Cơ Hạo Nguyệt tích cực ở nhà học làm nội trợ. Hà Giai Kỳ thấy vợ không ra ngoài nên cũng không đi đâu, chỉ chuyên tâm thưởng thức món ăn của đầu bếp tại gia.
Mỗi lần về nhà đều có thể hưởng thụ mỹ vị, Cơ Phồn Tinh vốn khó ở trong lòng cũng vì thế được cân bằng không ít. Không phải cô ghét bỏ hai người ăn không ngồi rồi trong nhà mà là đau lòng vợ mình mệt nhọc vì chuyện công ty. Cả bọn vất vả mãi đến đầu tháng ba mới xem như đã giải quyết xong vấn đề đăng ký. Phải nói là sáu người đăng ký kết hôn nhưng lại chẳng có ai nguyện ý cử hành hôn lễ, chỉ ở Hà Lan chơi hai ngày rồi vội vã về nhà chuẩn bị chuyện sinh con. Trạm Cẩn Tịnh tương đối tích cực, lúc cô đang làm thủ tục kết hôn, Lâm Nhuế đã mang thai được hai tháng. Vì thế Cơ Phồn Tinh cũng háo hức chuẩn bị, nhưng sau khi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ lại nói thân thể Hà Như Mộng thích hợp mang thai hơn, Cơ Phồn Tinh cũng có thể nhưng cần phải nghiêm túc điều trị một thời gian mới được. Hà Như Mộng nghe xong mấy câu này lập tức quyết định tự mình sinh con, nhưng Cơ Phồn Tinh lại sợ cô vất vả, muốn đích thân làm. Hai người tranh chấp cả ngày, cuối cùng Cơ Phồn Tinh cũng chịu thỏa hiệp. Hà Như Mộng đã muốn sinh con thì làm sao Hà Giai Kỳ có thể nhàn rỗi. Cô theo Cơ Hạo Nguyệt đi kiểm tra sức khỏe, cuối cùng lựa chọn Cơ Hạo Nguyệt sinh con. Ai đều có tâm tư và tính toán của riêng mình, đến tháng sáu mới biết rõ được kết quả mong muốn. Hà Như Mộng và Cơ Hạo Nguyệt đồng thời mang thai, nhưng bốn người họ đều không sống chung một nhà. Thái hậu cùng Cơ tiên sinh cũng dọn đến nhà họ Hà, kết cục như vậy rất viên mãn. Cơ Phồn Tinh và Hà Giai Kỳ cũng muốn dọn đến Hà gia, nhưng lại bị Thái hậu và nữ chủ nhà họ Hà quả quyết xua đuổi, về phần nguyên nhân thì chỉ có người trong cuộc biết rõ nhất. Hà Như Mộng mang thai nên luôn muốn nhường vị trí Tổng giám đốc lại, hơn nữa Cơ gia lão gia đã hạ tử lệnh gọi Cơ Phồn Tinh trở về buộc cô nhất định phải từ chức, cuối cùng người đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc này lại trở về tay chủ nhân ban đầu. Vì để giải quyết sự việc một cách hợp lý, Cơ Phồn Tinh đã quyết định mở hội nghị gia đình, cô đã nhẫn nhịn hơn nửa năm rồi, hôm nay nhất định phải nói cho ra lẽ. Ăn xong buổi tối, Cơ Phồn Tinh triệu tập mọi người lại để chuẩn bị mở hội nghị gia đình (đây chỉ là trên danh nghĩa, kỳ thật là tính chuyện công ty.) "Hôm nay bốn người chúng ta hãy nghiêm túc bàn chuyện công ty đi nào." Cơ Phồn Tinh quét mắt nhìn đám người xung quanh một vòng, sau đó mở miệng nói: "Hiện tại Tiểu Nguyệt Nguyệt và Mộng Mộng đang mang thai, có phải chị dâu cũng nên về công ty rồi không?" Cô cúi đầu nhìn ly nước chanh của Hà Giai Kỳ, trông thấy dáng vẻ lạnh nhạt ấy, trong lòng lập tức phát điên. Vợ của chị cần người chăm sóc, chẳng lẽ em gái của tôi không cần? Lấy lý do chăm sóc phụ nữ mang thai để ngụy trang trốn mãi trong nhà, thủ đoạn này quả thực quá ghê tởm. "Công ty chẳng phải đã có em rồi sao? Em cứ làm đại diện thay mặt Tổng giám đốc là được, bọn chị đều tin tưởng vào năng lực của em mà." "Đúng, Tiểu Tinh Tinh, một mình cô ở công ty là được rồi, ở đây đã có Tiểu Kỳ lo toan mọi thứ." Hà Giai Kỳ vừa mở miệng nói xong, Cơ Hạo Nguyệt liền hát bè theo vợ. Hà Như Mộng cũng không hài lòng cho lắm, chẳng lẽ vợ mình là nô lệ của công ty? Dựa vào đâu lại để một mình em ấy quản lý cả một công ty lớn như thế. Hơn nữa ông Cơ còn uy hiếp lôi kéo em ấy về công ty làm em ấy khó xử vô cùng. Cô thật sự rất xem thường đôi vợ vợ này. "Tiểu Tinh Tinh muốn về Cơ gia, ông Cơ cũng sắp sai người đến bắt cóc em ấy đi rồi. Hơn nữa người hợp pháp chính là chị hai, em nhớ quyền kế thừa vẫn luôn để tên của chị mà. Nếu chị không tin có thể xem di chúc của ba mẹ đến xem." Hà Như Mộng nhấp một miếng sữa bò, sau đó thè chiếc lưỡi mềm mại ra liếm sạch vệt trắng dính ở bên môi hệt như đứa bé. Nếu cô không nói ra những lời này, người khác sẽ cho rằng cô rất trẻ con. Từ lúc bắt đầu mang thai, Cơ Phồn Tinh luôn tìm hiểu các loại thức ăn dinh dưỡng để bồi bổ cho vợ, thực đơn mỗi ngày mỗi khác, kết hợp khẩu vị đa dạng. Kết quả là chỉ sau bốn tháng ngắn ngủi, Hà Như Mộng đã tăng cân rõ rệt, đoán chừng nếu cô biết cân nặng thật sự sẽ chết ngất đi mất. Thế nên Cơ Phồn Tinh đã dặn dò mọi người trong nhà phải giấu đi. Hai ngày trước, Hà Như Mộng bảo muốn xem thể trọng cân nặng của mình khiến ai nấy đều sửng sốt báo cân đã hỏng. Cô thường mua quần áo cho Hà Như Mộng với size lớn, form rộng, hoàn toàn không tôn ra dáng vẻ mũm mĩm của đối phương. Hà Như Mộng cũng đã từng hoài nghi tự soi gương, nhưng lần nào Cơ Phồn Tinh cũng quấy rối, thậm chí thừa dịp Hà Như Mộng không chú ý liền kiếm chuyện đập nát gương, từ toilet đến bàn trang điểm khối kia. Cơ Hạo Nguyệt mang thai bị nôn nghén rất nghiêm trọng, Hà Giai Kỳ phải túc trực bên cạnh mọi lúc mọi nơi, mất ba tháng sau mới cải thiện được đôi chút, nhưng không thể bì kịp thể trọng và cân nặng của Hà Như Mộng. "Em đã mưu tính chuyện gì?" Vẻ mặt tươi cười của Hà Giai Kỳ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, lông mày chợt nhăn lại, thần sắc có vẻ không được vui cho lắm. Hai người họ Cơ không hiểu đoạn đối thoại của hai người họ Hà nên chỉ biết giương mắt nhìn 'tỷ muội tình thâm' đàm đạo. "Em chỉ yêu cầu ba xóa tên em là người thừa kế và chuyển thành cổ đông của công ty mà thôi. Ngoài ra chẳng có thay đổi gì cả." Hà Như Mộng đã sớm đoán được vẻ mặt lạnh tanh của bà chị già, khóe miệng khẽ nhếch, bộ dáng như chuyện chẳng liên quan gì đến mình. "Em... em tính toán sau lưng chị đấy ư?" Hà Giai Kỳ cố giữ bình tĩnh. Lúc Hà tiên sinh viết giấy thừa kế, cả hai đều chứng kiến trên giấy viết rõ tên của hai chị em. Nói cách khác, hai người nhất định phải đồng thời cùng quản lý công ty. Bây giờ người thừa kế đã thay đổi đồng nghĩa với việc trách nhiệm quản lý công ty chỉ thuộc về một người. Thân phận bỗng nhiên thay đổi khiến cô mất đi tấm thẻ uy hiếp Hà Như Mộng phải ngoan ngoãn làm việc, giờ đây cô chỉ lấy hoa hồng thôi. Với tình trạng áp đảo như thế, Hà Giai Kỳ đột nhiên trở thành người thừa kế duy nhất của công ty. "Gì mà tính toán chứ? Chị hẳn phải biết em không hề hứng thú với chuyện của công ty mà. Đợi sau khi sinh con xong, em dự định sẽ mở một quán cà phê. Chị nên quan tâm đến công ty của chị đi thì hơn." Hà Như Mộng gần như đã dùng hết tất cả tế bào não để thuyết phục Hà tiên sinh, cuối cùng lại may mắn bắt được nhược điểm của ông rồi uy hiếp thay đổi giấy tờ. Hà tiên sinh bị bắt nhược điểm liền cảm thấy mặc cảm tội lỗi, ông sợ con gái lớn sẽ trả thù nên mới đợi ở nước ngoài không muốn về nước. "Vì tương lai của con em, chúng ta tạm thời không đề cập tới chuyện thừa kế. Tiểu Tinh Tinh đã về Cơ thị, không phải ai cũng có thể ngồi vào vị trí giám đốc tài chính, lỡ như xảy ra sơ suất, chỉ sợ không ai đảm đương không nổi." Hà Giai Kỳ khôi phục sắc mặt bình tĩnh, chuyện vừa rồi tựa như một vở hài kịch mang tính chất giải trí mà thôi. Cơ Hạo Nguyệt ngồi kế bên chợt cảm thấy rùng mình, mỗi lần người phụ nữ này mưu toan chuyện gì cũng có dáng vẻ như thế. Chỉ cần nhìn độ cong của nụ cười đã có thể biết được tính toán lần này rất ác độc. Cô đồng cảm nhìn hai người đối diện, chẳng có mấy ai trên đời có thể đấu lại người phụ nữ này, có vẻ như chị ấy là cao thủ bật nhất trong lĩnh vực bày mưu tính kế. Hà Như Mộng giựt giựt khóe môi trừng mắt nhìn chị gái nhà mình. Nếu như ánh mắt có thể sát thương thì Hà Giai Kỳ đã sớm trúng phải mấy tiễn. Vì muốn giữ người mà có thể trắng trợn uy hiếp, ngay cả người nhà cũng giăng bẫy lập mưu, đúng là 'chị gái ghẻ'. Đến giờ phút này Cơ Phồn Tinh xem như minh bạch bản thân bị người kia mưu hại. Nếu không phải chị ấy rắp tâm tính toán thì mình cũng đâu có trúng chiêu. "Ý của chị dâu là muốn em rời khỏi công ty? Vậy cũng được, cùng lắm thì em sẽ năn nỉ ông, cháu gái ông đang mang thai nên em phải giúp vợ quản lý công ty, đại khái có thể sẽ đồng ý." Cơ Phồn Tinh nói rất nhẹ nhàng, nhưng sự thật chưa chắc là như thế, cô và Hà Như Mộng đều biết rõ chuyện đó. Lúc trước ông đồng ý để hai người yêu nhau với điều kiện tiên quyết là Cơ Phồn Tinh phải về Cơ thị, trì hoãn gần một năm, chắc hẳn ông phải cấp bách đến giậm chân. Tập đoàn Thiên Lệ và Cơ thị khác nhau ở chỗ đối đãi với nhân viên. Tập đoàn Cơ thị lấy việc coi trọng con người, coi trọng trách nhiệm. Toàn bộ gia tộc nhà họ Cơ đều sinh ra nam sĩ suốt mười mấy năm trở lại đây, vất vả lắm mới có được hai đứa cháu gái cưng bảo bối, ông Cơ hận không thể cho hai đứa luôn nguyên cái công ty. Tiếc là hai đứa cháu gái đều có năng lực giỏi lại không hề nguyện ý về nhà giúp đỡ, vậy nên ông không thể không xuất thẻ bạc để uy hiếp cho thỏa nguyện vọng của mình. "Em cảm thấy có tác dụng?" Hà Như Mộng trợn mắt trừng một cái, nếu như có thể thỏa thuận, ông sẽ không giằng co đến tận bây giờ. Cô quay đầu nhìn về phía chị gái mình, nhàn nhạt mở miệng nói: "Chị nên chấp nhận đi thì hơn, hay em và Tiểu Nguyệt Nguyệt giúp chị một tay? Giám đốc tài chính vẫn là Tiểu Nguyệt Nguyệt, chị trực tiếp quản lý là được rồi, không cần Tiểu Tinh Tinh nhà em phí hết tâm tư tính toán." "Tiểu Tinh Tinh cho em đến công ty làm sao?" Hà Giai Kỳ uống cạn hớp cuối cùng, "Chúng ta nên giải quyết chuyện của công ty theo từng bước một tới. Ít ra phải ở lại sau một tháng nộp đơn từ chức. Dù sao trên đó cũng viết tên của Tiểu Nguyệt Nguyệt nhà chị." Đối với vấn đề thế thân này, Hà Giai Kỳ cũng cho rằng đó là một chuyện rất phiền toái, có muốn giữ người lại không được. Nếu em ấy thật sự nộp đơn từ chức thì vị trí giám đốc kia sẽ thuộc về tay người ngoài mất. "Tại sao lại từ chức? Tiểu Nguyệt Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ trở về mà. Đợi hết tháng này Tiểu Tinh Tinh sẽ đi ngay thôi. Các người sống vui vẻ thoải mái đến mức sắp bức điên hai chúng tôi rồi." Nghĩ đến ông nội mình thỉnh thoảng cũng qua nhà chơi, Hà Như Mộng liền đau đầu. Rõ ràng mấy người đó luôn kiếm chuyện khi dễ người vợ trung thực của nhà mình mà.