Người Đi Mượn ( Song Sinh)

Chương 1: Hồi Ức Cuối Cùng

Mùa hè năm 2014

Cuối đại lộ Văn Dương Lim ngồi thất thần giữa vũng máu tươi của cậu nhóc lạ, cô bé chẳng hiểu vì sao cuộc đời của mình lại đen đủi đến thế, chỉ trong vài phút mọi chuyện lại xảy ra ngoài tầm kiểm soát của bản thân, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên tận não giữa ngày hè oi bức khiến cô bé cả đời này không thể quên được cảnh tượng của ngày hôm đó.

Ngày đó trời không mưa nhưng lại âm u như chính cuộc đời của cậu con trai đang nằm cạnh. Máu từ trên đầu cứ thế chảy ra, lắm lem cả khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc chỉ mới mười bảy tuổi.

"Cậu đừng vậy mà, cậu mở mắt ra nhìn tôi đi"

"..."

"Cậu đừng im lặng có được không?" Bàn tay Lim nắm chặt cánh tay cậu nhóc, nước mắt bỗng chốc rơi vô thức làm nhoè đi hình ảnh đang gắt gao tìm hơi thở, chính cô bé cũng bất lực vì không thể làm gì lúc này

Thời khắc nguy hiểm đó cậu nhóc đã lao tới và đẩy cô bé ra khỏi giây phút sinh tử nhưng lại không kịp, nhìn xuống chân phải của mình, cô bé phát mới hiện ra máu mình cũng đang chảy, hoà quyện vào máu của cậu nhóc.

Nổi lo lắng làm cô bé quên đi người này là ai? Cậu ấy là vì cái gì mà lao ra đỡ mình một mạng. Nhìn lại cậu nhóc cũng mặc đồng phục giống như mình, cảm giác bất lực xâm chiếm chỉ làm cho cô bé khóc dữ dội hơn.

[Làm sao đây? Mình không thể ngồi đây chờ cậu ấy chết được] Lim chật vật cố gượng dậy nhưng không thể nào nhấc chân lên được. Cứ mỗi lần nhấc chân là mỗi lần chân cô như bị nghiền nát vỡ vụn.

"Giúp cậu ấy với? Cứu cậu ấy với...làm ơn"

Tiếng van xin nài nỉ vang lên đầy thảm thiết, ánh mắt hớt hãi nhìn quanh đầy lo sợ nhưng rồi không một ai nghe thấu, kẻ gây ra tai nạn cũng biến mất trong thời khắc quan trọng.

"Cậu...không...bị thương chứ?" Cậu nhóc hơi thở gấp gáp lim dim mắt hỏi cô bé.

Nghe giọng thầm thì của cậu nhóc cô bé vội vàng nhìn xuống không ngần ngại ôm lấy đầu cậu ấy đặt lên tay mình. Máu chảy ra càng nhiều hơn, xung quanh hai người họ chỉ toàn là máu.

"Cậu đừng doạ tớ mà, làm ơn đừng có chuyện gì" nước mắt liên tục cứ thế rơi xuống khuôn mặt đẹp như tranh vẽ kia. Cô bé lo sợ sẽ mất đi điều gì đó quan trọng.

"Tớ luôn...muốn...bảo vệ cậu, sau này...sau này...xin đừng quên...tớ! " Trên tay cậu ấy là tờ sticker có chữ "F.E.A.R" im đậm.

Cậu nhóc nhìn Lim đầy tiếc nuối nở một nụ cười bất lực rồi đưa tay nhấn tờ giấy ấy vào tay Lim.

Hình ảnh trong đầu chợt vụt qua Lim nhận ra rằng cậu ấy chính là người đã đặt hộp sữa trong ngăn bàn của mình mỗi ngày, kèm theo dòng chữ "F.E.A.R", cô bé cứ nghĩ rằng cả năm học cuối cấp này sẽ được nhận đồ gián tiếp, không cần biết là ai đặt nó vào ngăn bàn, chỉ cần lờ đi thì người ta sẽ tự từ bỏ, đâu ngờ rằng giây phút trực tiếp nhận đồ lần này lại là cảnh thương tâm như vậy.

"Tớ tên Vũ Hằng - Hằng trong từ vĩnh hằng" Cậu ấy cứ nhìn Lim, thì thào ngắt quãng.

"Cố gắng lên tớ đi tìm người giúp cậu" Lim vội tháo balo của mình xuống thì cánh tay bị giữ chặt lại, chặt đến nổi cô bé cảm thấy tay mình rất đau.

Ánh mắt hy họng, lo sợ đến tột cùng : "Cậu...đừng mà"

Trời vẫn âm u như thế, con đường im ắng không một bóng người, mọi thứ vẫn như cũ, con người vẫn như cũ, chỉ có thời gian là trôi đi nhanh như con gió, không tiếng đáp lại, cậu nhóc ấy cứ thế dần dần chìm vào giấc ngủ dù cho cô bé bên cạnh lay mạnh như thế nào, cầu xin như thế nào thì cậu cũng không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Mưa bất chợt rơi, cơn mưa đầu mùa ẩm ướt nặng hạt đầy vị mặn. Trong cơm mưa hôm ấy người ta thấy bóng dáng một cô bé đang ôm chặt một người, miệng không ngừng cầu xin cứu giúp, nhưng đáp lại chỉ có tiếng mưa rối rít ngày càng lớn hơn.

........

Mùa hè 2017! Đồi Hoa Heulwen

Trên ngọn đồi nhỏ, tất cả những bông hoa hướng dương đang thi nhau hướng về ánh mặt trời để hứng lấy ánh nắng vàng cuối ngày, tiếng lá cây xào xạc vang lên trong gió, nên những ai đến đây đều gọi là đồi hoa mặt trời này là Heulwen ( ánh mặt trời)

Trong khung cảnh ấy đâu đó thấp thoáng hình dáng nhỏ bé, cô đơn trông thật xa cách.

Lim miên man nhìn bầu trời giữa đồi hoa nhỏ, cảm thấy nó đẹp đến lạ thường, đôi mắt trong veo ngày ấy của Lim dường như bị phủ bụi mờ, nụ cười ngây thơ của tuổi học trò đã lâu không còn xuất hiện trên môi, chỉ có mái tóc ấy vẫn dài theo năm tháng.

Lim cứ thế thả trôi mình giữa làn gió, nhắm mắt khung cảnh ngày hôm ấy lại lướt qua hiện ra khuôn mặt tiếc nuối với nụ cười buồn.

[Cậu hạnh phúc chứ?] Lim tự hỏi, liệu rằng cậu ấy có nghe thấy? Có buồn vì cô không?

Mỗi lần mệt mỏi, cảm thấy bản thân kiệt sức cô sẽ đạp xe đến đây để ngắm nhìn mọi thứ. Quên đi mọi phiền muộn. Trong lòng cô nữ sinh từ khi nào đã trở nên trống rỗng không cảm xúc, không tình thân. Chỉ có nổi ám ảnh mơ hồ ở lại.

....

Trường Đại Học Hoàng Bâng cứ tới dịp hè thì tất cả sinh viên điều trở về thăm nhà sau kì thi cực lực.

Nhưng chỉ có mỗi Lim là ở lại, cô phải kiếm việc làm để chi trả học phí sắp tới vì cô không có người thân nên mọi thứ điều do mình tự quyết định.

"Cậu định không về nhà sao?" Cô bạn Nhã Yên cùng phòng KTX hỏi Lim trong lúc xếp hành lý.

"Tớ không!"

"Ừa, tớ thấy cậu cũng thật bận rộn, đã năm hai rồi nhưng cậu vẫn cắm đầu đi làm như thế thì thời gian cậu nghỉ ngơi cũng không có" Yến Nhã bẽn lẽn cười, lộ lúm đồng tiền đáng yêu.

"Tớ thấy cậu nhận học bổng của trường, cộng với tiền bố mẹ cho thì dư sức mà!" Nhã Yên bồi thêm, ánh mắt dừng trên người Lim.

"Có những thứ nên tự mình làm, đến lúc không còn người thân nữa, bản thân vẫn có thể gánh vác được"

"Xinh đẹp như cậu, lại giỏi dang thì thiếu gì đất dụng võ cơ chứ, cứ nên thoải mái một chút với bản thân, cậu sẽ thấy cuộc đời này thật đẹp biết bao" cô lại cười vừa nháy mắt.

Nhã Yên là cô gái hay nói hay cười, cũng rất tốt tính, ở chung với cô gái này Lim cũng thấy bản thân được an ủi phần nào, cô bé vẫn có một người bạn dù không thân lắm

Là học bá, là xinh đẹp, là người ai cũng muốn giống nhưng đằng sau những điều đó không ai biết được cô đơn độc đến nhường nào.

Gia đình Lim sống ở vùng ngoại ô Văn Dương, mất mẹ từ nhỏ nên ba cô là người thân duy nhất cũng là người gánh vác mọi thứ cho cô, ba với cô không thân thiết với nhau lắm, thời gian ba bên cô rất ít cứ mỗi lần về nhà thì cô không thấy ba mình đâu, cô cứ nghĩ ba vì bận việc công ty nên không có thời gian chăm sóc cô điều này cô hiểu, nhưng trái lại điều cô không thể nào hiểu được là vì điêù gì, ba chỉ để lại một tin nhắn vỏn vẹn " Ba xin lỗi vì không thể ở cạnh con lúc này, sau này hãy sống thật tốt con nhé, đừng tìm ba" rồi cũng bỏ cô đi nốt, chỉ để lại cho cô chiếc nhẫn bạc và ngôi nhà, dần dần bản thân cô cũng đắm chìm vào vùng trời lạc lõng, nổi ám ảnh của năm ấy cũng khiến Lim sợ hãi mỗi đêm.

Thấy Lim im lặng một hồi lâu, Nhã Yên từ giường bên phóng sang bên cạnh Lim tự bao giờ, rút chiếc điện thoại trong túi, Nhã Yên chìa ra trước mặt

"Cho tớ số của cậu đi, ở chung với nhau cả năm trời tớ chưa bao giờ thấy cậu xài điện thoại, cậu tính biến mình thành jorker không bạn đấy à?"

Quay về với thực tại, Lim vội nhìn lên tay cô bạn cùng phòng

"Cậu cần số tớ để làm gì, ngày nào chúng ta không gặp nhau" Lim nhíu mày nhìn cô bạn

"Ơ, cậu này, cho tớ sau này tớ còn giúp cậu thoát ế chứ, ai đời xinh đẹp thế này mà chẳng chịu tương tác với trai trong trường gì cả, cậu không thấy là cậu nổi bật trong trường như thế nào à, ôi bạn cùng phòng của tớ ơi, cậu đúng là ngốc mà"

Nhã Yên vừa lướt lướt điện thoại tiện thể hỏi: "Mà cậu biết chưa? năm hai của tụi mình không được đăng kí KTX nữa đấy, tớ nghe bảo bọn mình sắp thành dân vô gia cư rồi, nên cậu mau mau cho số tớ đi, sau còn liên lạc" Nhã Yên dúi thẳng điện thoại vào tay Lim, vẻ mặt chờ đợi.

Thành thật mà nói khi được ở KTX Lim đã rất hài lòng vì có thể tiết kiệm hơn một chút, giờ phải thay đổi chổ ở thật lòng làm khó cô mà, lắc đầu tự an ủi mình Lim nhấn nhấn dãy số hiện trên màng hình sau đó đưa điện thoại lại cho Nhã Yên.

Cô thở dài... Ngày tàn của cô sắp đến...

Biệt Thự nhà họ Vũ.

Giữa không gian rộng lớn của căn phòng, chiếc headphone nằm lăn lóc dưới gầm ghế sofa, trên giường cậu con trai đang quấn chăn vùi đầu vào gối, không gian yên tỉnh bất giác khiến người làm cũng không dám bước chân mạnh.

Đồ đạc trong phòng được vứt lộn xộn, thìn thì không giống là người lười biếng lắm, phía trên bức tường bên phải cửa sổ có một bức hình hai thanh niên đang khoác vai nhau, nở nụ cười hạnh phúc.

Cốc...cốc

"Chuyện gì?" Âm thanh vang lên ngắn gọn nhưng cũng đủ để người ta nghe thấy.

"Thưa cậu chủ ! Tôi đã điều tra ra được người ở cùng Thiếu gia năm đó là ai rồi ạ" người trung niên mặc bộ vest đen, cầm trên tay tập hồ sơ màu trắng. Nghiêm chỉnh hạ giọng trả lời.

Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng chốc mở dần ra. Cậu ta nắm chặt tay lại, hình ảnh anh trai lại hiện về...