Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 135: Kẻ giấu mặt lại xuất hiện (canh hai)

Khi Mộ Dung Vân Thư đi đến bờ biển, thuyền neo ở trên biển, cách bờ một khoảng cách nhất định. Từ xa nhìn lại, trên thuyền giống như không có ai, có chút yên tĩnh quỷ dị.

"Không phải ngươi nói chàng ở trên thuyền luyện kiếm sao?"

"Đúng vậy. Ba người đại Đông bọn họ cũng đi theo. Kỳ quái, sao lại không hề động tĩnh? Ta đến xem thử."

"Đợi chút." Mộ Dung Vân Thư kêu hắn, nói: "Chuyện này có kỳ quái, không thể tùy tiện xông qua."

Thấy vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư ngưng trọng, Bắc hộ pháp cũng không khỏi lo lắng, "Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể ở trong này lo lắng suông?"

Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi có thể bơi trong nước được bao xa?"

"Ta không thể bơi trong nước." Bắc hộ pháp trả lời chi tiết.

"Vì sao?" Mộ Dung Vân Thư khó hiểu hỏi.

Khóe miệng Bắc hộ pháp run lên, nói: "Sợ bị chết đuối."

"..." Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút chịu ảnh hưởng đầu óc không tốt của hắn. Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng! Về sau nàng phải rời xa kẻ ngốc, bằng không sớm muộn gì cũng bị đồng hóa.

Thấy vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư thất vọng, Bắc hộ pháp vội vàng nói: "Tuy rằng ta không thể bơi trong nước, nhưng ta có thể bay trên trời."

Mộ Dung Vân Thư lườm hắn một cái, nói: "Bay trên trời là mục tiêu rất rõ ràng, sẽ ‘đả thảo kinh xà’. Chỉ có từ trong nước bơi qua, lặng lẽ lên thuyền, mới có thể bất ngờ xuất hiện."

Nghe vậy, vẻ mặt Bắc hộ pháp ảo não nói: "Sớm biết có hôm nay, lúc trước khi Đại Tây muốn dạy ta bơi, ta sẽ không cự tuyệt hắn."

"Ngươi không sợ hắn đem ngươi nhấn nước đến chết?" Mộ Dung Vân Thư cười hỏi.

"Sợ!" Vẻ mặt Bắc hộ pháp như ‘thiên nhai ngộ tri âm’(nơi chân trời gặp người hiểu mình), "Sợ hắn giả vờ tốt bụng, ta mới không chịu đáp ứng."

Lúc này, Lục Nhi nói: "Tiểu thư, em đi."

"Ngươi biết bơi?!" Bắc hộ pháp kinh hãi.

Lục Nhi lườm hắn một cái, tức giận nói: "Đứa ngốc mới không biết bơi!"

Ặc. Bắc hộ pháp phẫn nộ câm miệng.

Chân mày Mộ Dung Vân Thư nhíu thành một đường nhìn về phía Lục Nhi, hừ một tiếng nói: "Đứa ngốc mới không biết bơi?"

Lục Nhi đột nhiên nhớ đến chủ tử ở nhà cũng không bơi lội, vội vàng sửa lời nói: "Đứa ngốc mới biết bơi!"

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư có chút vừa lòng hơi hơi vuốt cằm, "Cũng không tệ lắm."

Lục Nhi cười làm lành. Lòng còn sợ hãi thở dài một hơi, may mắn nàng phản ứng mau, bằng không sẽ bị tiểu thư trả thù. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.

Trong mắt Bắc hộ pháp lóe ra ánh sáng nhìn Lục Nhi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Nhìn cái gì?" Lục Nhi vừa thẹn vừa giận hỏi.

Bắc hộ pháp nói: "Tuy rằng vì lấy lòng chủ tử thường xuyên cần nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng nói chính mình là đứa ngốc, lần đầu tiên ta nhìn thấy."

Lục Nhi sửng sốt, lập tức đột nhiên nhớ lại lời nói vừa rồi của chính mình, mặt nhất thời biến thành đỏ bừng.

Bắc hộ pháp nghiêng đầu nhìn nhìn nàng, khóe miệng tràn ra một chút cười không thể nề hà. Hắn thật sự không hiểu phu nhân vì sao muốn đem tiểu nha hoàn hồ hồ ngốc nghếch hết hy vọng này gả cho hắn. Hắn chưa từng biểu hiện ra chính mình đối với loại nữ tử này có hảo cảm! Hắn xác thực có thay Lục Nhi giải vây nhiều lần, nhưng đều là xuất phát từ nghĩa khí. Đều là người bị áp bách, cho nên mới đoàn kết.

Có lẽ, phu nhân là vì ích lợi gì đó. Bằng không, chính là rất nhàm chán, muốn lấy bọn họ ra tiêu khiển. Bắc hộ pháp càng nghĩ càng cảm thấy lý do sau mới đúng. Dù sao, cuộc sống trên đảo thật sự rất nhàm chán. Mà trong bụng phu nhân vốn còn chứa một tiểu giáo chủ, nghĩ ra biện pháp giết thời gian như vậy thực là có thể.

Nghĩ đến đại sự cả đời của chính mình bị lấy ra làm tiêu khiển, Bắc hộ pháp không khỏi cảm thấy bi ai, bi bi thương thương nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư. Phu nhân, người không thể xuống đao với người một nhà!

Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn không nhìn ánh mắt ai oán của Bắc hộ pháp, nhìn cái thuyền trên biển kia trầm tư một lát, bỗng nhiên nói: "Ta nhớ trong rừng cây có một bè gỗ."

Bắc hộ pháp: "Ta đi lấy."

Chỉ chốc lát sau, Bắc hộ pháp khiêng bè gỗ đến, phóng lên trên mặt biển.

Mộ Dung Vân Thư nói "Ngươi nằm úp sấp trên bè gỗ lấy tay làm mái chèo bơi đi. Nhớ lấy, phải cẩn thận, trước hết tìm hiểu rõ ràng tình trạng trên thuyền, trăm ngàn lần không thể bị phát hiện."

"Dạ." Bắc hộ pháp nằm úp sấp trên bè gỗ. Mộ Dung Vân Thư dùng sức, đưa hắn đẩy đi.

"Tiểu thư, vì sao không cho ta trực tiếp bơi qua?" Lục Nhi hỏi.

"Ngươi biết bay trên trời sao?"

"Không."

"Cho nên ngươi không thể đi qua."

"Nhưng vừa rồi người rõ ràng nói bay là vô dụng mà!"

Mộ Dung Vân Thư không hề để ý nàng, không chuyển mắt nhìn chằm chằm chiến thuyền kia, ý đồ nhìn ra một chút manh mối.

*

Bắc hộ pháp một đường chèo lại chèo, khi chèo tới gần chiến thuyền kia, bỗng nhiên nghe được có âm thanh đánh nhau từ khoang thuyền truyền đến. Hắn tột cùng muốn phi thân nhảy lên boong thuyền tìm tòi, bỗng nhiên nhớ lại yêu cầu của Mộ Dung Vân Thư trước khi đi, vì thế nhịn xuống, rất nhanh chèo đến phía dưới đuôi thuyền, mới dọc theo boong lặng lẽ lên thuyền.

Trên boong thuyền không có một bóng người.

Vừa cẩn thận xem xét trái phải, sau khi xác định trên boong thuyền xác thực không có người, hắn mới xoay người nhảy lên boong thuyền, theo tiếng đi vào khoang thuyền.

Chỉ liếc mắt một cái, Bắc hộ pháp đã bị tình hình trong khoang thuyền làm chấn động.

Thịnh vương bị trói thành bánh chưng ở trong góc. Sở Trường Ca bị chín phật Di Lặc cuốn lấy không thể phân thân. Mà ba người Đông Nam Tây lại bị kẻ giấu mặt hút chặt.

Kỳ quái, cánh tay kẻ giấu mặt rõ ràng bị giáo chủ bẻ gẫy... Bỗng nhiên, Bắc hộ pháp cẩn thận nhìn lên, giật mình phát hiện hai cánh tay kẻ giấu mặt là cánh tay sắt, cuối cánh tay sắt là một cái móc câu, câu ở xương quai xanh của Đại Tây.

Nhìn đến đây, Bắc hộ pháp thiếu kiên nhẫn, nhặt lên cái xẻng tiến lên, "Quái vật này, dám thương tổn huynh đệ ta!"

"Tiểu Bắc không cần!" Đông hộ pháp ngăn trở hắn, nghiêm mặt gian nan nói: "Không được tới gần, ngươi tới gần sẽ giống như chúng ta, bị hút chặt."

Xẻng trong tay rơi xuống, Bắc hộ pháp hoang mang lo sợ. Nhìn kẻ giấu mặt đang hút nội lực của Đại Đông, Đại Nam cùng Đại Tây, không bao lâu bọn họ sẽ bị hút khô, đến lúc đó cho dù không chết, cũng là một thân tàn phế. Thân là hộ pháp của ma giáo, một khi mất đi võ công, chết là kết quả tốt nhất.

Không được! Hắn không thể trơ mắt nhìn nội lực của huynh đệ bị hút khô! Hắn không thể!

"Giáo chủ!" Bắc hộ pháp chợt nhớ tới Sở Trường Ca, "Ta đến kiềm chế chín quái vật này, ngươi đi cứu Đại Đông bọn họ!"

"Ngươi không phải đối thủ của thi hồn." Sở Trường Ca một mặt ra sức chém giết, một mặt nói: "Ngươi đem Thịnh vương cứu đi, ta tự có biện pháp."

"Nhưng mà..."

"Muốn ta hạ Hắc Phong lệnh sao?!" Sở Trường Ca tăng thêm giọng điệu.

"Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Tâm Bắc hộ pháp trầm xuống, không hề nhìn ba người Đông Nam Tây, vội vàng thay Thịnh vương mở trói.

Bỗng nhiên, kẻ giấu mặt cười lạnh một tiếng, "Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!"

Bắc hộ pháp còn chưa kịp phản ứng, vai trái đã bị lợi vật đâm trúng. Hắn vội vàng phản công, mặc dù có thể thoát thân, nhưng vai bị cứng rắn lấy đi một miếng thịt, hắn đau tê tâm liệt phế.

Thịnh vương lập tức kéo tay áo bào nhấn ở miệng vết thương của hắn, "Ngươi sao rồi?"

Bắc hộ pháp điểm hai huyệt đạo chung quanh miệng vết thương, lau khô máu ở đầu vai, khẽ cắn môi, nói: "Còn chưa chết được. Phu nhân ở bờ biển, ngươi nhanh đi tìm nàng, đem tình huống nơi này nói cho nàng, khẳng định nàng sẽ có biện pháp."

Trong lòng Thịnh vương biết mình ở trong này cũng là trói buộc, vì thế gật đầu nói: "Cố chống đỡ, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu các ngươi."

*

Tuy rằng Mộ Dung Vân Thư không nhìn ra tình hình trên thuyền, nhưng nàng có thể nhìn thấy thuyền lắc lư càng ngày càng lợi hại, tâm không khỏi càng bó càng chặt. Bỗng nhiên thấy có người nhảy khỏi thuyền rất nhanh hướng bên bờ bơi tới, tay nàng nắm chặt, trầm giọng nói: "Đợi lát nữa ta bảo em chạy, em liền liều mạng chạy về phía trước, không cần quay đầu, đã biết chưa?"

"Dạ." Lục Nhi nghe lời gật đầu.

Theo người tới càng ngày càng gần, tâm Mộ Dung Vân Thư càng trầm càng lo, đến khi thấy rõ dung mạo người tới, mới thở phào một hơi.

Là Thịnh vương.

Mộ Dung Vân Thư thấy thần sắc Thịnh vương chật vật, trong lòng biết trên thuyền tất nhiên đã xảy ra chuyện lớn, không đợi hắn đứng vững liền lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Trên thuyền có mười quái vật, đem bọn họ vây khốn." Thịnh vương hít một hơi, tiếp tục nói: "Ta nhận được thư tám trăm dặm của Vệ tướng quân, đoán rằng người nửa đường hắn gặp được nhất định là ngươi, liền dẫn người tiến đến thỉnh tướng. Không ngờ nửa đường bị tập kích, thân binh do ta mang theo đều bị giết, chỉ còn lại một mình ta bị bọn họ uy hiếp đến nơi này. May mắn Sở Trường Ca thông minh, xa xa liền nhìn thấy trên thuyền có vấn đề, đúng lúc lên thuyền ngăn lại, mới ngăn trở bọn họ lên bờ. Mà hắn cũng bởi vậy mới bị nhốt trên thuyền..."

Thịnh vương bỗng nhiên phát hiện Mộ Dung Vân Thư căn bản không nghe hắn nói, vì thế không nói thêm gì nữa, chờ nàng nghĩ ra biện pháp. Hắn có thể không cần tốn nhiều sức làm cho một loạt triều thần quyền cao chức trọng trở thành tù nhân, lại không biết nên ứng đối với quái vật giết không chết này như thế nào. Đối với chuyện trên giang hồ, hắn biết quá ít.

Lòng Mộ Dung Vân Thư nóng như lửa đốt, liều mạng suy nghĩ, cũng là càng gấp càng không có cách nào, càng không có cách nào càng gấp. Nhìn đến nỗi thần sắc trên gương mặt điềm đạm bình tĩnh, cái trán đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Chết như vậy, sớm muộn gì cũng bị chim chóc tha đi!" Lục Nhi gấp đến độ dậm chân.

Mộ Dung Vân Thư chợt nhấc mắt, mừng rỡ như điên. Đưa ngón tay đặt ở trong miệng ngửa đầu hướng lên trời thổi ra vài tiếng huýt sáo dài ngắn khác nhau, chỉ thấy chân trời không biết từ nơi nào bay tới hai ba con chim to màu nâu, ngay sau đó càng ngày càng nhiều, kết thành đội bay đến. Khi bay đến chiến thuyền kia, bọn chúng bỗng nhiên từ bốn phía, hướng phía dưới lao xuống, thẳng đến khoang thuyền.

"Kên kên!" Thịnh vương sợ hãi kêu, "Sao ngươi có thể biết gọi kên kên?"

Xác định kên kên sau khi bay về phía thuyền không rời đi, Mộ Dung Vân Thư mới chính thức thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng gợi lên một chút cười nhạt, nói: "Nghiên cứu mà biết."

Từ một tháng nay, Sở Trường Ca vì nâng cao võ công nhằm đánh bại thi hồn, ngày đêm luyện công, không có thời gian bồi nàng. Nàng rảnh rỗi nhàm chán, thời điểm thời tiết tốt sẽ nhìn hắn luyện công, khi thời tiết không tốt liền ở lại trong nhà gỗ, tự mình giết thời gian. Một ngày khi nàng ngồi ở bờ biển nhìn hắn luyện công, ngẫu nhiên phát hiện có kên kên bay tới tha cá chết trên bờ cát đi. Điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì theo nàng biết, kên kên thực sống ở bờ biển.

Có lẽ mọi thứ đều do ý trời. Bởi vì nàng thường xuyên cảm thấy nhàm chán, liền bắt đầu thử huấn luyện kên kên. Tuy rằng nàng huấn luyện không thành công, nhưng cũng may, hơn mười ngày nay nàng đã có thể thông qua huýt sáo triệu hồi chúng nó.

Kên kên, là tử địch trí mạng của hết thảy thi thể.

Chỉ mong chúng nó có thể mạnh mẽ như nàng mong muốn.