Hà Như Mộng nói không ngoa, Cơ lão gia thật sự nhằm vào Cơ Phồn Tinh. Ông biết rõ Cơ Hạo Nguyệt ăn không ngồi rồi nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ gọi cô về quản lý Cơ gia. Trái ngược với Tiểu Tinh Tinh, dù cháu gái có bận trăm công ngàn việc, ông vẫn chưa hề bỏ qua cơ hội ghé thăm, khiến cả hai vô cùng khó xử.
"Nhà họ Cơ có nhiều người như vậy, chị cảm thấy Tiểu Tinh Tinh từ từ hẵng về cũng không có tổn thất gì." Hà Giai Kỳ nhận định Cơ Phồn Tinh rất có năng lực, là sự lựa chọn tốt nhất. Hà Như Mộng nghe nói như thế, sắc mặt bỗng nhiên tối sầm lại, môi đỏ co giựt, có chút không vui: "Thiên Lệ là của chị, không phải của Tiểu Tinh Tinh. Ba đã để cho chị kế thừa công ty nghĩa là ông cũng có cái nhìn của riêng mình. Em sẽ chuyển nhượng cổ phần của em cho Tiểu Nguyệt Nguyệt để hai người danh chính ngôn thuận quản lý công ty." Hà Như Mộng thốt ra lời này khiến hai chị em nhà họ Cơ há mồm trợn mắt, mặt đầy kinh ngạc. "Mộng Mộng, cô không thể chuyển nhượng cổ phần cho Cơ gia." Cơ Hạo Nguyệt tranh thủ từ chối, mặc dù không biết gì nhiều nhưng cô hiểu rõ mình tuyệt đối không thể lấy cổ phần của Hà Như Mộng. Có cổ phần trong Thiên Lệ không hẳn là chuyện đáng mừng. Cơ Phồn Tinh ngồi một bên cúi đầu im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Hà Giai Kỳ cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía người yêu. Cả hai đều đang ngẫm nghĩ điều gì đấy, nhưng người duy nhất căng thẳng chỉ có Cơ Hạo Nguyệt thôi. Cô không xử lý sự tình linh hoạt bằng Cơ Phồn Tinh, tâm kế lại yếu kém hơn hai chị em Hà gia. Tuy vậy, Hà Như Mộng đã nói sẽ cho cô cổ phần thì nhất định sẽ làm. Nói là nói thế thôi, Cơ Hạo Nguyệt biết một khi đã nắm cổ phần Thiên Lệ trong tay đồng nghĩa với việc cô đã hoàn toàn trói buộc mình và Hà Giai Kỳ lại với nhau. Nhưng xét về một tầng nghĩa khác thì sự ràng buộc tình cảm này chưa hẳn là chuyện may mắn, huống chi cô lại chẳng tốn chút công sức nào. Không phải cô không tin vào tình yêu nhưng so với lợi ích riêng biệt thì cả hai vĩnh viễn không thể đánh đồng. "Chị dâu, Thiên Lệ là của chị và Mộng Mộng. Em và Tiểu Nguyệt Nguyệt tuyệt đối sẽ không xen vào dù chỉ là một chút cổ phần, đây là sự thật. Có một số việc không cần phải nói ra, em nghĩ chị dâu nhất định sẽ thấu triệt hơn em." Cơ Phồn Tinh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Em có thể giúp chị trông coi Thiên Lệ đến khi em bé tròn một tuổi, sau đó sẽ về Cơ thị. Sau này con cháu lớn lên, em sẽ để ba mẹ đến mang đi, chuyện này đối với chúng ta đều tốt." Vì Hà Như Mộng, Cơ Phồn Tinh có thể kiên trì thêm hai năm. Dù sao trong nhà cũng có hai người phụ nữ đang mang thai, ít nhiều gì thì cô cùng Hà Giai Kỳ có nhiều thời gian hơn. "Cũng được, đợi sau khi con lớn, Mộng Mộng nhất định phải về công ty." Hà Giai Kỳ cảm thấy quyết sách không tệ. Tuy có thể tạm thời trói chặt Cơ Phồn Tinh hai năm để chờ đợi Tiểu Nguyệt Nguyệt và Tiểu Mộng Mộng trở lại công ty, mọi chuyện có vẻ đã được giải quyết khá thuận lợi. Nói đến việc quay lại công ty, Hà Như Mộng lập tức căng thẳng, cô luôn muốn mở tiệm cà phê cùng Cơ Phồn Tinh trải qua đoạn tháng ngày bình yên, tránh nơi thương trường phiền toái. Nghĩ đến việc ngày ngày phải chứng kiến cảnh tượng ân ái của hai người kia, mấu chốt là người ta còn thỉnh thoảng ném sạp hàng cho cô để đi ngao du đó đây sinh ra rất nhiều đố kỵ. Vậy nên cô phải dành thời gian kề cận vợ, cũng không muốn trông thấy hai người kia mắt đưa mày lại, thỉnh thoảng còn nhiệt tình làm vài động tác nóng bỏng. "Chuyện của công ty để sau này hãy nói, nói cho hết chuyện hôm nay đi!" Hà Như Mộng không thể chấp nhận chuyện này liền nhanh chóng đổi đề tài. Cô ngẫu nhiên nháy mắt với Cơ Phồn Tinh, người kia tựa hồ hiểu ý cũng khẽ cười một cái. "Nói xong rồi, ngày mai chị dâu đến công ty làm việc để Mộng Mộng an tâm cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt dưỡng thai nhé. Bọn em lên lầu trước." Cơ Phồn Tinh ném một câu rồi đỡ Hà Như Mộng xoay người rời đi. Hà Giai Kỳ biết rõ tâm tư của người đứa kia nhưng lại không muốn lật tẩy, thời gian vẫn còn rất dài, cô cũng muốn xây dựng riêng thế giới của hai người. Bốn người cứ vậy tự vượt qua lý tưởng của mình, bốn người già kia thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ đến thăm con gái một chút rồi lại biến mất không thấy tăm hơi. *** Cứ như vậy qua ba năm, lúc em bé đã gần hai tuổi rưỡi, biệt thự nhà họ Cơ trong thành phố S luôn phát ra âm thanh không vui. "Cơ Hạo Nguyệt, Hà Giai Kỳ, em nói cho hai chị biết nhé, nếu hai chị không về em sẽ đưa Hà Mộc Dao đến nhà Thái hậu, lúc đó hai chị tự biết hậu quả ha!" Cơ Phồn Tinh nói xong lập tức ném di động lên sofa, vẻ mặt tức giận tột cùng. "Dì đừng gọi nữa, dì không biết da mặt của mẹ với Mama con dày thế nào sao?" Hà Mộc Dao đau lòng nhìn Cơ Phồn Tinh, ánh mắt trong veo rất vô tội, bé đã quen với mẹ và mama như thế rồi. Nói xong rồi cầm lấy đồ chơi xếp gỗ với Cơ Mộc Thiển, bé tuyệt đối sẽ không nhung nhớ đôi vợ vợ vô trách nhiệm ngoài kia đâu. Cơ Phồn Tinh đã quen với biểu hiện của cháu gái, đau lòng quá hóa căm phẫn. Từ khi sinh con được một năm, hai người kia hoàn toàn vứt bỏ đứa trẻ để hưởng thụ thế giới hai người, ngay cả công ty cũng mặc kệ, triệt để biến mất. "Dao Dao, Thiển Thiển, ăn chút trái cây rồi chơi tiếp này." Hà Như Mộng bưng đĩa hoa quả đã cắt gọn ra khỏi bếp, nhìn thấy nét mặt mất bình tĩnh của Cơ Phồn Tinh, cô lập tức buông đĩa, ngồi cạnh người yêu, nhẹ ôm cánh tay, nói: "Em đừng quan tâm hai người bọn họ, chị sẽ trở lại giải quyết chuyện của công ty, huống chi mẹ cũng đang giúp chúng ta chăm bé, cũng không cực khổ lắm." Cơ Phồn Tinh nhìn gương mặt mỉm cười dịu dàng của Hà Như Mộng, oán khí trong bụng thoáng chốc hóa hư không. Cô đưa tay ôm đối phương vào ngực, lòng càng thêm thương yêu. "Sinh Thiển Thiển xong, thân thể của chị vẫn chưa khôi phục lại, em không thể để chị đến công ty được. Ngày mai em sẽ hẹn bác sĩ đến khám." Nói đến con, Cơ Phồn Tinh luôn có một vướng mắc, bởi vì Cơ Mộc Thiển sinh non nên suýt chút lấy luôn mạng của Hà Như Mộng. Nói thật, lúc ấy cô không thể nào thích đứa bé này. Sau khi đưa bé về nhà, cô cũng chẳng thèm liếc lấy một cái mà chỉ muốn nằm lì ở trên giường với Hà Như Mộng. Cô sợ chị ấy không tỉnh lại được nên cứ lẽo đẽo theo nói chuyện suốt ngày. Có lẽ thành ý của cô đã cảm động được ông trời, người hôn mê ba ngày rốt cục cũng tỉnh. Lúc đó, Cơ Phồn Tinh trút hết mọi oán thù lên người đứa bé. Tuy Hà Như Mộng đã xuất viện nhưng cô vẫn không thèm đếm xỉa, trực tiếp ném cho mẹ mình. Hà Như Mộng tưởng nhớ con, muốn mang con về lại không được người kia đồng ý. Đối với chuyện này, chưa từng có người dám khuyên nhủ Cơ Phồn Tinh, vì ai cũng biết tính nết của cô nên không hề đề cập chuyện liên quan đến đứa trẻ. Sau khi đứa bé được bốn tháng tuổi, cuối cùng Hà Như Mộng đã quyết liệt mang con về nuôi, mặc kệ sự phản đối của đối phương. Lúc ấy, Cơ Phồn Tinh rất tức giận, nhưng sau khi trông thấy bộ dáng vui vẻ chơi đùa cùng con, cô lại mềm lòng. Từ đó về sau, cô không cho Hà Như Mộng động chạm việc nội trợ. Lúc đầu cô vốn không thích trẻ con nhưng sống chung lâu dần nảy sinh tình cảm, ngược lại càng thêm thích. "Chị khỏe rồi, không cần thiết đi kiểm tra. Ngày mai chúng ta phải đến nhà mẹ nên sẽ không đi bệnh việc đâu." Hà Như Mộng nũng nịu, dù có kiểm tra mỗi năm một lần cũng dư thừa thôi. "Không được, phải đi." Cơ Phồn Tinh có thái độ vô cùng kiên quyết, sẽ không bao giờ nhượng bộ đối với chuyện này. Cô không muốn phải lâm vào cảnh thống khổ, sống không bằng chết như trong phim đâu. Lúc ấy cô làm sao gắng gượng vượt qua được, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhìn hai đứa bé chơi đùa vui vẻ ở nơi đó, vẻ mặt cô nhu hòa hơn rất nhiều. "Vậy chị có thể trở về công ty không? Mẹ nói muốn đưa Dao Dao và Thiển Thiển đến nhà trẻ, chị ở nhà nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đến công ty được chứ?" Hiện giờ chỉ có một mình Cơ Phồn Tinh quản lý công ty, Cơ lão gia đã dùng đủ loại phương pháp bức người đi, nhưng cuối cùng đều không có kết quả, cũng may đã có cháu cố gái khiến ông vui vẻ mới không làm căng. "Đợi thân thể chị khỏe lại rồi nói. Nếu có đến công ty cũng chỉ có thể ngồi ở văn phòng giúp em thôi. Em hiểu tính chị quá mà, tham công tiếc việc đến không muốn sống." Cô cố gắng giả sắc mặt giận dữ, không vui, nhưng lời nói lại mềm mại, ôn hòa. Cô không thể nào phát cáu với Hà Như Mộng được. "Chị chỉ xem tư liệu của công ty một chút thôi, ngoài ra mặc kệ." Cơ Phồn Tinh đã đặt ra ranh giới cuối cùng, Hà Như Mộng không thể không đón nhận. Nếu như cưỡng cầu nữa, đoán chừng ngay cả công ty cũng không được vào. Khi con gái được một tuổi rưỡi, hai người lại ầm ĩ một trận. Mặc dù Cơ Phồn Tinh là người thỏa hiệp nhưng cô lại trở mặt xin lỗi. Cô vốn không đồng ý để người yêu đến công ty chứ đừng đề cập đến chuyện quản lý. Hơn một năm qua, cô đã và đang thích ứng với hoàn cảnh hiện thời. Sau sự cố kinh hoàng kia, Hà Như Mộng đã biết rõ chuyện kiêng kỵ lớn nhất trong lòng Cơ Phồn Tinh là gì, song lại cảm thấy vừa hạnh phúc lại vừa cảm động. Cô vẫn luôn đắn đo suy nghĩ suốt hai năm nay, nếu không gặp được người này, có lẽ cô sẽ không hề biết được hạnh phúc là gì. "Tạm thời chị chỉ có thể xem sơ sơ bên ngoài thôi, đợi sau khi có kết quả kiểm tra, em cảm thấy chị phù hợp mới cho đi. Huống chi, hai tháng này, em nhất định phải bắt nhốt hai người kia lại. Công ty là của họ, họ đã mặc kệ thì chúng ta tội gì phải quan tâm." Nhắc đến hai kẻ đào tẩu kia, Cơ Phồn Tinh lập tức phát điên. Hà Như Mộng biết Cơ Phồn Tinh không thích nhắc đến đề tài nhạy cảm bèn nghĩ cách đánh lạc hướng. Cô ngẩng đầu nghiêng người về phía trước, sau đó hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại kia, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại mang theo cám dỗ trí mạng. Cơ Phồn Tinh ngây người giây lát, mắt nhìn chằm chằm giương mặt đỏ ửng của Hà Như Mộng, duỗi duỗi cổ, nuốt nước bọt vài lần. Ở đây có con nít, cô không dám làm những chuyện bậy bạ, huống chi thân thể Hà Như Mộng không được khỏe, nhưng phải tiết chế lâu dài sẽ biến thành cấm dục mất.