Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 134: Cùng chung một vợ?

Sở Trường Ca lẩm bẩm nói, "Từ nhỏ mẹ ta liền chỉ vào bài vị của hắn nói cho ta cùng Tích nhi biết, mệnh của chúng ta là hắn dùng mệnh chính mình đổi lấy. Lúc đó ta chỉ nghĩ đến hắn là ân nhân của Sở gia, hiện tại ta mới hiểu được, hắn không phải ân nhân của Sở gia, mà là ân nhân của ta cùng Tích nhi."

Nghe vậy, một ít mảnh nhỏ rải rác tản mát bắt đầu chuyển động rất nhanh trong đầu Mộ Dung Vân Thư, hợp thành một hình dáng mơ hồ. Mà hình dáng này làm cho nàng kinh ngạc không thôi, thật lâu không nói nên lời. Trầm mặc thật lớn trong chốc lát, nàng mới không dám tin nói: "Ý của chàng là... Tiểu hoàng tử hắn muốn tìm kiếm... Chính là chàng?"

"Đây chỉ là suy đoán của ta." Sở Trường Ca thấp giọng nói.

Mộ Dung Vân Thư không tiếng động gật đầu, bỗng nhiên hiểu được vì sao Trần Đình chết lại mang đến cho hắn nỗi đau như đánh sâu vào lòng như thế.

Nếu hắn thật là tiểu hoàng tử, Trần Đình giúp hắn như vậy, bốn chữ "n nhân cứu mạng" sẽ không đủ để thuyết minh.

Mộ Dung Vân Thư không biết nên an ủi Sở Trường Ca thế nào, trầm ngâm một lúc lâu, đem khuôn mặt áp sát vào phía sau lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Hắn sẽ không chết oan ức."

Thù này, một ngày nào đó sẽ báo.

*

Chuyện có thể là hoàng tử, Sở Trường Ca không cố ý gạt ai, ngược lại, hắn trực tiếp nói cho mọi người.

Vẻ mặt Đông Nam Tây Bắc không thể tin được, một tai họa lớn như vậy (ý nói STC), may mà không ở trong hoàng cung, bằng không thật sự là hại nước hại dân.

Mà Lục nhi lại quan tâm một vấn đề khác. "Cô gia là hoàng tử, vậy tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia chẳng phải đều phải mang họ của cô gia sao?" Nhà Mộ Dung nhiều người, cũng không so nổi với hoàng thất!

Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh.

Thái dương nhăn mạnh thật lâu, Mộ Dung Vân Thư nghiêm mặt đen dùng tầm mắt lăng trì nha hoàn nhà mình, không nói lời nào không ai nói em câm điếc!

Lục nhi vô tội gục đầu xuống, miệng còn không phục nói thầm: "Vốn chính là người nhà cô gia nhiều thôi. Một đống phi tần sinh một đống Vương gia, một đống Vương gia lại cưới một đống phi tần, một đống phi tần lại sinh một đống tiểu vương gia, một đống tiểu vương gia lại..."

"Câm miệng!" Mộ Dung Vân Thư đau đầu nhíu mi, rất bất đắc dĩ nói: "Còn tiếp tục huyên náo, nhất định sẽ bán vào cung thay Hoàng đế, Vương gia sinh con."

"Không cần đâu tiểu thư!" Vẻ mặt Lục nhi khủng hoảng, lập tức mạnh tay che miệng lại, không dám nói thêm một chữ.

Tâm tình Sở Trường Ca vốn thực trầm trọng, bị bọn họ trêu đùa như vậy, cũng bật cười. "Cái này kêu là ý trời khó cãi." Con đương nhiên phải cùng họ với cha.

Mộ Dung Vân Thư cười cười, không nói gì. Hiện tại hắn đang trong lúc buồn phiền, nàng không cùng hắn tranh, để cho hắn cao hứng trước đi. Dù sao đứa nhỏ còn mấy tháng nữa mới sinh. Bọn họ còn có thể tiếp tục thương lượng. Nếu thương lượng không thành, đứa nhỏ ở trong bụng của nàng, cùng lắm thì dùng danh nghĩa của đứa nhỏ mà ép hắn.

Nghĩ đến bộ dáng Sở Trường Ca giơ chân, Mộ Dung Vân Thư không khỏi cong môi lên. Nếu hắn không để con mang họ hắn được, hắn sẽ làm gì.

"Tiểu thư, có phải người lại đang tính kế gì hay không? Cười đến quỷ dị nha." Lục nhi hỏi.

"Ừ, ta đang tính kế làm thế nào mới có thể đem em bán có giá một chút." Mộ Dung Vân Thư tức giận nói. Nha đầu kia có uống lộn thuốc hay không? Hôm nay sao cứ phá hư chuyện của nàng!

"Tiểu thư, trên người em không có bao nhiêu thịt, bán không được mấy đồng đâu." Lục nhi yếu nhược nói. Hy vọng chủ tử nhà mình không nên có ý đồ phát tài trên người nàng.

Mộ Dung Vân Thư không nói gì liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó nâng chung trà lên nhẹ nhàng thổi thổi hơi nóng trên miệng chén, thật nhàn nhã nói: "Tuy rằng bán không được mấy đồng, nhưng có thể giảm bớt một người lãng phí lương thực, cũng coi như buôn bán có lời."

Lục nhi rơi lệ. "Về sau em có thể ăn ít một chút."

Làm sao có thể có người ngốc như vậy! Bắc hộ pháp nhìn không được, ra tiếng giải cứu con dê nhỏ bị mỗ sói xám lớn phúc hắc xoay quanh đùa giỡn. "Ngươi nên đi nấu cơm đi." Hắn nói.

"A! Trong nồi còn đang nấu nước. Thiếu chút nữa đã quên!" Lục nhi cấp tốc hướng phòng bếp chạy đi.

Mộ Dung Vân Thư cười như không cười liếc Bắc hộ pháp một cái, nói: "Ngươi đi giúp nàng đi."

"Vì sao?" Bắc hộ pháp hỏi lại.

"Ta không thích người ăn cơm mà không làm việc."

"Quân tử xa nhà bếp, đánh chết ta cũng không đi. Huống chi, ta có làm việc."

"Có sao?" Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía ba người Đông Nam Tây.

Ba người Đông Nam Tây vô cùng nghĩa khí nhất trí lắc đầu, "Không có."

Lúc này Bắc hộ pháp oa oa kêu to lên, "Ba người bọn họ hãm hại ta! Rõ ràng ta có làm việc. Ngày hôm qua không biết đã trúng bao nhiêu chưởng, cả người đều bị thương. Không tin ta cho ngươi xem." Bắc hộ pháp làm như muốn cởi quần áo "Lấy bản thân ra chứng minh", lại bị một câu của Sở Trường Ca làm sợ tới mức không thể động đậy ——

"Ngươi bảo nàng xem cái gì?" Giọng nói âm trầm thản nhiên, nồng đậm sát khí.

Bắc hộ pháp thực hận không thể đâm đầu vào tường mà chết. Sao hắn lại quên, phu nhân dù phúc hắc, cũng vẫn là nữ nhân! Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi giáo chủ còn ở nơi này...

Thất sách, thất sách.

Bắc hộ pháp ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, một mặt đi ra ngoài một mặt nói: "Ta đi nấu cơm, đi làm cơm..."

Thấy thế, Tây hộ pháp thực không khách khí chế nhạo, "Không phải ngươi nói quân tử xa nhà bếp, đánh chết cũng không đi sao?"

"Không phải ta còn chưa chết sao?" Thừa dịp bây giờ còn chưa chết, đi phòng bếp tị nạn.

*

Bắc hộ pháp vừa đi, Mộ Dung Vân Thư liền nói với Sở Trường Ca: "Chàng có biết Mộ Dung phủ chúng ta có một quy củ hay không?"

Sở Trường Ca nhíu mày, "Quy củ gì?" Trực giác nói cho hắn, khẳng định không là quy củ tốt gì.

"Gả vào Mộ Dung phủ, phải có nha hoàn hồi môn." Mộ Dung Vân Thư nhìn hai người Đông Nam liếc mắt một cái, nói: "Tương lai nếu chàng muốn ở rể, hai người bọn họ đến lúc đó coi như hộ pháp hồi môn của chàng đi."

Vẻ mặt hai người hoảng sợ, "Vì sao là chúng ta?"

"Thấy các ngươi thuận mắt." Mộ Dung Vân Thư giải thích như thế.

"Đa tạ phu nhân." Hai người Đông Nam cố nén xúc động rơi lệ đầy mặt, làm ra một bộ dáng sợ hãi vì được xem trọng, thầm nghĩ: nhìn chúng ta thuận mắt đã như vậy, nếu không vừa mắt, chẳng phải sớm bị ngươi chỉnh người không ra người quỷ không ra quỷ sao?

Mà Tây hộ pháp lại mang vẻ mặt ai oán, "Phu nhân nhìn ta không vừa mắt?"

Mộ Dung Vân Thư: "Không thể nào."

"Vậy vì sao ta không là của hồi môn?" Tây hộ pháp hỏi.

"Ta đem cơ hội nhường cho ngươi!" Đông hộ pháp cùng Nam hộ pháp trăm miệng một lời.

Mộ Dung Vân Thư trực tiếp không nhìn hai người giọng nói đang không hài hòa, hỏi Tây hộ pháp: "Ai nói ngươi không là của hồi môn?"

"Không phải ngươi mới vừa nói hộ pháp hồi môn của giáo chủ là đại Đông cùng đại Nam sao?"

"A. Ta còn chưa nói xong, ngươi là của hồi môn của Bắc hộ pháp." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.

"Ha?!" Ba người Đông Nam Tây trợn tròn mắt. Đây là tình huống gì? Hay là người phu nhân chân chính muốn hãm hại không phải là bọn họ, mà là tiểu Bắc bị đuổi đi? Nhưng tiểu Bắc còn chưa có đối tượng nha! Hay là...

Ba người đồng loạt nhìn về phía giáo chủ đại nhân thủy chung ngồi như bề trên, bất động như núi, hay là phu nhân muốn... Ngồi hưởng tề nhân chi phúc (niềm vui giàu sang, nhiều thê thiếp ^^)?

Sở Trường Ca xem diễn xem đến vui mừng không dứt, đột nhiên cảm nhận được ba đạo ánh mắt phức tạp mà khác thường, hắn không khỏi nhíu mày, "Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"

"... Vừa rồi Phu nhân nói tiểu Bắc cũng gả vào Mộ Dung phủ." Đông hộ pháp nói.

"Ta biết." Sở Trường Ca lơ đễnh.

"Lão gia của Mộ Dung phủ chỉ có một nữ nhi (con gái)."

"Ta biết."

"Ngoại trừ phu nhân, tiểu Bắc không có người khác để có thể gả..."

Mày kiếm của Sở Trường Ca nhíu thành một đường, "Lục nhi không phải người?"

Lục nhi? Lục nhi! Ba người chịu đả kích thật sâu.

"Các ngươi sẽ không ngu ngốc nghĩ tiểu Bắc sẽ cùng bản giáo chủ cùng chung một vợ chứ?"

Cùng chung một vợ? Giáo chủ, ngươi có bao nhiêu chó má nha!

"Cái kia... Ta đi đốn củi."

"Ta đi nấu nước."

"Ta đi phóng hỏa."

Ba người Đông Nam Tây nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

Mộ Dung Vân Thư ngạc nhiên, đốn củi, nấu nước còn có thể lý giải, phóng hỏa? Bọn họ thực đem chính mình làm kẻ cướp nha!

*

Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa. Đảo mắt lại qua một tháng. Trong một tháng này, không có người ngoài lên đảo. Mỗi ngày vô cùng nhàn nhã. Từ sau khi chuyện Bắc hộ pháp và Lục nhi được quyết định, hai người bắt đầu vừa nhìn là ghét, cả đời không chạm vào cuộc sống của nhau. Mà đối với hiện tượng này, ngoại trừ hai đương sự, những người còn lại như thấy chuyện vui.

Hôm nay, lần thứ tám trăm Lục nhi kháng nghị, "Tiểu thư, em không muốn gả cho cái bao cỏ kia!"

Mộ Dung Vân Thư đang vẽ tranh, đầu cũng không nâng, thản nhiên nói: "Cho nên ta để hắn gả cho em."

"..." Lục nhi khóc không ra nước mắt, "Em không muốn thành thân với hắn."

"Ta không bức em thành thân với hắn."

Lục nhi nhìn trời, "Nhưng mà đã định hôn nhân rồi! Thành thân là chuyện sớm muộn."

"Ai nói định hôn nhân rồi liền nhất định phải thành thân? Em cũng có thể từ hôn."

Lục nhi mừng rỡ: "Có thể chứ?"

"Có thể."

"Thật tốt quá!" Lục nhi chạy ra bên ngoài, chuẩn bị nói cho Bắc hộ pháp nàng muốn từ hôn, nhưng vừa chạy ra cửa nàng lại cảm thấy không thích hợp, lộn trở lại hỏi: "Tiểu thư, không phải người cố ý chứ?"

"Cố ý cái gì?"

"Cố ý muốn nhìn em bị cái bao cỏ kia khi dễ." Nếu có thể nói lời từ hôn, tiểu thư sẽ không định việc hôn nhân này.

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư hạ bút, tươi cười đầy mặt ngẩng đầu lên, nói một câu làm cho Lục nhi rất muốn đây là lời nói cuối đời: "Rốt cục em đã thông suốt."

Khóe miệng Lục nhi nhăn nhúm, vẻ mặt lên án, trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư một lúc lâu, hét lớn: "Tiểu thư làm phu nhân rất nhàm chán!"

"Ta biết." Mộ Dung Vân Thư cầm lấy bút nhìn bức tranh sắp hoàn thành than nhẹ một tiếng, nếu nàng có ai tán gẫu, sẽ không ở chỗ này vẽ con cua đánh nhau.

"Nhưng mà..." Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên vừa vẽ tranh vừa nói: "Đem em gả cho Bắc hộ pháp, không phải là ý niệm nhất thời."

"Nhưng mà em..."

"Hắn sẽ đối xử tử tế với em."

Mặt Lục nhi đỏ lên, mạnh miệng nói: "Ai cần hắn đối xử tử tế..."

Lúc này, Bắc hộ pháp vừa vặn vọt vào, mừng rỡ như điên hét lớn: "Phu nhân, thuyền tới!"

Mặt Lục nhi đỏ càng sâu, không dám nhìn hắn.

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Lần này là thuyền gì?"

Bắc hộ pháp nói: "Thuyền của Thịnh vương. Ta nhìn thấy trên thuyền có cờ lớn, trên cờ viết một chữ "Thịnh"."

"Tốt. Ngươi đi gọi nhóm giáo chủ trở về. Nói có khách đến."

"Giáo chủ hắn... Đã ở trên thuyền."

"Đã ở trên thuyền?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mi, "Không phải chàng đang luyện kiếm sao?" Nếu không phải bởi vì hắn đang luyện kiếm không thể bồi nàng, mà thân thể của nàng lại không nên nhiễm lạnh, nàng cũng sẽ không nằm ở nhà nhàm chán đến phải vẽ con cua.

"Vốn là đang luyện kiếm, nhưng sau khi thuyền của Thịnh vương xuất hiện, hắn liền lên thuyền."

"Lên thuyền làm cái gì?"

"Luyện kiếm."

"... Bắt người luyện kiếm sao?"

Bắc hộ pháp không nói lời nào, xem như cam chịu.

Mộ Dung Vân Thư lập tức ném bút hướng bờ biển mà đi. Hắn biết rõ Thịnh vương là bào huynh (anh ruột) của hắn, vì sao còn muốn lên thuyền "Luyện kiếm"? Chẳng lẽ nghĩ đến chuyện không hòa thuận...