Chuyện Bạch Sính Nhi tỉnh lại cũng là chuyện của ngày hôm sau, vào sáng sớm đôi mắt của Bạch Sính Nhi nhập nhèm mở ra, đập vào mắt nàng là một bóng dáng quen thuộc của trượng phu mình. Hắn đang ngủ ngục trên ở phía mép giường, hai tay gối lên mặt có vẻ tư thế này cũng khiến cho hắn không thoải mái lắm quay đi quay lại. Vừa nhớ ra cái gì đó, Bạch Sính Nhi quay xung quanh nhìn, quả nhiên vẫn còn quên mất bé con này. Bé con này cũng được để ngay ngắn bên cạnh nàng, hai hai tay đã được bọc kín trong chiếc khăn, hai mắt nhắm lại,toàn thân hồng hào không còn nhăn nheo như hôm qua, cái mồm nhỏ thỉnh thoảng còn chép miệng cũng chẳng biết tiểu nha đầu này giống ai nữa. Bất giác Bạch Sính Nhi mỉm cười, cánh tay vươn ra vuốt nhẹ mặt của bé con. Vừa chứa đầy hạnh phúc, nhưng lại kèm theo chút đau thương. Cũng bởi vì sự ra đời của đứa nhỏ này, không biết cha của nó đã hy sinh cho nó rất nhiều, thậm chí còn suýt mất mạng. Thậm chỉ ngay cả nàng cũng không biết, quyết định lúc đó của mình là đúng hay sai nữa, tự hỏi nếu như đứa trẻ này không ra đời, thì liệu có phải là trượng phu của nàng sẽ không...
Thấy động tĩnh nhỏ trên giường, Phong Vũ cảnh giác tỉnh dậy ngay lập tức. Vừa nhìn thấy thê tử của mình, liền mỉm cười.
"Phu nhân, nàng tỉnh rồi"
Nhưng cuối cùng Bạch Sính Nhi cũng không có dũng cảm nhìn trượng phu của mình, hai mắt ngấn lệ, mở miêng.
"Phu quân, người nói xem nếu như không có đứa trẻ này, có phải gia đình của chúng ta cũng sẽ không đến mức đường cùng này đúng không. Chàng cũng sẽ không mất hết toàn bộ tu vi, mất hết sự kì vọng của các trưởng bối vào chàng, ở thế giới lấy thực lực làm đầu như thế này,không biết cuộc sống của gia đình chúng ta sau này sẽ ra sao. Nếu như lúc đó, chúng ta bỏ đứa nhỏ này đi, không phải gia đình 5 người chúng ta vẫn sống tốt. Đúng không"
"Nàng đang nói linh tinh cái gì vậy. Sao nàng lại nói như vậy cơ chứ" Phong Vũ nghe thê tử nói vậy, thì cũng không biết ăn nói như thế nào. Tính nết hắn từ nhỏ đến lớn cọc cằn, nào biết dỗ thê như thế nào. Hai tay bất giác đặt lên má, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
"Ta cảm thấy như vậy có gì không tốt cơ chứ. Chẳng phải Phong Vũ ta vẫn sống tốt đấy sao, hơn nữa nàng thử nghĩ xem, nếu lúc đó chúng ta bỏ đứa nhỏ này đi, thì bên phía Lôi gia cũng sẽ tìm muôn vàn cách mà hạ bệ chúng ta. Hơn nữa chúng ta cũng sẽ vì việc này mà dằn vặt suốt đời, mỗi lần nhìn thấy ba tên tiểu tử kia, không phải nàng cũng sẽ bất giác nhớ đến đứa nhỏ này hay sao"
" Nhưng mà..."
" Đừng nói chuyện đó nữa, nàng nhìn xem đó chính là con gái. Con gái của chúng ta, rất giống nàng nhìn mắt mũi nó xem cái miệng nhỏ đáng yêu chưa kìa. Ngay từ khi sinh ra, nó đã là đích nữ duy nhất của Phong gia, ngôi vị này sẽ không ai có thể thay thế được. Đây sao có thể là chúng ta làm sai được cơ chứ. Nàng xem bây giờ có thể nói nàng là đại công thần của Phong gia mới đúng. Hơn nữa, sau chuyện này có lẽ cha cũng sẽ không từ mặt ta nữa, có đứa nhỏ này chúng ta không phải sợ khi đứng trước mặt cha ta, ngay cả các trưởng bối Phong gia cũng vậy"
"Sao...Sao có thể như vậy chứ. Cha, cha có thể tha thứ cho chúng ta sao..." Bạch Sính Nhi nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Phong Vũ, bởi vì chuyện này quả thật là không thể nào sảy ra được. Ngay từ khi trượng phu của nàng tình nguyện phế ma pháp, không nghe lời cha mà phá bỏ đứa nhỏ này thì người đã vì quá tức giận, đứng trước mặt của Phong Vũ mà từ mặt chàng.
"Nàng còn không biết sao. Cha ta ngoài mặt thì mạnh miệng. Nhưng bên trong thì cũng không tuyệt tình như vậy, nàng xem Mục gia từ lúc sảy ra chuyện đó đến giờ, ngay cả mặt cũng không giám vác tới. Cũng một phần là do cha ta đứng sau cảnh cáo, ngài cũng chỉ tức giận quá lên mới nói như vậy thôi. Hơn nữa, đứa con gái này cũng sẽ là một nấc thang bước xuống an toàn cho chúng ta. Có thể nàng chưa biết, theo truyền thuyết của Phong gia, hàng trăm năm mới có được một nữ nhi sinh ra tại Phong gia, hơn nữa việcnày cũng sẽ không bình như vậy, những người đó hầu hết đều là những bậc cường giả truyền kỳ của Lạp Lan đế quốc được nhận vào một trong những môn phái đứng đầu, gia tộc cũng hưởng được không ít tài nguyên. Dẫn phong gia trên con đường hùng mạnh, các đại gia tộc phải kiêng dè vài phần"
"Nhưng nếu đứa bé này tư chất bình thường thì sao bây giờ, liệu tương lai của nó sẽ..." Bạch Sính Nhi nghe vậy cũng không bớt nhẹ lòng, trái lại càng lo lắng hơn cho tương lai của nữ nhi sau này.
"Nàng lo lắng cái gì cơ chứ. Nếu thiên phú của đứa nhỏ này không tốt, thì ba tên tiểu tử thối kia sau này sẽ lo cho muội muội của mình. Hơn nữa thiên phú của chúng nó không tệ so với đám đệ tử đợt này, con đường sau này chúng nó còn nhiều, nàng lo sớm như vậy làm gì."
" Mấy ngày tới, hình như sẽ là ngày gia tộc dùng bí thuật để kiểm tra thiên phú hàng năm cho những đứa trẻ mới sinh năm nay đúng không. Đứa trẻ này, mấy ngày tới sẽ là ngày quyết định tương lai của nó rồi"
Bạch Sính Nhi không khỏi đau lòng cho đứa con mới sinh này của mình. Mấy đứa nhỏ kia ít nhất còn được 1 tháng, còn đứa nhỏ này sinh ra còn chưa được mấy ngày, không biết lần này kiểm tra có sai sót gì hay không nữa.
"Đúng vậy. Hài, nó là đứa trẻ rất cứng cỏi, gan lì để đến được với thế giới cường giả vi tôn này. Mong là mấy ngày nữa, nó cũng sẽ mạnh mẽ như vậy, thể hiện cho họ thấy năng lực của nó mạnh mẽ y như lúc nó quật cường, không chịu khuất phục mà từ bỏ chúng ta vậy"
"Mong là như vậy"
Trong lúc hai người còn trầm tư, một tên nhóc nhanh chóng chạy vào phá tan bầu không khí trầm mặc này.
"Cha, cha..." Phong Trấn Bác nhanh chóng chạy tới, hai má đỏ bừng bởi vì chạy nhanh quá, bây giờ hắn nói còn không ra hơi.
"Ngươi cái tiểu tử này, đúng là vô tích sự. Đi đứng ăn nói đoàng hoàng vào, con nhà gia giáo chứ không phải phường trộm cướp. Mới sáng sớm chưa có ai dạy, ngươi đến đây làm gì"
"Cha... Cha con nói người biết. Con vừa thấy gia gia, người đang đến chỗ mẫu thân lên con đến đây báo trước" Phương Trấn Bác cũng không giám nói nhiều hơn, thật ra hắn trông ngóng muội muội hắn từ hôm qua rồi, tiếc là còn chưa được nhìn kỹ đã bị cha hắn mang đi. Lên sáng sớm nhân lúc chưa có ai, sang phòng mẫu thân nhìn trộm một chút, ai dè vừa bước gia khỏi cửa, bên hành lang bên kia đã thấy gia gia của hắn đang đi về phía biệt viện của mẫu thân. Rút ki nghiệm từ đợt trước, lần cuối cùng hắn gặp gia gia đó chính là khi gia gia nổi giận đùng đùng với phụ mẫu của hắn, thậm chí còn dùng roi đánh phụ thân hắn. Lên lần này thấy gia gia, hắn liền lập tức, phóng nhanh đi báo cáo.
"Ngươi nói cái gì, gia gia của ngươi đang đến đây sao" Phong Vũ giật mình đứng dậy, bần thần không yên, quả nhiên không ngoài dự liệu, nhưng đến thế này có phải nhanh quá hay không. Trời mới vừa sáng, hắn còn chưa kịp chuẩn bị gì.
"Cha đến đây sao" Bạch Sính Nhi nghe vậy cũng không tránh khỏi hoảng hốt, lo lắng lần này không biết là phúc hay họa nữa đây, nếu như được như Phong Vũ nói thì tốt rồi.
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ. Sau đó chính là tiếng mở cửa vang lên, một đôi chân bước vào bậc thềm bên trong.