Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 1094: Gặp lại rồi chia ly (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền rời đi, Đông Phương A Mộc Nhĩ khôi phục lại vẻ mặt diễm lệ, trong trẻo mà lạnh lùng như cũ rồi cũng đi luôn

Khi người ngoài đi cả rồi, nụ cười trên gương mặt Triệu Miên Trạch cũng chậm rãi tan biến.

“Hoàng hậu, đi thôi.” Liếc mắt nhìn bóng dáng Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất chậm rãi rũ mắt, không nghe thấy Triệu Miên Trạch nói gì, nàng nhớ lại tình cảnh lúc Triệu Tôn và A Mộc Nhĩ nói chuyện, thầm đoán xem đêm mà hắn diệt sói cứu mỹ nhân rốt cuộc rung động đến tâm can thể nào nên chỉ vô thức “1” một tiếng rồi đi trước Triệu Miên Trạch.

Ở sau lưng nàng, Triệu Miên Trạch đột nhiên lạnh giọng

“Tiểu Thất, ta không muốn cãi nhau với nàng.”

Hạ Sơ Thất ngây ra, quay đầu lại cười nói, “Ta với người từng cãi nhau sao?” Lúc này, nàng thật sự không muốn đắc tội với Triệu Miên Trạch

Bản thân nàng đã có một động chuyện lớn nhỏ phải lo nghĩ khiến nàng đủ phiền toái rồi, còn phải lo lắng cho Triệu Tử Nguyệt này, Nhị Quỷ này, Lý Mạc này, còn cả A Kiều nữa..

Ngẫm lại, nàng cảm thấy trái tim mình cũng sắp vỡ đến nơi rồi, thế là bất giác thở dài một hơi

“Tâm tư của ta chưa bao giờ qua được mắt ngươi

Ngươi muốn ta phải thế nào đây?” Triệu Miên Trạch nhìn gương mặt trào phúng của nàng, ánh mắt trở nên sắc bén: “Ta thật lòng muốn đối xử tốt với nàng, nhưng nếu nàng vẫn cương quyết bức ta không còn đường nào để đi thì ta cũng không bảo đảm bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu..

Nàng, và cả hắn nữa, đều như vậy.”

ô, không mềm mỏng dịu dàng được nữa nên phải chơi biện pháp mạnh sao? Quả nhiên là hoàng đế rồi cũng khác, oai phong hơn xưa rất nhiều

Hạ Sơ Thất nhếch môi: “Được

Ngươi là thiên tử, ngươi muốn ta đi đường nào thì cho ta con đường đó, đây là tự do của ngươi

Chẳng qua là, nếu người không để lại đường lui cho người khác thì sau này, tự mình chặn hết đường lui của mình thì bệ hạ cũng tự giải quyết cho cho tốt.” Có bao nhiêu người dám nói mấy lời tàn nhẫn kiểu này trước mặt Triệu Miên Trạch chứ? Hiện giờ, ngoài người phụ nữ này ra thì nào có ai dám làm? Triệu Miên Trạch không giận mà chỉ cười, “Nàng đúng là không sợ ta nhỉ?”

Hạ Sơ Thất mím môi, mắt phượng chậm rãi nâng lên: “Bệ hạ, một người có phẩm cách thật sự sẽ không tỏ vẻ cường thể trước mặt kẻ yếu, mà phải là không chịu khuất phục trước kẻ mạnh

Ngươi là hoàng đế thì sao chứ? Bản thân ta có thể nhỏ bé, có thể tầm thường, nhưng ta không sợ, lại càng không đánh mất chính mình, đánh mất sự kiêu ngạo của bản thân vì sợ hãi

Cho dù ngoài kiêu ngạo ra, ta chỉ có hai bàn tay trắng.”

Triệu Miên Trạch cười khẽ một tiếng rồi nhìn kĩ gương mặt của nàng.

“Nàng nói vậy là vì chắc chắn rằng ta sẽ không ép nàng đúng không? Nhưng mà Hạ Sở à, nàng hãy nghĩ cho kĩ, nếu ta thật sự muốn trừng trị nàng thì đương nhiên sẽ có biện pháp

Chẳng lẽ nàng không nhận ra rằng ta chỉ muốn bồi thường cho nàng, muốn toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng nên mới dung túng cho nàng như vậy sao?”

“Đối tốt với ta? Dung túng cho ta?”

Hai từ “dung túng” mà hắn ta nói khiến Hạ Sơ Thất bất giác liên tưởng đến hai từ “kỹ nữ” mà nàng nghe được trong nhà vệ sinh lúc trước

Khóe môi nhếch lên, nụ cười trên mặt nàng càng lúc càng tươi hơn

“Bệ hạ đối tốt với ta ở chỗ ngươi có phi tần thành đàn, sủng phi bừa bãi, để ta và vô số nữ nhân khác chung một phu quân ư? Ôi chao, thể xin lỗi nhé, ta chưa từng biết rằng thì ra đó cũng là đối tốt.” Thấy nàng nói đến chuyện này, Triệu Miên Trạch cười khổ một tiếng

“Tiểu Thất, tuy ta là đế vương, nhưng ta cũng có nỗi bất đắc dĩ của mình.” “Đó là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta.” Vẻ mặt Hạ Sơ Thất thản nhiên, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự mỉa mai

Triệu Miên Trạch nhíu mày, trên gương mặt trắng nõn như ngọc có thêm tia âm trầm.

“Nàng không nên ngang ngược như vậy

Nàng thử đứng ở góc độ của ta mà suy xét xem, dù cho ta không phải một đế vương mà chỉ là một người đàn ông bình thường..

Tiểu Thất, nàng xem trong kinh sự này, có công tử nhà nào không có mấy phòng cơ thiếp? Chưa nói đến Nguyễn Hữu, mà kể cả đại ca của nàng là Hạ Thường, trong phủ hắn ta thiểu thị thiếp sao? So với bọn họ thì ta đã là gì chứ? Thậm chí ngay cả hắn...”

Dừng lại một chút, hắn ta đè giọng xuống thật thấp: “Cho dù là người mà nàng vẫn một lòng một dạ nghĩ tới kia, nàng nghĩ rằng cả đời hắn sẽ chỉ có một người phụ nữ sao? Hắn sẽ mãi mãi không nạp thêm trắc phi hay thị thiếp nào chắc? Nàng nghĩ rằng hắn sẽ mãi mãi chỉ có mình nàng ư?”

Hạ Sơ Thất nhìn mảng nắng vàng rực phía trước, có chút choáng váng

Có lẽ vì nàng đang mang thai nên khi phơi nắng dưới ánh mặt trời lâu như vậy sẽ cảm thấy choáng váng thôi

Nàng day trán rồi đột nhiên thở dài.

“Triệu Miên Trạch, chuyện này không liên quan đến hắn.” Sắc mặt Triệu Miên Trạch hơi đổi, “Vậy thì liên quan đến cái gì?”

Liên quan tới nguyên tắc của ta, và cả điểm mấu chốt của ta nữa.” Nàng nói, “Không phải do cách làm của ngươi không đúng mà là do tư tưởng của ta và ngươi không giống nhau

Ngươi mãi mãi không thể hiểu được thứ ta muốn là gì

Mà đương nhiên, ta cũng không cần người hiểu.”

“Ta hiểu.” Triệu Miên Trạch kiềm chế cảm xúc bực bội của bản thân, nắm chặt tay muốn qua ôm lấy nàng, nhưng rồi lại nhẹ rũ tay xuống bên người: “Nhưng mà, mặc dù nàng có nguyên tắc thế nào hay điểm mấu chốt ra sao, Tiểu Thất, bắn liễu là chuyện lớn của triều đình, không chỉ có văn võ bá quan mà còn cả đại sứ từ bốn phương tám hướng..

Tốt xấu gì thì nàng cũng phải cho ta một chút thể diện.”

Câu nói này của hắn ta, lúc mới đầu nghe như đe dọa

Nhưng đến cuối câu lại đột nhiên mềm xuống, giống như hắn ta đang thỉnh cầu nàng một cách bất đắc dĩ

Hạ Sơ Thất hơi nheo mắt lại, đánh giá hắn ta một chút rồi nhẹ nhàng cười, “Ngươi luôn nói sẽ đối tốt với ta, nói thích ta

Vậy bây giờ ta hỏi người một câu, ngươi nghĩ kĩ rồi trả lời ta.” Triệu Miên Trạch ngẩn ra, “Nàng nói đi.” Nàng hít một hơi, không nhanh không chậm nói: “Nếu bảo người vì ta mà buông tha cho mọi thứ mà người đang có thì người có cam lòng không?”

Hắn ta hơi sửng sốt, bình tĩnh nhìn nàng nhưng thật lâu sau vẫn không nói gì.

Hạ Sơ Thất mỉm cười, nhìn thẳng vào trong đôi mắt đang tràn đầy kinh ngạc của hắn ta, trong mắt nàng dần dần xuất hiện một tia lạnh lẽo

Triệu Miên Trạch không làm được nhưng Triệu Tôn có thể

Từ trước tới nay, hắn đều không đặt giang sơn hoàng quyền lên trước, tất cả những chuyện hắn làm đều là vì nàng

Tuy hắn chưa từng nói những lời ngon tiếng ngọt êm tại như Triệu Miên Trạch, cũng chưa từng biểu hiện sự dịu dàng với nàng, nhưng hắn lại sẵn sàng vì nàng mà từ bỏ hết thảy, thậm chí còn vì nàng mà đi tìm cái chết!

“Triệu Miên Trạch, người sống như vậy thật mệt mỏi

Không cầm được, nhưng cũng không buông nổi

Tình cảm sâu nặng của người ngoài sự không cam lòng vẫn chỉ có không cam lòng mà thôi

Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Nàng nhẹ nhàng quay người, sống lưng vươn lên thẳng tắp, kiêu ngạo mà xa cách, làn váy hanbok rộng thùng thình được ánh nắng mặt trời bao phủ trông càng diễm lệ

Triệu Miên Trạch nhìn bóng dáng nàng, trong đầu lại nhớ lại những lời mà nàng vừa nói

Thật ra, chuyện mở miệng nói câu “ta bằng lòng” rất đơn giản, vì không ai thật sự ép hắn ta phải từ bỏ mọi thứ

Nhưng trong một giây ấy, hắn ta không muốn lừa đối nàng, hắn ta đã khiến nàng phải chịu tổn thương vô số lần nên giờ hắn ta không muốn lại lừa nàng một lần nữa.

Hắn ta biết rõ, hiện giờ mình không thể từ bỏ được

Nhưng bản thân hắn ta lại không ngờ rằng có một ngày, hắn ta sẽ sẵn sàng vì nàng mà từ bỏ mọi thứ mình đang có, nhưng đến lúc ấy, nàng thậm chí còn chẳng thèm nhắc lại chuyện này

Trên thế gian này, không phải tất cả mọi yêu hận đều có kết quả.

Có rất nhiều kết cục không phải do ngẫu nhiên xảy ra mà là do tích lũy từ rất nhiều lựa chọn của con người, trải qua thời gian mà thành.

Một canh giờ sau, bọn họ đã tới Động Uyển

Khu vườn này có diện tích rất lớn, không chỉ có kiến trúc hoa lệ của hành cùng dành cho bậc đế vương mà còn có phong thủy dựa núi cạnh sống, phong cảnh đẹp đẽ, không khí mê người

Khi kiệu để vương tiến vào thì đã sớm có người đứng chờ ở trong tiếp đãi, đưa mọi người tới nơi đã được bố trí sẵn để nghỉ ngơi sửa sang y phục.