Nguyên tắc vụn vỡ

Chương 2: Sự ra đời bất ngờ

Phong gia- Lạp Lan Đế quốc

"AAA..."

"Phu nhân, phu nhân cố lên. Sắp sắp ra rồi. Lại một lần nữa, lại một lần nữa cố hết sức lên"

Bên trong một tòa viện nhỏ của Phong gia truyền đến tiếng hét thất thanh của người phụ nữ, tiếng nói của bà đỡ, ngoài ra còn có tiếng chạy qua chạy lại của đám nô tì khẩn trương mang nước từ bên ngoài vào, sau đó lại đóng sầm cửa phòng vào.

Bên ngoài phòng còn có bốn người một lớn 3 nhỏ đang chờ đợi ngoài cửa, chốc lát lại ngó vào bên trong xem tình hình như thế nào.

" Sao lần này lại lâu như vậy cơ chứ " - Phong Vũ con trưởng của đại trưởng lão Phong gia lên tiếng. Hai tay hắn nắm thật chặt vào nhau, đi qua đi lại không đứng yên một chỗ. Thỉnh thoảng có nô tì nào ra liền giữ tay chặn hỏi.

" Tình hình bên trong như thế nào rồi ?"

Nhưng đáp lại hắn thì cũng chỉ là một số câu nói vô ích, khuyên nhủ hắn bình tĩnh. Cũng không trách được hắn tại sao lại nóng lòng như vậy, phu nhật của hắn Bạch Sính Nhi đã vào trong đó hơn một ngày rồi, lần này so với ba lần trước thời gian quả là rất khác biệt.Khi đẻ ba tên nhóc kia thời gian cộng lại cũng không lâu như thế này.

"Cha, lần này sao lại lâu như vậy" Đứa lớn nhất trong nhà Phong Bạch lên tiếng, tuy không lượn lờ như cha của hắn, dáng vẻ bình tĩnh nhất trong ba đứa nhóc. Nhưng dù gì tuổi cũng còn nhỏ lại thấy mẫu than của hắn vào trong đó lâu như vậy, tiếng kêu thảm như vậy cũng không tránh khỏi lo lắng.

" Tên nhóc lần này sao lại có thể lì lợm như vậy, ngươi cứ dày vò mẫu thân ngươi lâu như vậy mà không ra. Cứ thử ra ngoài đi, xem ta có đánh nát mông ngươi không" Phong Vũ đứng bên ngoài đã suýt không chịu đựng nổi mà xông vào phòng rồi. Hận ngứa răng tên tiểu tử đang ở trong bụng phu nhân hắn, thầm nghĩ trong lòng ngươi cứ ra đây rồi biết tay ta.

Nghe Phong Vũ nói xong, người gần nhất bên cạnh hắn Phong Trấn Bác vội lấy hai tay che mông của mình lại, giọng chứa đầy tủi thân và oan ức mà nói:

" Cha, người có phải hồi xưa cũng làm như vậy với con không. Con trẻ nhỏ như vậy sao người có thể ra tay ác với con như vậy chứ"

" Nhị ca à, cha cũng đâu nói hồi xưa có đánh huynh. Chỉ nói là đánh nát mông tên tiểu đệ bên trong kia thôi, đáng đời lắm. Lâu như vậy mà cũng không chịu ra, hừ" Một gióng nói non nớt vang lên đó chính là Phong Trường Thiên, hắn vì quá nhỏ,mà được người ta đặt tùy ý lên lan can của viện, hai chân nhỏ bé không chạm được tới lắc chân qua lại để bớt thời gian.

"Ai bảo ngươi như vậy, lần này chắn chắn không phải là một tiểu đệ đệ đâu phải nhất định là một tiểu muội muội xinh đẹp giống như bên nhị phòng kia. Cha người nói có phải không" Phong Trấn Bác không nhịn được mà phản bác.

" Chắc chắn là một tiểu đệ đệ, ta nghe mấy người quanh viện đều nói như vậy"

"Không thể nào, ta cảm thấy là tiểu muội"

"..."

" Các ngươi im lặng hết cho ta" Hai đứa trẻ cãi nhau ồn ào. Vốn Phong Vũ tính tình đang nóng nảy, thêm vào hai tên này chẳng khác gì thêm dầu vào hỏa khiến hắn phát điên. Bây giờ hắn chỉ lo cho thê tử của hắn nhất, dù sao đứa bé này hắn cũng biết chắc chắn là một tiểu gia hỏa lên cũng không thèm để ý tới bọn chúng.

Cũng không trách được Phong Vũ chắc chắn được giới tính của đứa trẻ này, mà cả Phong gia ai cũng dự đoán được. Bởi vì Phong gia vào hàng nghìn năm trước đã bị một vị ma pháp sư cường đại nguyền rủa về việc trọng nam khinh nữ của gia tộc hắn. Thế nên từ đó Phong gia cứ cách trăm năm, mới sinh ra được một đứa bé gái, vốn còn hy vọng đứa bé đợt này sẽ là một đứa bé gái. Ai đè hơn một tháng trước bên nhị phòng, một thê thiếp của tứ đệ đã sinh ra được một tiểu công chúa khả ái khiến mấy trưởng lão của Phong gia đều thường xuyên ghé thăm bên đó. Khỏi phải nói thứ nữ đó sau này sẽ được Phong gia ưu ái như thế nào, dù sao nó cũng là nữ đệ tử trong tộc duy nhất của Phong gia.

"OA...OA...OA"

Bỗng nhiên trong phòng sinh truyền đến một tiếng khóc đầy vang dội, cùng với đó là tiếng của các bà đỡ truyền đến.

"Ra rồi. Ra rồi, đứa bé này đúng là thật cứng đầu. Phu nhân, phu nhân chúc mừng ngài là một tiểu thư là một tiểu thư" Bên trong bà đỡ nhỏ nhẹ nói Bạch Sính Nhi, mang đứa nhỏ gần lại cho Bạch Sính Nhi nhìn một chút. Vừa nhìn qua đứa con gái bé bỏng kia một chút, cuối cùng thì cùng thở nhẹ nhàng ra mà chìm vào giấc ngủ do quá mệt mỏi.

Khi nghe được tiếng khóc, Phong Vũ cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng. Cuối cùng cũng ra, Phong Vũ hận ngứa răng ngứa lợi thầm chửi trong lòng hôm nay ta không đánh nát mông của ngươi, ta không tên Phong Vũ. Vừa chửi xong, tiếng mở cửa đã vang lên.

" Phu nhân ta sao rồi"

"Lão gia, lão gia chúc mừng ngài, mẹ tròn con vuông.Phu nhân do mệt quá đã ngủ rồi. Phu nhân đã sinh cho ngài một đại tiểu thư thật kháu khỉnh mập mạp, chẳng trách sao đứa bé này lại khó ra như vậy" Vừa nói bà đỡ vừa mang đứa nhỏ đến gần chổ của Phong Vũ.

Phong Vũ vừa nghe thấy bảo là con gái thi ngẩn người một chút. Không chắc hỏi lại.

"Bà chắc chắn là con gái chứ"

" Ngài nói cái gì vậy, ta làm bà đỡ được bao nhiêu năm rồi mà còn không phân biệt được con trai hay con gái. Không tin, không tin ngài tự mình xem đi" Nói xong bà đỡ vạch một chút để lộ ra chỗ đó cho Phong Vũ nhìn rõ xem có thệt sự là con gái hay không.

Vừa nhìn, quả nhiên là con gái. Phong Vũ hăn rốt cuộc cũng có một đứa con gái của riêng mình. KHông còn phải đi ròm ngó của người khác nữ haha. Nhưng sau khi nhìn tư thế của bà đỡ bế nữ nhi của mình, hắn liền không nhịn được mà nổi giân.

"Cẩn thận, cẩn thận một chút. Người đang bế nữ nhi bao bối bối của ta đó. Nào mau đưa đây, nhẹ nhàng một chút đừng có mà làm đau nữ nhi của ta. Mau đi nhận thưởng của ngươi đi, người đâu dẫn bà ta đi nhận 5 lượng vàng còn nữa những người hôm nay giúp đỡ đều sẽ được thưởng một tháng lương."

Bà đỡ nghe thấy hắn nói thế thì quả thực là đen mặt, thật muốn chửi người đỡ đẻ được bao nhiêu năm rồi. Đây đúng thật là lần đầu tiên bị nói như vậy, ngài thì có ki nghiệm gì hơn ta cơ chứ.

"Đa tạ lão gia" Xung quanh đám người hầu đều vui mừng mà quỳ xuống, vui thay cho mình.

Phong Vũ nhận bé con của mình bế nàng, phải nói nâng như nâng trứng hấng như hấng hoa cũng không sai đúng là cẩn thận từng li từng tí một chỉ sợ sai sót một tí nào đó. Nhìn kĩ thì quả thật, đúng là con gái ta có khác bé như vậy mà thật xinh xắn. Nàn da đỏ hỏn, tay chân mập mạp, khuôm mặt mũm mỉm đôi mắt nhắm chặt. Một tay còn cho ngón trỏ lên miệng bắt đầu mút, ôi tật đáng yêu.

Tuy nhiên phong cảnh đẹp đẽ này sẽ không được lâu, rất nhanh chóng bị 3 đứa nghịch tử của hắn phá hỏng.

" Cha, thật sự là tiểu muội muội sao. Người cho con xem với con muốn xem tiểu muội của con"

" Con cũng muốn xem, người cho con xem với"

"Tiểu muội muội, để đại ca bế muội nào"

Ngay sau đó ba đứa trẻ đều xay quanh Phong Vũ. Tuy nhiên chúng đều quá thấp để có thể nhìn thấy tiểu muội của mình, chỉ có thể vời vời cái tay mong cha của chúng bế thấp hơn một chút để chúng có thể nhìn được.

Nhưng chúng nào biết cha của chúng không những không làm thế, mà còn quay người đi quát.

"Nhìn cái gì mà nhìn, các người bế được sao, còn không mau đi học đi đừng có lười. Ta đi thăm mẫu thân của các ngươi đây, đừng có mà vào trong làm ồn đến mẫu thân của các ngươi, không cẩn thận ta cho đòn nhừ tử đấy. Hừ, ô ngoan ô ngoan không khóc chúng ta đi thăm đi thăm mẫu thân của con nào" Vừa nói Phong Vũ vừa bước nhẹ nhàng vào phòng của mình,nơi đây người hầu đã dọn dẹp xong rồi, chỉ có phu nhân của hắn đang nằm mệt mỏi trên giường ngủ thiếp đi.

Dưới ánh mặt tràn đầy hậm hực của ba nhi tử nhìn phụ thân mình đang bế muội muội mập mạp đi, chúng nó cũng có thể làm gì được đây chỉ có thể ngóng ngoài cửa phòng ánh mắt hướng nhìn chằm chằm vào trong nhìn trộm.