Phong Thành tiến lại gần Yên Vũ, mỉm cười:
“Mỏi tay không?”
“Mỏi chứ. Max APM của em đó.” – Yên Vũ than thở.
“Thật ra em dùng tốc độ tay bình thường cùng có thể giết chết Thuỷ Vân rồi. Cô ấy chỉ có kinh nghiệm chơi game, nhưng rất ít khi PK với người khác. Tuy trang bị tốt, nhưng thiếu kinh nghiệm.”
Yên Vũ cũng mở mic:
“Lúc đầu cứ nghĩ cũng là cao thủ, cho nên em mới dùng tốc độ nhanh nhất của mình. Hơn nữa thắng như vậy, cảm giác đỡ bực mình.”
Giọng của cô rất êm tai, tuy nghe có vẻ hờn dỗi nhưng cũng lại có ý cười. Mẫu con gái như Yên Vũ, vừa có học thức, vừa có kiên cường, giọng nói lại dễ nghe như vậy… hẳn là có rất nhiều người thích nhỉ?
Đang suy nghĩ nên nói gì với Yên Vũ, thì cô gửi tin qua:
“Em có chút chuyện cần giải quyết. Cũng muộn rồi, anh ngủ sớm đi.”
Phong Thành “ừ” một tiếng, treo game, trở về với không gian tràn ngập tiếp gõ phím của những vị khách thâu đêm.
“Anh gọi em tới đây có việc gì? Giữa hai chúng ta còn có gì cần nói nữa sao?” – Yên Vũ hỏi Diệp Thần.
“Yên Vũ, bộ bị giáp này, em nhận giúp anh có được không? Năm đó anh không từ mà biệt, giờ hối tiếc cũng đã muộn. Món đồ này thay cho lời xin lỗi của anh, mong em đừng từ chối.”
Huyền Vy trầm ngâm một lát. Cô đã tưởng gặp lại anh, bản thân có thể dứt khoát, lạnh lùng. Thì ra trước sự dịu dàng của anh, cô vẫn không kìm lòng được, vẫn lưu luyến chuyện cũ. Anh là tình đầu của cô, nên dù đã qua mấy năm rồi, cô vẫn không quên được.
“Chuyện năm đó nếu nói em chưa từng đau lòng thì là nói dối. Nhưng em và anh chưa từng hứa hẹn, nên anh vốn không có lỗi với em. Em không cần anh phải xin lỗi.”
Diệp Thần chưa kịp nói gì, cô đã thoát game. Cô không muốn dây dưa thêm nữa, cô sợ mình sẽ không giữ được lý trí, sẽ mềm lòng gắn kết lại tình cảm với anh. Giữa cô và anh có một vách ngăn vô hình mang tên quá khứ, mà cô không muốn vì một người chưa từng gặp mặt, hư hư ảo ảo như anh gắng sức đục tường.
Thấy nick của Yên Vũ đã tối màu, trong lòng anh ngổn ngang trăm mối. Anh không đi giết quái tăng cấp như mọi ngày, mà chạy tới chỗ NPC Kỳ Ngọc ở Tân Thủ Thôn. Sau khi đối thoại với NPC, xác định việc khảm đá sẽ làm cho bộ bì giáp màu Cam này có thuộc tính ẩn Linh Phong thì anh liền ghép vào.
Bì giáp Linh Phong – cấp 10.
Phòng ngự: + 23
Kháng vật lý: + 3
Kháng pháp thuật: + 5
Thuộc tính ẩn: Linh Phong – khi thi triển Đao Phá Long sẽ tạo ra gió lốc hướng về phía mục tiêu. Mục tiêu trúng công kích có 50% sẽ rơi vào trạng thái mù trong 3 giây, mà thời gian CD của Đao Phá Long thì không đổi.
Bì giáp và đá Linh Phong đều là thứ rơi ra từ phó bản Huyết Nữ vừa rồi. Khi nãy bọn họ vượt giới hạn của hệ thống đề ra những hơn một phút, do đó MVP của đội ngoài trang bị Cam ra còn nhận được một thạch linh, khi khảm vào trang bị sẽ xuất hiện thuộc tính ẩn.
Trước đây Yên Vũ bên cạnh anh, cô là một tay đánh tầm xa, làm hậu thuẫn cho anh. Lúc đó anh chỉ thấy cô rất hiểu anh, phối hợp luôn chẳng sai một nhịp. Hôm nay mới biết, khi một mình cô đứng trên chiến trường lại chính là một nữ tướng uy phong. Anh cố ý mượn phó bản này để liên thủ với các cao thủ trong game, dùng hết sức mình lấy được đá Linh Phong, khảm lên tấm bì giáp kia. Anh may cho cô một chiếc áo, cứ tưởng sẽ là tấm giáp bảo hộ cô khi có người muốn hãm hại. Nhưng bây giờ, nó nhất định giúp cô trở thành một hiệp nữ khuynh đảo hồng trần.
Khi kỵ sĩ Lưu Thuỷ nhặt xong trang bị và thạch linh rơi ra từ phó bản, bàn tay Diệp Thần mỏi nhừ, tê cứng, trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi. Những điều ấy Hoa Vô Tuyết ngồi cạnh anh nhìn thấy, mà Phong Thành từ xa cũng đã để ý từ lâu. Phong Thành hết sức phối hợp với kỵ sĩ của Diệp Thần, giúp anh phát huy tốt nhất có thể. Vừa giúp đẩy nhanh hiệu suất cả đội, cũng giúp cho Diệp Thần trở thành MVP, lấy được thạch linh.
Diệp Thần đã dùng hết sức mình, nhưng Yên Vũ lại vẫn cứ lạnh lùng với anh. Anh biết chuyện năm đó mãi mãi là một cái bóng trong lòng cô, mà anh lại chẳng thể làm gì khác. Anh từng lấy hết can đảm để níu kéo cô về bên cạnh anh như xưa, nhưng Yên Vũ của anh giờ đã khác, không còn là cô gái hoạt bát cùng anh chơi game tối ngày.
[Phong Thành] Có vài câu muốn nói, không biết có tiện không? – Anh chủ động nói chuyện với Diệp Thần.
Diệp Thần ngồi thẳng lưng, nhìn màn hình máy tính:
“Vừa hay ta cũng có việc muốn nhờ huynh giúp đỡ.”
“Vậy huynh nói trước đi.” – Phong Thành đáp.
“Chiếc bì giáp này, ta muốn nhờ huynh đem cho Yên Vũ.”
Phong Thành cười:
“Ta nghĩ, nàng cần một lời giải thích của huynh hơn tất thảy. Kỳ thực điều nàng canh cánh trong lòng không phải chuyện không từ đã biệt, mà là lý do năm đó huynh rời đi.”
“Sao lại nói như vậy?” – Diệp Thần hỏi.
“Lý do là điều khiến người với người trở thành xa cách, còn một lời từ biệt cũng chỉ là hình thức mà thôi. Yên Vũ không hỏi, chỉ vì hiện tại nàng thấy mình không còn tư cách để hỏi nữa. Trong lòng nàng có quá nhiều sự đấu tranh.”
Diệp Thần kinh ngạc:
“Không phải huynh và nàng mới chỉ quen nhau vài ngay sao?”
Phong Thành trả lời:
“Tuy ta mới chỉ quen Yên Vũ vài ngày, nhưng ta lại luôn để ý từng câu nói của nàng. Huynh quen Yên Vũ đã lâu, nhưng lại chưa từng tìm hiểu sự thay đổi của nàng ấy. Từ đầu đến cuối huynh chỉ thấy nàng lạnh lùng với huynh, nhưng lại không thấy sự đau lòng trong từng lời nói của Yên Vũ.”
Anh tiếp tục:
“Lại nói, người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn. Hôm đó Yên Vũ lạnh nhạt như vậy, là vì huynh không giải thích gì cả nhưng lại muốn níu kéo nàng bằng hai chữ “vãn hồi”. Nàng là mẫu con gái tài giỏi, sao có thể chỉ sống như kẻ huynh cần thì âu yếm, huynh chán thì rời xa? Dù rằng, năm đó huynh có lý do riêng.”
Diệp Thần không biết nói gì, im lặng.
“Hôm đó nàng nói tới ta, huynh chưa từng phụ bạc gì nàng. Bởi vì trong lòng nàng nghĩ, giữa huynh và nàng chưa từng có một bắt đầu, thì không thể đòi hỏi huynh cho nàng một lời giải thích hay một kết thúc vẹn cả đôi đường.”
Phong Thành thở dài một hơi. Anh không biết khi anh nói ra hết những lời này, Diệp Thần có thể hiểu ra mà làm cho cô hồi tâm chuyển ý hay không, bởi điều đó không phải là chuyện anh quan tâm nhất. Anh chỉ hi vọng rằng mình có thể giúp cô hàn gắn lại những tổn thương trong lòng. Anh không muốn Yên Vũ giống như anh, sẽ mãi không bước qua được một vài ký ức buồn thương.
Lại một đêm dài bủa vây. Đèn pha ngoài đường rọi vào cửa tiệm net một lớp ánh vàng cô quạnh. Trời đã vào Đông, có ngọn gió đang rít gào bên cửa sổ. Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, còn thế giới của anh chỉ là tiệm net này mà thôi.
Ngày hôm sau, mãi gần tối Phong Thành mới online. Anh thấy tin nhắn của Diệp Thần gửi đến:
“Cảm ơn huynh. Yên Vũ đã nhận bộ giáp rồi.”
Phong Thành không trả lời. Anh cùng Lưu Thuỷ, Lạc Hoa và Việt Hoàng tổ đội giết quái ở Núi tuyết Ngọc Long.
[Yên Vũ] Đội bên anh còn thiếu người không?
[Phong Thành] Hiện có bốn người.
[Yên Vũ] Em qua ké ít EXP nha. – Cô cười tinh nghịch.
Lúc Yên Vũ qua, trên người cô đã mặc một bộ bì giáp mới, phát ra ánh sáng màu lam vô cùng đẹp mắt. Cô đến một mình, tay cầm song đao Loạn Vũ, kết hợp với bộ giáp Linh Phong kia, tựa như một hiệp nữ bước ra từ trong phim ảnh. Anh trầm ngâm một lát, sau đó nhắn riêng cho cô:
“Anh tưởng em đi dùng Diệp Thần?”
Huyền Vy không nghĩ anh sẽ hỏi như vậy, cô còn đang có ý cảm ơn anh nhưng không biết nên nói thế nào. Từ đầu đến cuối anh chưa từng hỏi giữa cô và Diệp Thần đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại âm thầm để tâm tất cả những chi tiết nhỏ trong lời nói của cô.
Huyền Vy mở mic trong khung chat riêng:
“Anh ấy đi rồi. Phong Thành, cảm ơn anh đã để tâm chuyện của em đến vậy.”
“Diệp Thần nói tất cả với em?” – Anh hỏi.
“Không cần nói em cũng có thể đoán ra được. Diệp Thần không phải kiểu người tỉ mỉ để ý từng chi tiết như vậy, Thập Quỷ Diện lại càng không. Cho nên chỉ còn lại anh mà thôi.”
“Lời cảm ơn của em, anh đây xin nhận. Nhưng Yên Vũ, em không treo máy, cũng không thao tác tay giết quái, em định để Lạc Hoa buff máu cho mình đến bao giờ?” – Anh cười.
Lập tức thấy Yên Vũ ăn năn trên kênh đoàn đội:
[Yên Vũ] Xin lỗi Lạc Hoa tỷ, muội quên treo máy.
[Việt Hoàng] Tâm sự với trai là quên ngay đồng đội. Yên Vũ, hình như tỷ còn mê trai hơn cả Thập Quỷ Diện đó.
[Yên Vũ] …
[Lưu Thuỷ] Xem ra có người sắp rơi vào lưới tình rồi nhỉ?
[Phong Thành] Ta có ý định lập bang, mọi người nghĩ sao?
[Lạc Hoa] Còn ngại ngùng đánh trống lảnh như thế này thì bao giờ em mới hết độc thân vậy?
[Phong Thành] …
Ca đêm hôm đó, Phong Thành thấy Diệp Thần ngồi máy tính, nhưng không onl game. Màn hình máy tính của Diệp Thần là ảnh chụp màn hình dáng vẻ của Yên Vũ khi mặc bộ bì giáp Linh Phong, tay cầm song đao Loạn Vũ đứng trên đỉnh Núi tuyết Ngọc Long.
Anh may áo cho nàng, để nàng tung hoành khắp thế gian. Anh vui vì cuối cùng cô cũng không còn vướng bận, dù rằng đánh mất cô, anh luyến tiếc vô cùng.