toàn để đèn tới tận khuya, ăn uống thì không đúng giờ đúng giấc, hại người lắm đó.”
Câu này Huyền Vy đã nghe rất nhiều lần, chuyển mấy khu trọ mà vẫn phải nghe nên lâu dần cô cũng quen. Cô mỉm cười:
“Biết làm sao được ạ, thói quen của em rồi mà.”
“Con gái đừng như thế, hại cơ thể lắm em, nhan sắc còn đi xuống nữa.”
Kỳ thật mấy điều này Huyền Vy cũng biết, nhưng cái ngành cô chọn vốn là kiểu ngày đêm đảo lộn, vậy nên thói quen của cô cũng thay đổi theo. Anh hàng xóm cùng khu trọ cũng có ý tốt, nhưng tính Huyền Vy là như vậy, rất ghét nghe đi nghe lại cái gì đó quá nhiều.
“Vừa hay em không có ý lấy chồng, nên xấu đi càng có cớ để trình báo bố mẹ.”
Anh hàng xóm cũng chẳng biết nói sao nữa, vừa có chút ý tán tỉnh thì bay sạch luôn.
Sau khi ăn xong, Huyền Vy mở máy tính để làm bài tập. Cô học ngành Hệ thống thông tin quản lý, nên trên máy ngoài những trình soạn code thì còn có rất nhiều phần mềm liên quan đến phân tích nghiệp vụ khác. Cũng may giờ mới vào năm học nên chưa bị dí deadline, chứ đến cuối kỳ thì không phải thức khuya như anh hàng xóm kia nói, mà là xuyên đêm luôn.
Những bài đầu của môn Lập trình Web chủ yếu là làm quen với ngôn ngữ mới HTML, đối với Huyền Vy hoàn toàn không có gì khó khăn cả. Nhưng học IT nếu như chỉ học ở trường thì không thể nào đủ được, vậy nên cô phải lên các website dạy lập trình để học thêm, trau dồi kiến thức. Lúc cả người mỏi mệt, não bộ đình công, đồng hồ cũng đã điểm 12 giờ đêm rồi.
Huyền Vy đăng nhập game Lạc Hoa Lưu Thuỷ, thấy lời mời vào bang thì ấn “đồng ý”. Vừa vào đã thấy tin nhắn trong kênh bang của mọi người.
[Lạc Hoa] Hôm nay online muộn vậy?
[Yên Vũ] Vâng. Hôm nay muội học cả ngày, tối cũng có việc cần làm nên giờ mới onl được.
[Lạc Hoa] Muội học ở Hà Nội à? Trường gì vậy?
[Yên Vũ] Vâng. Muội học Học viện Ngân hàng.
[Việt Hoàng] Nghe nói gái Ngân hàng xinh lắm?
[Yên Vũ] Ừ nhiều lắm. Gái xinh khắp học viện luôn. Đệ có hứng thì qua đây tỷ giới thiệu cho.
[Phong Thành] Không phải đệ theo đuổi Thập Quỷ Diện à? Làm con trai phải biết chung tình. – Anh đùa.
[Việt Hoàng] Lần đầu đệ được nghe đấy, lại còn từ miệng lão già ế tận 22 năm. – Việt Hoàng châm chọc.
[Phong Thành] Ta đây đang đợi nhân duyên. Trẻ con như đệ thì hiểu cái gì!
[Lạc Hoa] Nhân duyên đến mấy lần mà đệ né như né tà, định đợi đến bao giờ vậy?
[Yên Vũ] Hình như là giờ ngộ đạo rồi đó, thấy mô tả bang là “nhận người hữu duyên” kìa.
[Phong Thành] Quả thật là ta đang tìm tài nữ về làm bang chủ phu nhân. Treo “cáo thị” như vậy thì mới có thể chọn mặt gửi vàng chứ.
Lạc Hoa và Việt Hoàng đều bất ngờ vì câu nói của anh. Trước giờ Phong Thành có khi nào muốn tìm bang chủ phu nhân hay kết hôn trong game đâu. Dù là khi thi đấu hiệp lữ liên server, Phong Thành cũng bỏ qua luôn, không kết hôn với ai cả.
[Lạc Hoa] Thích cô nương nào rồi à?
[Phong Thành] Cần phu nhân có tiền, chứ duy trì bang tốn tiền quá. – Anh nhận ra khi nãy mình đã lỡ lời, vội vàng biến nó trở thành câu nói trêu đùa.
Thấy Phong Thành nói vậy, Yên Vũ mới xem phí tạo lập và duy trì bang. Sau đó tính toán khoản tiền phải nạp hàng tháng để có thể xây dựng bang lớn mạnh thì cũng hết hồn. Nếu thu nhập của Phong Thành không cao, thì lượng tiền phải bỏ ra cho bang cũng ngốn hết một phần ba tháng lương cơ bản rồi.
[Yên Vũ] Hay là mọi người cùng đóng góp đi. Chứ lỡ anh không tìm được vợ giàu thì phải làm sao?
[Lạc Hoa] Được. Dù gì tỷ cũng đã đi làm, mỗi tháng vài trăm không có gì đáng ngại.
[Phong Thành] Anh nhận của Lạc Hoa thôi, còn Yên Vũ và Việt Hoàng đều là sinh viên, có giao dịch anh cũng không nhận.
[Phong Thành] Mà Yên Vũ, em không tin tưởng anh đến vậy à?
Huyền Vy suy nghĩ một lát, sau đó trả lời:
[Yên Vũ] Em đây chỉ lo lắng cho “lão già ế chỏng” như anh thôi. – Cô cười.
Thật ra Huyền Vy biết cao thủ như Phong Thành muốn tìm một phu nhân giàu có trong game không khó. Theo như Lạc Hoa nói, thì trước giờ anh không kết hôn với ai cả, nên lần này anh nói như vậy, dù chỉ là trêu đùa nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ thấy lòng mình sao sao.
[Việt Hoàng] Ý, mọi người để ý không? Để ý không? Lão già Phong Thành và Yên Vũ tỷ xưng hô thân mật chưa kìa?
Thói quen của Phong Thành từ trước đến nay đều là xưng hô theo kiểu cổ trang, nay lại đổi cách xưng hô, quả là hơi lạ. Lại nói rất nhiều người khi chuyển từ huynh – muội sang anh – em, đều là do đã gặp mặt ngoài đời, thống nhất một cách xưng hô cho tiện.
[Phong Thành] Thấy Yên Vũ không quen nên đổi thôi. Mấy người quan trọng hoá mấy cái này làm gì.
[Việt Hoàng] Yên Vũ tỷ thật oai phong, chỉnh được cả bang chủ đại nhân.
[Yên Vũ] Nào có, nào có. Ta có mở lời lần nào đâu. – Huyền Vy thật sự thấy từ “chỉnh” này quá nặng nề, nhất thời không dám nhận.
[Lạc Hoa] Không phải trước giờ Phong Thành đều có tiếng mà không có miếng à? Xưng danh bang chủ nhưng đích thực là cu li của bang.
[Yên Vũ] Chứ không phải bá đạo, hùng dũng như các bang chủ đệ nhất bang kia à?
Vấn đề này thật sự rất dài, phải quen biết lâu ngày thì sử lược làm bang chủ của Phong Thành mới nắm rõ được, mà kể ra thì cũng dài dòng. Nhưng ai ngại dài chứ cậu chàng Việt Hoàng đã bao giờ ngại? Lôi hết những bí sử của lão bang chủ kia ra kể đến tận khuya. Huyền Vy nghe đến choáng váng, sau cùng đúc rút được một câu:
[Yên Vũ] Kiểu khôn chợ dại nhà à? Nghe nó cứ ngược ngược đời sao ý.
Thấy mọi người đều bàn tán về mình, còn lôi cả sử lược của mình ra kể, Phong Thành lúc đầu còn thanh minh được vài câu, sau đó thì câm nín luôn. Đích thực là kiểu trai danh trấn bát hoang, về nhà có thể nguyện tự tử vì tình.
Sáng hôm sau Huyền Vy không phải đi học. Cô ở nhà lập ra chiến lược kiếm tiền để có thể đóng góp cho bang, vừa tiết kiệm khoản chi tiêu cho bản thân mình. Huyền Vy là một sinh viên ưu tú của khoa, lại được trang bị thêm kiến thức về mặt kinh tế để thuận tiện cho quá trình phân tích nghiệp vụ khi đi làm, nên sau gần một ngày khổ công suy nghĩ và thử nghiệm, cuối cùng cô cũng có kế hoạch với hiệu suất cao. Theo đó, các vật phẩm cao cấp rơi ra từ phó bản cùng vật liệu thường có thể chế tác ra những món đồ có giá trị. Việc kết hợp này tuy có xác suất nhất định, nhưng chỉ cần có sự tính toán hợp lý thì tỷ lệ thành công sẽ được nâng cao, từ đó tối ưu hoá lợi nhuận cho từng vật phẩm.
Để làm được điều này, trước hết Huyền Vy đã khảo sát các vật phẩm đang bán chạy và có khả năng sẽ bán được trong thời gian tới, sau đó tìm hiểu nguyên liệu cần thiết và độ khó để tìm kiếm nguyên liệu. Tiếp đó cô lại dựa vào xác suất chế tạo thành công của từng món đồ để tính toán và bán thử. Cuối cùng khi tiền đã vào túi với mức lợi nhuận mong đợi, cô mới vui vẻ tắt máy tính để đi học.
Lúc Huyền Vy onl game trở lại đã hơn 11 giờ tối. Cô thao tác Yên Vũ mở giao diện cửa hàng của mình ra thì thấy các món đồ đã được bán hết, cũng tích luỹ được khoảng gần năm trăm nghìn bạc. Nhưng cũng vì năm trăm nghìn bạc này mà trong túi vẩn phẩm và vật liệu của Yên Vũ chỉ còn lại vài thứ không có giá trị. Để tiếp tục kinh doanh theo kiểu này thì nhất định phải có nguồn cung ứng nguyên liệu và sự phân phối nhằm tránh loãng thị trường. Chuyện này tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, chỉ đành giao số tiền đã kiếm được cho Phong Thành rồi tính tiếp vậy.
[Yên Vũ] Anh đang ở đâu? – Yên Vũ hỏi Phong Thành.
[Phong Thành] Đang giết quái kiếm EXP. Có chuyện gì vậy?
[Yên Vũ] Hàng Châu (857, 76), có người ứng tuyển bang chủ phu nhân.
Phong Thành hộc máu. Chẳng lẽ cô thật sự muốn kiếm vợ cho mình hay sao?
Một lát sau anh đến địa điểm mà Yên Vũ gửi, nhưng chỉ nhìn thấy cô chứ không hề có ai khác cả.
[Phong Thành] Phu nhân tương lai của anh đâu? – Anh dò hỏi.
[Yên Vũ] Xem ra anh nóng lòng muốn có vợ quá nha. Nhưng tiếc là nàng vừa đi rồi. – Yên Vũ gửi biểu cảm tiếc nuối.
Phong Thành nói trái với tiếng lòng:
“Để mất vợ giàu, thật đáng tiếc mà.”
[Yên Vũ] Dân nữ nghèo hèn, chỉ có vài trăm nghìn kính dâng bang chủ, mong bang chủ nhận cho.
Tiếp đó anh thấy lời mời giao dịch của Yên Vũ, nhưng anh không ấn đồng ý mà hỏi:
[Phong Thành] Anh nói không lấy của em mà. Em còn là sinh viên, đừng tốn tiền vào game nhiều.
Huyền Vy cười tinh nghịch:
[Yên Vũ] Muốn ứng tuyển bang chủ phu nhân, nên đành dốc cả gia tài.
[Phong Thành] Hả?
[Yên Vũ] Đùa anh thôi. Số tiền này là em bán vật phẩm, không phải nạp đâu. Anh nhận đi.
Phong Thành lúc này mới chịu nhận số tiền mà Yên Vũ đưa, lại nghĩ đến câu “muốn ứng tuyển bang chủ phu nhân” của cô, trong lòng bỗng thấy vui mừng. Anh mời cô cùng tổ đội, sau đó đến Núi tuyết Ngọc Long giết quái.